Rể Quý Trời Cho

Chương 524: Chương 524: Bạch phú mỹ đó là ai




Diêu Hân Du bĩu môi với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi gọi anh như thế thì làm sao? Chẳng lẽ nói không đúng sao? Anh chính là tên mặt trắng được người khác bao nuôi, hơn nữa ở sân bay biểu hiện rõ ràng như vậy, bây giờ còn không thừa nhận, thật sự không biết xấu hổ mà.”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Diêu Hân Du, mở miệng nói: “Ai nói với cô tôi được người ta bao nuôi, không bằng không chứng mà vu oan cho người khác, thầy cô giáo của cô dạy cô như thế sao?”

“Hừ, vậy anh nói bạch phú mỹ đó là làm gì, anh đừng nói với tôi cô ta là bạn của anh, người giàu có như người ta, sợ rằng căn bản khinh thường làm bạn với loại người như anh.” Diêu Hân Du ăn nói bức người.

“Cô ấy chỉ là người phụ trách đón ở sân bay và báo cáo tình hình với tôi mà thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Ha ha ha, thật sự là nói khoác cũng không đỏ mặt, người ta lái xe mấy chục tỷ đến đón anh, nhìn một cái chính là bạch phú mỹ, anh vậy mà nói cô ta chỉ phụ trách đến sân bay đón, báo tình hình với anh, chẳng lẽ anh còn là lãnh đạo của cô ta sao?” Diêu Hân Du lập tức phản bác.

“Gần như thế.” Lâm Thanh Diện trả lời, là thiếu chủ của Quan Lĩnh, Lâm Thanh Diện quả thật có thể gọi là lãnh đạo của Thư Hân.

“Tiểu Hàm, cậu nhìn người này, thật sự không biết xấu hổ, anh ta vậy mà còn thừa nhận, tên này thật sự là sếp của bạch phú mỹ đó, sao có thể còn cùng thuê chung chỗ với chúng ta chứ, tớ thấy anh ta chính là tên biến thái thích trang bức, chúng ta vẫn là mau chóng đuổi anh ta ra ngoài đi, ở cùng với loại người này, thật sự quá không yên tâm.” Diêu Hân Du tức đến phát điên mở miệng nói.

Lưu Hiểu Hàm thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng xen vào giữa hai người, khuyên nhủ: “Hân Du, con người của Lâm Thanh Diện cũng không tệ, anh ta có thể tương đối cần mặt mũi, cho nên không muốn bị cậu nói như thế, lời cậu nói quả thật có hơi tổn thương người khác, hai người mỗi người nhường một bước, nếu như đuổi Lâm Thanh Diện đi, người thuê phòng tiếp theo là người như thế nào cũng không biết được, ít nhất nhân phẩm của Lâm Thanh Diện không có vấn đề gì.”

Diêu Hân Du vẫn có khí thế đùng đùng trừng mắt với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Nhân phẩm của anh không có vấn đề? Anh ta đã nhìn trộm tớ thay quần áo, anh ta chính là tên biến thái.”

Lâm Thanh Diện không định tiếp tục tranh luận với cô ta, trực tiếp đi lên lầu, phớt lờ tiếng hét của Diêu Hân Du.

Lưu Hiểu Hàm đi đến trước mặt Diêu Hân Du, kéo cô ta ngồi xuống sô pha, mở miệng nói: “Được rồi, Hân Du, còn muốn thế nào nữa, Lâm Thanh Diện người ta cũng là người thuê phòng từ chỗ chủ nhà, không phải chúng ta nói đuổi thì có thể đuổi được, cậu đừng vì một chút hiểu lầm mà tức giận lớn như vậy.”

“Tớ chỉ là nhìn không quen loại người như anh ta mà thôi, sự thật rành rành như vậy, anh vậy mà còn mặt mày không thừa nhận, anh ta không phải còn nói anh ta được mời về trường chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng sao, tớ nghe nói gần đây chỉ có viện lịch sử của chúng ta có một vị giáo sư thỉnh giảng đến, thứ hai tuần sau sẽ học tiết của thầy đó, lấy ra chất vấn cái tên không biết xấu hổ này, đến lúc đó anh ta còn phân bua như thế nào!” Diêu Hân Du hậm hực nói.

Lưu Hiểu Hàm bất lực nhìn Diêu Hân Du, thấy cô ta cũng không có làm ầm muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi nữa thì cũng không nói gì.

Lâm Thanh Diện xem sơ qua căn phòng của mình, phát hiện bài trí của chỗ này mặc dù hơi đơn giản, có điều thứ cần dùng nên có thì đều có, coi như thoải mái, hơn nữa trên lầu có một nhà vệ sinh, anh cũng không cần tranh nhà vệ sinh dưới lầu với hai cô gái, điều này cũng có thể tránh một số trường hợp xấu hổ.

Sau khi xác nhận căn phòng không có vấn đề gì, Lâm Thanh Diện trực tiếp nằm trên giường.

Anh đến thành phố T, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm kiếm Hứa Bích Hoài.

Hiện nay mặc dù có manh mối, có điều vẫn không thể xác định Hứa Bích Hòa rốt cuộc ở địa phương nào, những chuyện này có Thư Hân phái người đi làm, một mình anh tìm thì có hạn, vào lúc này, cũng chỉ có thể dựa vào mạng lưới tình báo của Quan Lĩnh.

Mặc dù anh đáp ứng Chung Trí làm giáo sư thỉnh giảng của đại học Phú Đán, có điều cái chức giáo sư này của anh cũng chỉ là mỗi tuần dạy một tiết học công khai, giảng cái gì đều do tự anh quyết định, còn lúc khác, nhà trường cũng sẽ không sắp xếp bất cứ việc gì cho anh.

Cho nên bây giờ anh không có chuyện gì cần làm, chuyện muốn làm chỉ có thể đợi tin tức Thư Hân đưa tin tức đến cho anh mà thôi.

Nằm trên giường một lúc, Lâm Thanh Diện bèn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, anh mơ thấy Hứa Bích Hoài, khoảnh khắc sắp nắm được tay của Hứa Bích Hoài, tỉnh lại.

Rút điện thoại ra, nhìn thời gian, phát hiện mới trôi qua nửa tiếng, Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, khiến bản thân tỉnh táo lại, đứng dậy đi xuống lầu, phát hiện Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm đều đã đi rồi, anh cũng đi ra khỏi phòng, đến đại học Phú Đán.

Nếu Hứa Bích Hoài từng xuất hiện ở đại học Phú Đán, vậy rất có thể vẫn sẽ đến, Lâm Thanh Diện muốn đi vòng vòng đại học Phú Đán, ngộ nhỡ số may gặp được Hứa Bích Hoài thì không cần chờ đợi trong vô vọng nữa.

Buổi tối, Thư Hân gọi điện cho Lâm Thanh Diện, muốn ăn cơm cùng anh, Lâm Thanh Diện trực tiếp từ chối, Thư Hân lại hỏi Lâm Thanh Diện sống ở đâu, muốn qua đó xem thử, tránh Lâm Thanh Diện ở chỗ không tốt.

Lâm Thanh Diện trong nháy mắt đầu to ra, vốn dĩ Diêu Hân Du hiểu lầm anh và Thư Hân, nếu như để Thư Hân đến đây, chỉ sợ sẽ càng thêm rắc rối.

Cho nên anh bèn nói với Thư Hân nếu như không liên quan đến chuyện của Hứa Bích Hoài thì không cần đến làm phiền anh, nói xong thì cúp máy.

Trong thời gian 2 ngày sau đó, Lâm Thanh Diện dành phần lớn thời gian đợi trong đại học Phú Đán, ở nơi Hứa Bích Hoài từng xuất hiện mà một mình thẫn thờ, thời gian còn lại thì nghỉ ngơi ở phòng thuê.

Diêu Hân Du mặc dù rất không thích Lâm Thanh Diện, có điều cũng không có nói muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng, nhiều nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì mỉa mai vài câu, Lâm Thanh Diện không để trong lòng, cũng không để ý cô ta.

So sánh thì thấy thái độ của Lưu Hiểu Hàm đối với Lâm Thanh Diện tốt hơn một chút, bởi vì trước đó chỉ có hai cô gái Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du, chuyện thay bóng đèn, treo rèm cửa đại loại vậy các cô đều không làm được, bây giờ Lâm Thanh Diện đến rồi, Lưu Hiểu Hàm sẽ nhờ Lâm Thanh Diện giúp.

Lâm Thanh Diện cũng không có từ chối, điều này khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy Lâm Thanh Diện là một người không tệ, còn Diêu Hân Du lại cảm thấy Lâm Thanh Diện đang giả bộ, cho rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn cảm thấy Lưu Hiểu Hàm ngây thơ dễ lừa, giúp làm những việc đó, chắc chắn có ý đồ bất chính.

Chiều hôm đó, Lâm Thanh Diện về chỗ ở lấy đồ, vừa mở cửa nhà thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau, tiếng cười của mấy người đàn ông xen lẫn lời lẽ bẩn thỉu, vang lên trong hành lang.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nghe ta dưới lầu chưa đóng cửa, có điều anh cũng không định đi nói, mở cửa đi vào trong.

Vào lúc này, anh nghe thấy tiếng của một cô gái.

“Mấy người buông tôi ra!”

Giọng nói đó có hơi quen thuộc, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một lát, lập tức xác định đó chắc là tiếng của Lưu Hiểu Hàm.

Anh đi dọc theo cầu thang đi xuống lầu, nhìn thấy có một cửa phòng mở hé, bên trong khói thuốc nồng nặc, tràn ngập mùi rượu, mấy người đàn ông để trần, trên mặt là nụ cười xấu xa túm lấy cánh tay của Lưu Hiểu Hàm, nhìn dáng vẻ là muốn trêu đùa cô.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày hoảng hốt, có điều ở trước mặt những người đàn ông này, căn bản không thể giãy giụa.

“Em gái, nếu đã đến rồi thì chơi cùng mấy anh đi, em chê bọn anh ồn, lát nữa bản thân em kêu lên thì có lẽ sẽ không nói như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.