Rể Quý Trời Cho

Chương 423: Chương 423: Bí mật của lương cung nhạn sương




“Anh làm cái gì vậy! Mau thả tôi ra!”

Lương Cung Nhạn Sương trợn to hai mắt nhìn Lâm Thanh Diện, biểu cảm trên mặt tràn ngập sự khó tin, cô ta vốn tưởng Lâm Thanh Diện muốn lột quần áo trên người cô ta, không ngờ đối phương vậy mà dùng dây lưng trên quần áo của cô trói cô lại.

Cô đứng ở đó, chân cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt với Lâm Thanh Diện.

“Cô bình tĩnh lại trước đi, tôi không muốn làm cô bị thương.” Lâm Thanh Diện nói một câu với Lương Cung Nhạn Sương, sau đó xoay người nhìn xung quanh căn phòng.

Lương Cung Nhạn Sương mãi đến lúc này mới biết, Lâm Thanh Diện thật sự không định làm gì cô ta, nếu như đổi thành người đàn ông khác, bây giờ sợ rằng sớm đã không chần chừ mà ôm cô ta lên giường rồi, mà tên này lại trói cô lại.

Điều này thật sự phá vỡ nhận thức về đàn ông của Lương Cung Nhạn Sương, trên thế giới này vậy mà thật sự có người không hiểu phong tình như vậy.

“Anh mau thả tôi ra! Tôi là cô chủ của gia tộc Lương Cung, chỉ cần một câu của tôi thì có thể lấy mạng của anh, anh còn muốn sống tiếp thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Lương Cung Nhạn Sương nhíu mày gằn lên với Lâm Thanh Diện.

“Cô hôm nay chắc cũng thấy thực lực của tôi, bây giờ trong căn phòng này chỉ có hai người chúng ta, nếu như tôi muốn giết cô, thậm chí một câu cũng không cần nói, hy vọng cô có thể hiểu trạng thái giữa tôi và cô bây giờ, cô không chiếm thế chủ động.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói một câu.

Lương Cung Nhạn Sương trong lúc nhất thời lại không tìm được lời phản bác Lâm Thanh Diện, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Thanh Diện nhìn một phòng trong căn phòng của Lương Cung Nhạn Sương, không có phát hiện chỗ nào đặc biệt, nơi này chắc chính là nơi thư giãn mà Quan Lĩnh chuẩn bị cho bọn họ, không có thứ gì đề cập tới thông tin quan trọng về gia tộc.

Anh trước đây chưa có nghe nói đến gia tộc Lương Cung này, có điều từ trong lời của Lương Cung Nhạn Sương có thể đoán được, gia tộc này không đơn giản, hơn nữa có thể đến loại địa phương như Quan Lĩnh này để hưởng thụ, tuyệt đối đều là thành viên gia tộc hàng đầu thế giới, cho dù không biết gia tộc Lương Cung này rốt cuộc có thực lực như thế nào, có điều có thể chắc chắn mạnh hơn nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Cho dù là thể lực siêu cấp của Kinh Đô, nhà họ Lâm cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc với Quan Lĩnh, chỉ có thể chứng tỏ ở trong mắt Quan Lĩnh, nhà họ lâm vẫn không đủ tư cách.

Lâm Thanh Diện đi tới bên cửa sổ, liếc nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài cửa sổ lại là một ngôi biệt thự, có ánh đèn, cái khác thì không có.

“Nói cho tôi biết, chúng ta bây giờ ở chỗ nào, chỗ này cách nước T bao xa.” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.

Lương Cung Nhạn Sương hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Tôi tại sao phải nói cho anh, anh mau chóng thả tôi ra, nếu không tôi nói chuyện này cho ông chủ của Quan Lĩnh, anh sẽ chết rất thảm.

Khóe môi Lâm Thanh Diện cong lên lộ ra nụ cười xấu xa, đi đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, một tay nhẹ nhàng sờ vào gương mặt nhẵn mịn của cô ta, nói: “Cô bây giờ đối với tôi mà nói, chỉ là một con cừu đợi làm thịt, nếu như không nghe lời, tôi không tiếc để cô nếm thử thủ đoạn của tôi đâu.”

“Hừ, đừng tưởng tôi sẽ sợ anh, ngược lại, tôi rất thưởng thụ loại chuyện này, anh sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy rất kích thích, tôi không phải loại người để ý tiểu tiết.” Lương Cung Nhạn Sương nhàn nhạt nói một câu.

“Ồ? Vậy sao? Vậy nếu như tôi bây giờ dẫn cô vào trong địa lao thì sao? Trong phòng của chúng tôi còn có hơn 20 người đàn ông lực lưỡng đang đợi đó, cô chắc chắn cô không để ý?” Lâm Thanh Diện nói một câu.

Biểu cảm trên mặt của Lương Cung Nhạn Sương cứng lại, trong lòng sinh ra một tia uất ức, không ngờ tên này lại ác như vậy, còn không biết tốt xấu, cô một mình gọi anh đến, anh vậy mà muốn dẫn cô ta vào trong địa lao, thật sự đáng hận.

“Nơi... nơi này ở trong sơn mạch Andes, phía Nam châu Mỹ, cách nước T bao xa, bản thân anh chắc biết rõ.” Do dự một lát, Lương Cung Nhạn Sương cuối cùng vẫn khuất phục trước loại trai thẳng không hiểu phong tình như Lâm Thanh Diện này.

...

Trong một chỗ khác của biệt thự, Thượng Quan Môn đang cùng ba mỹ nữ vận động trên giường.

Một lúc sau, Thượng Quan Môn từ trên giường bước xuống, đi đến bên cửa sổ, cầm một điếu xì gà, châm thuốc hút.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Thượng Quân Môn cũng không quan tâm ba mỹ nữ không mặc quần áo trên giường, trực tiếp nói: “Vào đi.”

Thủ hạ của Thượng Quan Môn đi vào, ánh mắt liếc qua ba cô gái trên giường, sau đó cúi thấp đầu với Thượng Quan Môn, nói: “Cậu chủ, tôi nhìn thấy có người dẫn tên chiều này nổi bật trên lôi đài thi đấu đến chỗ ở của cô Lương Cung, đến tận bây giờ, người đó vẫn còn chưa đi ra.”

Thượng Quan Môn nghe thấy lời này, tay vừa mới nhấc lên ở nửa không trung đột nhiên cứng lại, sau đó điếu xì gà trên tay rơi xuống đất, anh ta nhấc chân, di mạnh trên sàn, trong lòng chửi thề một trận.

“Ả đàn bà Lương Cung Nhạn Sương này, thà xảy ra quan hệ với một con chó, vậy mà không chịu chấp nhận tôi, đầu của cô ta nhất định bị con lừa đá một trăm lần rồi!” Thượng Quan Môn.

Về sở thích đặc biệt của Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Quan Môn cũng sớm nghe đồn, nói Lương Cung Nhạn Sương thích nhất đi vào xã hội tầng thấp, tìm mấy người đàn ông nhìn trông thú vị, hơn nữa không kiêng kỵ cùng bọn họ làm bất kỳ chuyện gì.

Cô coi đây là tự do, còn Thượng Quan Môn thấy, đây căn bản chính là hành vi ngu xuẩn tự làm hại mình.

Quan trọng nhất là Thượng Quan Môn tốt xấu gì cũng là cậu chủ của đại gia tộc, nhưng căn bản lại không lọt vào mắt của Lương Cung Nhạn Sương, điều này là chuyện khiến anh ta phẫn nộ nhất.

Đứng ở bên giường một lúc, Thượng Quan Môn híp mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia sát ý, lạnh lùng nói: “Đến bảng chiến thần Quan Lĩnh tìm cho tôi một cao thủ, 300 tỷ, lấy mạng của thằng đó, tối nay làm xong chuyện này, tôi phải khiến thứ không biết sống chết là gì đó hiểu, có một vài người, không phải là anh ta có tư cách được chạm vào.”

Thủ hạ luôn đứng ở đằng sau Thượng Quan Môn gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong căn phòng của Lương Cung Nhạn Sương, Lâm Thanh Diện khi nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương nói nơi này ở sơn mạch Ande thì lập tức nhíu mày.

Anh đoán Quan Lĩnh không ở trong nước, nhưng không ngờ lại ở địa phương xa như vậy, ở đây, cho dù trốn ra ngoài, chỉ sợ dưới tình thế không đủ đồ ăn và nước uống, cũng không thể sống mà trốn ra khỏi sơn mạch này.

“Quan Lĩnh có ông chủ không?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

“Có, Ông chủ của Quan Lĩnh có thực lực không thua kém bất kỳ một tập đoàn hàng đầu thế giới nào, nếu như ông ta biết anh đối đãi với khách của ông ta như này, ông ta nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.

Lâm Thanh Diện dửng dưng gật đầu, không ngờ Quan Lĩnh này lại thật sự có một ông chủ, Lâm Trung Thiên đã vào đây nhiều năm như vậy, nếu như ông ấy còn sống, ông chủ này chắc biết tung tích của ông ấy.

“Nếu như tôi thả cô, cô sẽ gọi người của Quan Lĩnh đến đối phó tôi sao?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

“Anh cảm thấy sao?” Sắc mặt của Lương Cung Nhạn Sương âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện, không cần nghĩ cũng biết cô ta sẽ làm như thế.

Lâm Thanh diện có hơi đau đầu, lúc đó trói Lương Cung Nhạn Sương lại, cũng là bất đắc dĩ, bây giờ anh cũng không biết nên làm sao để Lương Cung Nhạn Sương thả cho anh, nếu như cô ta thật sự nói chuyện này cho người của Quan Lĩnh, Lâm Thanh Diện sợ rằng vừa đến không được mấy ngày thì phải bỏ mạng trong Quan Lĩnh.

Anh không hề nghi ngờ thực lực của cao thủ trong Quan Lĩnh, những lão đại trong địa lao kia, cũng đã đạt tới trình độ cao thủ đỉnh tiêm của nhà họ Lâm, huống chi ở đây còn có rất nhiều cao thủ có thực lực vượt xa bọn họ.

Hoa Man nói với Lâm Thanh Diện, những người trong địa lao, là một đám người tầng thấp nhất của Quan Lĩnh, thực lực của bọn họ cũng kém nhất, ở trên bọn họ, mới là cao thủ chân chính, những người giàu có đó muốn xem nhất chính là giao đấu giữa những cao thủ đó.

“Hừ, sợ rồi chứ, nếu như sợ rồi, bây giờ nhanh chóng thả cho tôi, sau đó ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu như anh có thể dỗ tôi vui, tôi còn có thể suy nghĩ thả cho anh một con đường sống, nếu không, anh đợi chết đi!” Lương Cung Nhạn Sương dường như rất tự tin, quát một câu với Lâm Thanh Diện.

Lúc này ánh mắt của Lâm Thanh Diện lại dừng trên chiếc điện thoại trên bàn, anh đảo mắt, đi tới bên chiếc bàn, cầm chiếc điện thoại đó lên.

Sau khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng mở miệng: “Để điện thoại xuống cho tôi!”

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Khẩn trương như vậy, xem ra trong chiếc điện thoại này có bí mật không nhỏ.”

Sau đó anh bèn mở điện thoại lên, tìm kiếm thông tin, ghi chú các loại ở bên trong, muốn tìm xem có thông tin hữu dụng có liên quan đến gia tộc Lương Cung không.

Có điều xem nửa ngày, Lâm Thanh Diện cũng không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào hữu dụng, toàn bộ đều là mấy thứ linh tinh cả tiểu nữ sinh Lương Cung Nhạn Sương, trong ghi chú thậm chí còn có nhật ký của cô ta, toàn bộ kể về những thống hận của Lương Cung Nhạn Sương đối với ba của cô ta.

Theo lý mà nói những thứ này không đủ khiến Lương Cung Nhạn Sương khẩn trương như vậy, trong này chắc chắn còn có thứ Lâm Thanh Diện chưa nhìn thấy.

Suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Diện mở album, sau đó anh suýt nữa xịt máu mũi luôn, trong album ảnh toàn bộ đều là ảnh tự sướng mọi góc độ của Lương Cung Nhạn Sương, anh sao cũng không ngờ, cô chủ của gia tộc đỉnh cấp này lại có loại sở thích này, quả nhiên là một bông hoa kỳ dị trong các cô chủ của gia tộc đỉnh cấp.

Những bức ảnh này, chắc chính là nguyên nhân khiến Lương Cung Nhạn Sương khẩn trương.

“Không ngờ gương mặt tinh tế này của cô vậy mà che giấu dục vọng đen tối đến vậy, người của đại gia tộc, đều đè nén như vậy sao?” Lâm Thanh Diện thích thú nói một câu.

“Anh mau chóng để điện thoại xuống cho tôi, anh có biết táy máy điện thoại của người khác là một chuyện rất không có giáo dưỡng không?” Lương Cung Nhạn Sương mở miệng quát một câu.

“Mạng của tôi sắp không giữ được rồi, chẳng lẽ còn để tâm đến giáo dưỡng sao?” Lâm Thanh Diện cười nói.

Lương Cung Nhạn Sương cắn răng, mở miệng nói: “Anh để điện thoại của tôi xuống, rồi thả tôi ra, tôi có thể bảo đảm không tìm anh gây chuyện, bây giờ thả anh rời đi.”

Lâm Thanh Diện cười hắc hắc, không những không có để điện thoại xuống, ngược lại để điện thoại vào trong túi áo của mình.

“Chiếc điện thoại này tạm thời bảo quản ở chỗ tôi, nếu như cô cho người đến đối phó tôi, tôi lập tức đăng tất cả ảnh trong điện thoại lên mạng, đến lúc đó cô chủ của nhà họ Lương Cung, chắc sẽ trở thành người nổi tiếng trên thế giới đó.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Anh dám!” Lương Cung Nhạn Sương mặt mày rất sốt ruột.

“Tôi có dám hay không thì tùy thuộc vào thái độ của cô đối với tôi rồi.” Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, cởi trói trên người cô ta ra.

Lương Cung Nhạn Sương muốn bổ nhào vào người của Lâm Thanh Diện, muốn cướp điện thoại lại, có điều cô ta ý thức được bản thân căn bản không phải đối thủ của Lâm Thanh Diện, cuối cùng cũng chỉ có thể mặt mày tức tối trừng mắt với anh, chỉ vào cửa phòng, gằn lên: “Cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, nếu như bất kỳ bức ảnh nào trong điện thoại của tôi bị truyền ra ngoài, tôi đều sẽ xé xác anh thành vạn mảnh!”

Lâm Thanh Diện không nói chuyện, trực tiếp đi về phía cửa.

Đi ra bên ngoài, Lâm Thanh Diện nhìn tên vệ sĩ đó còn đợi ở cửa, không có để ý anh ta, trực tiếp đi xuống lầu.

Vệ sĩ cấp tốc xông vào trong phòng, nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương quần áo xộc xệch, đầu tóc tán loạn, sắc mặt đỏ rực, rõ ràng giống như vừa làm chuyện gì đó.

“Anh ta lập tức cứng đờ ở đó, lắp bắp nói: “Cô... cô chủ, cô thật sự cùng anh ta...”

“Cút!” Lương Cung Nhạn Sương trực tiếp hét một tiếng với vệ sĩ: “Tôi bây giờ không có tâm trạng để ý anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.