Rể Quý Trời Cho

Chương 441: Chương 441: Anh rất mạnh




Anh mắt của tất cả mọi người nhìn sang Lâm Thanh Diện đều trở nên vui sướng khi có người gặp họa, bảo gồm cả những người bị Lâm Thanh Diện đánh ngã ra sàn.

“Lần này xem anh còn trang bức thế nào nữa, có Nhân Vương ra tay đối phó anh, cho dù anh có bản lĩnh lớn bằng trời, hôm nay cũng đừng mơ rời khỏi quán bar này!”

“Thực lực của Nhân Vương cao thâm khó lường, căn bản không phải loại kiến hôi như anh có thể so sánh được, anh vẫn mau chóng chủ động nhận thua, để Nhân Vương cho anh được thống khoái, nếu như anh sẽ chết rất thảm!”

“Mau chóng quỳ xuống trước cậu chủ Thượng Quan, cái loại giả vờ trang bức như anh, cho dù chết một trăm lần cũng không đủ!”

...

Lý Phù Đồ đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, mọi người xung quanh lập tức lùi lại, sợ lúc Lý Phù Đồ ra tay sẽ dính phải mình.

Thượng Quan Môn cũng vội vàng lùi lại hai bước, nở nụ cười lạnh với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Trước khi giết anh ta, để tôi cho anh ta ăn vài cái tát trước đã, dám đánh vào mặt của tôi, tôi cũng phải để anh nếm thử cái tát của ông đây có hương vị như thế nào!”

Lý Phù Đồ đưa một tay ra, làm ra một thế tay, nhàn nhạt nói: “Nhận tiền làm việc, đắc tội rồi.”

Vừa dứt lời, tay của anh ta đã đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, tốc độ rất nhanh, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng có hơi kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện không hề chậm chạp, anh có thể cảm nhận được, người trước mắt này, là một người không số ít khiến anh phải nghiêm túc đối đãi, thực lực của đối phương, phải mạnh hơn gấp mấy chục lần so với tất cả những người trước đây anh gặp phải.

Trở thành tồn tại đứng đầu trong bảng chiến thần, thực lực sao có thể yếu được.

Gần như trong nháy mắt, tay của Lâm Thanh Diện cũng nhấc lên, vừa hay cản được nắm đấm của Lý Phù Đồ đang đánh về phía ngực của mình, hơn nữa cơ thể không hề lùi lại, hoàn toàn đón đỡ lực lượng từ nắm đấm của Lý Phù Đồ.

Lý Phù Đồ hơi sững người, dường như không ngờ Lâm Thanh Diện có thể đỡ được một quyền của anh ta, anh ta vốn dĩ nghĩ một quyền trực tiếp giải quyết Lâm Thanh Diện, sau đó tìm Thượng Quan Môn lấy tiền, không hề nghĩ sẽ lãng phí nhiều thời gian.

Lâm Thanh Diện thấy Lý Phù Đồ sững người, khoe môi cũng nhếch lên lộ ra ý cười, nhân cơ hội này, xuất ra một quyền đánh về mạng sườn của Lý Phù Đồ.

Trong nháy mắt Lý Phù Đồ thất thần, cũng chỉ là động tác chậm lại mà thôi, không có vì thế mà xuất hiện sơ hở nghiêm trọng gì đó.

Anh ta cản được công kích của Lâm Thanh Diện, cơ thể lùi lại sau nửa bước, sau đó nhanh chóng nhấc chân, đá về phía người của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghiên người tránh chân của Lý Phù Đồ, chân của Lý Phù Đồ nửa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng, bám theo Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhanh chóng gập người, một cước của Lý Phù Đồ trực tiếp đá vào cái cột.

Cái cột đó lập tức gãy một nửa, không ít đá vỡ bay ra xa, làm vỡ không ít chai rượu trên quầy bar.

Lâm Thanh Diện nhân cơ hội trả lại một cước cho Lý Phù Đồ, trực tiếp nhằm vào nơi nhạy cảm của Lý Phù Đồ.

Lý Phù Đồ cũng nhanh chóng tránh ra, chân của Lâm Thanh Diện trực tiếp đá vỡ vụn chiếc ghế ở cạnh đó.

Mọi người nhìn Lâm Thanh Diện và Lý Phù Đồ giao thủ, vậy mà có uy lực mạnh mẽ như vậy, đều khiến bọn họ trợn mắt kinh ngạc.

Hơn nữa điều khiến bọn họ không ngờ nhất, Lâm Thanh Diện thế mà có thể đánh ngang tay với Lý Phù Đồ, chuyện này theo bọn họ thấy, thật sự là chuyện không thể.

“Thực... thực lực của anh ta sao có thể mạnh như vậy, thế mà có thể đón đỡ được nhiều chiêu của Lý Phù Đồ như vậy, hơn nữa còn không rơi vào thế hạ phong, điều này sao có thể?”

“Người đó thật sự là Nhân Vương Lý Phù Đồ sao? Không phải giả mạo chứ? Anh ta sao có thể đánh ngang tay với Lâm Thanh Diện chứ?”

“Con mẹ nó nghĩ cái gì thế hả, Lý Phù Đồ còn có thể là giả sao? Hơn nữa anh không phát hiện chiến đấu của bọn họ rất khủng bố sao, đây căn bản không phải là trình độ mà chúng ta có thể tạo ra, điều này chỉ có thể chứng minh, Lâm Thanh Diện và Lý Phù Đồ, có thể là cao thủ cùng một trình độ!”

...

Thượng Quan Môn vẫn đang đợi Lý Phù Đồ sau khi đánh Lâm Thanh Diện ngã xuống thì mình sẽ đến tát Lâm Thanh Diện mấy cái sau đó giết chết Lâm Thanh Diện, nhưng cảnh tượng chiến đấu của hai người sau đó trực tiếp khiến anh ta ngốc trệ.

Thực lực của Lâm Thanh Diện bày ra, thế mà không yếu hơn Lý Phù Đồ, hai người đánh qua đánh lại, hoàn toàn không giống như anh ta nghĩ.

Hơn nữa một cước vừa rồi của Lý Phù Đồ đá ra, một cục đá vỡ đã bắn trúng chân của anh ta, anh ta đau đớn suýt nữa đứng không vững, chỉ là cảm thấy lực lượng của viên đá vỡ này, anh ta mới biết rõ giao thủ giữa Lâm Thanh Diện và Lý Phù Đồ khủng bố như thế nào.

“Lại... lại là một Lý Phù Đồ nữa? Cho nên anh ta mới có thể không để mình vào mắt?” Thượng Quan Môn vừa hoảng vừa hận.

Lương Cung Nhạn Sương vẫn ngồi ở ghế bên đó, không có đứng dậy, lúc đó nhìn thấy Lý Phù Đồ bước vào, trong lòng cô ta đã kêu không ổn.

Một cái tát đó của Lâm Thanh Diện dành cho Thượng Quan Môn, khiến Lương Cung Nhạn Sương cảm thấy Lâm Thanh Diện càng thêm thú vị vài phần, mặc dù tên này nắm những bức ảnh đó của mình, nhưng điều này không khiến hứng thú của Lương Cung Nhạn Sương với Lâm Thanh Diện giảm đi.

Cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện thật sự có hơi khác so với những người đàn ông cô ta biết trước đây.

Khi Lý Phù đồ xuất hiện, trong lòng Lương Cung Nhạn Sương nghĩ Lâm Thanh Diện nhiều nhất cũng chỉ đến loại trình độ này, đối mặt với Lý Phù Đồ, anh chắc chắn sẽ mềm xuống, nếu như đối mặt với người mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, vẫn không chịu nhún nhường, vậy chính là ngốc chứ không phải dũng cảm rồi.

Lúc đó Lương Cung Nhạn Sương nghĩ nếu như bắt buộc, cô ta có thể ra mặt cầu tình cho Lâm Thanh Diện, giữ lại một mạng của anh, dù sao hứng thú của cô ta đối với Lâm Thanh Diện càng lúc càng lớn.

Nhưng cô ta vẫn coi thường Lâm Thanh Diện rồi, tên này thế mà đánh ngang tay với Lý Phù Đồ, thực lực anh biểu hiện ra, một chút cũng không kém cao thủ đứng đầu bảng chiến thần!

Nhìn một cước của Lâm Thanh Diện đánh nát chiếc ghế ở gần cô ta, cơ thể của Lương Cung Nhạn Sương lập tức cứng đờ.

Cô ta nhất thời cũng không dám tùy tiện động loạn, sợ bản thân dính vào trong chiến đấu của hai người.

Thấy hai người vẫn tiếp tục chiến đấu, Lương Cung Nhạn Sương nuốt nước bọt, trong lòng có hơi sợ hãi, cô ta có chút hối hận mình ban đầu không có cách xa khu vực này ra, bây giờ cũng không dám nhúc nhích nữa.

Lý Phù Đồ sau khi khẳng định thực lực của Lâm Thanh Diện không hề phù phiếm, trên mặt ngược lại lộ ra một biểu cảm hứng phấn, thì có dáng vẻ gặp được đối thủ.

Lâm Thanh Diện cũng rất lâu không có gặp phải loại cao thủ có thể khiến anh thật sự nghiêm túc đối đãi này, cho nên đối mắt với Lý Phù Đồ, thế mà có loại cảm giác luyến tiếc, muốn cùng đối phương từ từ đánh một trận.

Cái gọi là sự cô đơn của cao thủ, đến trình độ của bọn họ, gặp được một đối thủ đúng nghĩa, còn vui mừng khi trở thành người quản lý tập đoàn tài phiệt hàng đầu trên thế giới.

Vào lúc này, Lương Cung Nhạn Sương lấy hết dũng khí đứng dậy, hét về phía hai người: “Hai người các anh, dừng lại hết cho tôi!”

Lâm Thanh Diện và Lý Phù Đồ nhanh chóng tách ra, đều quay đầu nhìn sang Lương Cung Nhạn Sương.

Thượng Quan Môn khẩn trương, mở miệng nói: “Nhạn Sương, em kêu bọn họ dừng lại làm gì, không lâu nữa, Lý Phù Đồ có thể giết chết cái tên này rồi.”

“Tôi không cho phép anh động vào anh ta.” Lương Cung Nhạn Sương ngoảnh đầu liếc nhìn Thượng Quan Môn, kiên định nói.

“Tại sao? Anh ta chỉ là một con chó mà thôi, em tại sao muốn bảo vệ anh ta mọi nơi thế? Chẳng lẽ tôi đường đường là cậu chủ của nhà họ Thượng Quan, còn không bằng anh ta sao?” Thượng Quan Môn tức giận nói.

“Tôi muốn làm cái gì, không đến lượt anh quản, nếu như anh hôm nay cố chấp muốn để Lý Phù Đồ động thủ với anh ta, vậy chính là tuyên bố đối địch với tôi, anh tốt nhất nên suy nghĩ kỹ hậu quả khi làm như vậy.”

Lương Cung Nhạn Sương nói một câu với Thượng Quan Môn, sau đó đi về phía Lâm Thanh Diện.

Cô ta liếc nhìn Lý Phù Đồ, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi rất có hứng thú với anh ta, cho nên tôi không thể để anh tiếp tục giao thủ với anh ta, nếu như anh vì thế có tổn thất gì, tôi có thể đền bù cho anh.”

Lý Phù Đồ lắc đầu, nói: “Tôi không giết được anh ta, cho nên cũng không hoàn thành được nhiệm vụ của Thượng Quan Môn, không hề có tổn thất gì.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nghiêm túc nói: “Anh rất mạnh.”

Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, không có nói gì.

Thượng Quan Môn thấy phản ứng của mấy người, nghiến răng, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói với Lâm Thanh Diện: “Hôm nay xem như nể mặt Nhạn Sương, tôi tha cho anh một mạng, có điều mối thù hôm nay, tôi sẽ không quên, tôi sớm muốn gì sẽ khiến anh hối hận!”

Nói xong, Thượng Quan Môn vung tay, sải bước đi về phía cửa quán bar.

Đi ra bên ngoài, anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Chú hai, chuyển giúp cháu 9000 tỷ vào tài khoản ở Quan Lĩnh, cháu có chuyện gấp cần dùng.”

“Làm cái gì chú không cần quan tâm, chú mau chuyển tiền cho cháu là được.”

Cúp máy, mắt của Thượng Quan Môn nheo lại, trong lồng ngực nâng lên lửa giận ngập trời: “Chờ đó cho tôi, cho dù anh có thể đánh ngang tay với Lý Phù Đồ thì lại thế nào, tôi không tin anh có thể liên tiếp đánh được cao thủ trong top 10 trên bảng chiến thần!”

“Mạng của anh tôi muốn chắc rồi! Đợi hưởng thụ Đăng Thiên Thê tôi sắp xếp cho anh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.