Rể Quý Trời Cho

Chương 414: Chương 414: Bỏ qua cho cậu nhỏ của tôi đi




Âm u, ẩm ướt, ồn ào.

Lâm Thanh Diện cảm giác là mình đã ngủ rất lâu rồi, đầu có chút choáng váng, mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện mình đang trong một không gian có tia sáng mờ mịt, không khí cực kỳ ẩm ướt.

Ở trên cùng có treo một chiếc đèn mờ để cho anh có thể nhìn cơ bản được tình huống ở xung quanh, có thể chú ý đến nơi này có không ít người, thỉnh thoảng sẽ có vài người đi qua trước mặt của Lâm Thanh Diện, những người đó sẽ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt mang theo nụ cười đùa cợt.

“Người mới tới đã tỉnh rồi đây này, nhanh đi thông báo cho ông chủ đi, đã đến thời gian hưởng thụ người mới rồi. Đây là lần đầu tiên mà người trong phòng số 13 của chúng ta có thể hưởng thụ được mấy tên nhóc kiểu da thịt mịn màng như thế này, nhìn qua cũng rất ngon miệng, chờ đến lúc lão đại chơi đùa với cậu ta xong rồi thì chúng ta cũng có thể lân la nếm thử mùi vị.”

“Mẹ kiếp, ở một nơi quỷ quái như thế này nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy một người đàn ông mà cũng cảm thấy xinh đẹp trong trẻo. Mặc dù là giới tính của ông đây bình thường, nhưng mà cũng không thể chịu đựng được đã lâu như vậy rồi còn không chạm vào phụ nữ, chờ một lúc nữa lão đại nhắm nháp xong thì chúng ta cũng phải hưởng thụ.”

“Mày muốn đi tìm phụ nữ để thỏa mãn thì có thể đi đến Đăng Thiên Thê một chuyến, chỉ cần mày có thể lên được thì một đám lớn phụ nữ ở trong Quan Lĩnh này đều sẽ bò lên người của mày, đến lúc đó ngay cả giường mày cũng không bước xuống được đâu.”

“Mẹ kiếp, mày nói nghe nhẹ nhàng quá ha, kể từ khi Quan Lĩnh tồn tại đến nay thì Đăng Thiên Thê thành công tổng cộng mới có hai cái, ai mà dám đi khiêu chiến món đồ đó chứ, đây không phải là muốn chết hả. Lão đại phòng số 5, đoạn thời gian trước vừa mới khiêu chiến, kết quả vừa mới đến lần thứ hai thì thất bại rồi, chết phải gọi là thảm thiết luôn.”

“Nói cũng đúng nhỉ, người canh giữ của Đăng Thiên Thê đều là những cao thủ đứng đầu ở bên trong Quan Lĩnh đó, tùy tiện kêu ra một người cũng có thể đối phó được một trăm cao thủ, nào có dễ dàng khiêu chiến như vậy được.”

...

Nghe đám người này bàn luận với nhau, Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi dậy từ dưới đất, nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện nơi đây chính là một căn phòng có diện tích cũng lớn tương đương với hai lớp học.

Căn phòng này ba mặt đều là tường, còn một mặt còn lại thì là hàng rào sắt, xem ra nơi này cũng không kém với nhà tù bao nhiêu.

Trong căn phòng này tổng cộng có khoảng hai mươi người, những người này nhìn sắc mặt đều âm u, mắt lộ ra ánh sáng tối tăm, dường như là qua một khoảng thời gian rất lâu rồi vẫn chưa được nhìn thấy ánh sáng.

Nhìn ra được những người này cùng một loại người với bọn người Tam Điều, chỉ có điều là trên người của những người này có mùi máu tanh hơn so với đám người Tam Điều, xem ra thì bọn họ chính là những người còn sống sót được trong những cuộc chém giết.

Lâm Thanh Diện chú ý đến trong căn phòng này không có người ở trên xe trước khi anh đến đây, từ những người trong căn phòng này có thể đánh giá được, bọn người này không phải ở trong một căn phòng này, chắc có lẽ là đám người Tam Điều đều bị chia qua những căn phòng khác nhau.

Chẳng lẽ nơi này chính là Quan Lĩnh, là một nhà tù tương đối lớn?

Từ những điều kiện xung quanh có thể quan sát được, chắc hẳn nơi này là dưới mặt đất, chẳng lẽ Quan Lĩnh là một địa phương tồn tại dưới mặt đất?

Trong lúc nhất thời, ở trong lòng của Lâm Thanh Diện nảy sinh ra rất nhiều nghi vấn, có điều là bây giờ anh vẫn còn chưa có cách nào để lập tức làm rõ ràng tình huống ở nơi đây.

Từ trong lời nói của những người này, Lâm Thanh Diện có thể suy đoán được có lẽ là hiện tại anh còn phải xử lý một chút phiền toái trước cái đã.

“Hắc hắc, cậu nhóc mau thức dậy đi, để chúng tôi kiểm tra một chút xem xem thân thể của cậu như thế nào rồi, để nhóm người chúng tôi nhắm nháp cậu một lần. Đây là quy định của người mới nha, nếu như ai mà không tuân thủ thì kết cục sẽ khá là thê thảm đó.”

Một người đàn ông đang đi về phía của Lâm Thanh Diện, trên mặt còn mang theo nụ cười dâm đãng, nhìn đến nỗi làm toàn thân của Lâm Thanh Diện đều nổi da gà.

“Cút!” Lâm Thanh Diện nhìn người đang đi tới, chỉ nói ra một chữ.

Người đang đi về phía bên này cũng không hề dừng lại, ngược lại trên mặt còn lộ ra một nụ cười nhạo, lên tiếng nói: “Những người mới như các cậu ấy à, quả nhiên đều là cùng một kiểu với nhau, đều cho là ở bên ngoài mình có thể giết được mấy người thì liền ngầu không chịu được. Nói cho cậu biết nha, có thể bước vào chỗ này, có trên người có ai mà không có chút bản lĩnh, nhanh cất chút kiêu ngạo này của cậu lại cho tôi, nếu không thì bây giờ tôi sẽ dạy cậu cách làm người.”

“Thằng nhóc, đừng có mà không biết tốt xấu ở đây, nơi này chính là Quan Lĩnh, ở nơi đây không bị pháp luật trói buộc đâu, cho dù ở trong căn phòng riêng của mình thì cũng cho phép ra tay. Ở đây có đánh chết người, gọi cũng sẽ không có ai đến quan tâm đâu. Cậu là người mới đến, tốt nhất là thành thành thật thật làm theo quy tắc cho chúng tôi, còn nếu như không thì chúng tôi sẽ thay phiên nhau mà dạy cậu làm người.” Những người còn lại cũng đều lên tiếng cảnh cáo Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người này, bởi vì vừa mới tỉnh dậy, anh cũng đang muốn hoạt động gân cốt một chút để lên tinh thần. Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng hiểu rõ ở một nơi như thế này, cho dù có quy tắc và đạo lý gì đó thì đều là nói nhảm thôi, nơi này chỉ tôn thờ sức mạnh.

Nắm đấm của người nào lớn hơn thì người đó chính là quy tắc, cho nên anh cũng không muốn phải nói đạo lý với những người này.

“Các người nói nơi này có thể tùy tiện giết người à?” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại một câu.

“Hắc hắc, nói không sai. Chắc là cậu cũng không muốn vừa mới bước vào đây thì lại chết ở chỗ này đâu nhỉ, nếu như biết sai rồi thì bây giờ ngoan ngoãn cởi quần áo ra đi, đứng đối diện với tường ấy.” Người kia cười nói một câu.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, không nói nhảm với người kia, trực tiếp bước lên một bước ra tay với hắn ta.

Nơi này đã có thể tùy tiện giết người, vậy thì Lâm Thanh Diện cũng không cần phải do dự cái gì nữa, muốn lập uy thì phải quả quyết một chút.

Dù sao thì những người bước vào Quan Lĩnh này cũng đều là dân liều mạng, tội phạm truy nã, giết bọn họ, Lâm Thanh Diện cũng không có gánh nặng ở trong lòng.

Người kia nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại muốn chủ động ra tay, nhếch miệng, duỗi tay ra bắt lấy nắm tay đang đánh tới của Lâm Thanh Diện.

Trong nháy mắt tay của hai người tiếp xúc với nhau, sức lực trên nắm tay của Lâm Thanh Diện trực tiếp đánh bàn tay của người kia ngược trở lại.

Trên mặt của người kia lộ ra một tia kinh ngạc, nhanh chóng lui ra phía sau, có điều là vẫn bị một đấm này của Lâm Thanh Diện đánh cho sắc mặt đỏ lên, tiếp theo đó trong miệng phun ra một ngụm máu.

Lâm Thanh Diện nhướng mày lên, dựa theo suy đoán của anh, một nắm đấm này của anh cũng có thể khiến cho người kia mất mạng tại chỗ, nhưng mà không ngờ đến là hắn ta cũng chỉ nôn ra một ngụm máu.

Thực lực của người đánh nhau với Lâm Thanh Diện được so sánh như là sói hoang, xem ra những người ở trong Quan Lĩnh này quả nhiên không hề đơn giản, tùy tiện một người như thế này mà còn có sức lực không yếu.

Chắc hẳn là những người ở trong căn phòng này đều có sức mạnh ở mức độ này, chỉ sợ là trong số đó còn có những người mạnh hơn. Nếu như lại đến những căn phòng khác nữa, chắc là sức mạnh của những người này kết hợp lại, phóng ra bên ngoài, tuyệt đối đó chính là một sức mạnh khá cường đại.

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Thanh Diện cũng đã bình thường trở lại. Ở đây là Quan Lĩnh, là một nơi không có pháp luật, vậy thì nguyên tắc mà nơi này tuân theo cũng chính là nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé bé. Những người có sức lực yếu thì ở nơi như thế này, căn bản cũng không thể sống sót nổi.

Trong đầu của Lâm Thanh Diện chỉ vừa xuất hiện lên suy nghĩ này, sau đó anh liền bước một bước thật dài vọt ra phía trước, lại đánh một đánh vào trong người của người kia, căn bản cũng không cho hắn ta có bất kỳ cơ hội gì để thở dốc.

Người kia lại phun ra một ngụm máu, hai mắt trừng lớn, trong mắt đều là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi. Sau đó liền ngã xuống mặt đất, thân thể run lên hai lần, tiếp theo lại không có động tĩnh gì nữa.

Mặc dù là thực lực của người này mạnh như là sói hoang, nhưng mà đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng chỉ là chuyện nhiều hơn một đấm mà thôi.

Những người vây xung quanh vẫn còn đang xem náo nhiệt nhìn thấy Lâm Thanh Diện chỉ dùng hai đấm liền có thể đập chết người kia, trong lòng của tất cả bọn họ đều giật mình. Trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện liền trở nên cảnh giác.

“Sức lực của thằng nhóc này lại mạnh như vậy à? Xem ra là chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta rồi.”

“Mẹ kiếp, người vừa mới bước vào đây mà có thực lực mạnh như thế là vô cùng hiếm thấy, chẳng lẽ cậu ta chính là cao thủ cấp cao của Quan Lĩnh chuyên đi săn mồi ở bên ngoài mới trở về?”

“Cao thủ cái chó gì chứ! Cũng chỉ lợi hại hơn chúng ta một chút mà thôi, cậu ta tuyệt đối không thể nào lợi hại bằng lão đại được, chờ một lát nữa lão đại đến đây thì sẽ không còn chỗ cho cậu ta giương nanh múa vuốt.”

...

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào người bị ngã trên mặt đất, phát hiện những người ở xung quanh nhìn thấy người này chết rồi mà cũng chỉ có chút kinh ngạc rồi cũng không có phản ứng gì quá lớn, xem ra là những người ở đây đều đã quen nhìn chuyện sống chết rồi, cũng sẽ không bởi vì một người bị đánh chết mà lộ ra vẻ kinh ngạc quá mức.

Rất nhanh, những người đang vây ở xung quanh của Lâm Thanh Diện điều né ra tạo thành một con đường, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện cũng đã trở thành cười trên nỗi đau của người khác.

“Lão đại đã đến rồi, thằng nhóc này vừa mới bước vào đây thì đã giết người, chắc chắn là lão đại sẽ muốn đè bẹp chết uy phong của cậu ta, xem ra là thằng nhóc này sắp thảm rồi.”

“Mẹ nó, một người mới đến mà cũng dám phách lối ở trước mặt của chúng ta như vậy, lão đại nên trực tiếp giết cậu ta chết luôn đi.”

“Vậy còn phải nói, vất vả lắm mới có một đứa da thịt mềm mại mịn màng đến đây, chắc chắn là lão đại sẽ không bỏ qua đâu.”

...

Lâm Thanh Diện nhìn về phía cách đó không xa, phát hiện có một người đàn ông với ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng người cường tráng, cơ bắp ở trên hai cánh tay giống như là cục gạch, hắn ta đang đi về phía bên này.

Ánh mắt của người đàn ông kia bình thản, chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn qua người bị ngã dưới mặt đất, sau đó liền thu hồi ánh mắt của mình lại, tiếp tục dừng ở trên người của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người của người này, xem ra chắc có lẽ đây là một cao thủ có thực lực không tầm thường.

“Thằng nhóc, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ, vừa mới đến phòng của Hoa Man tôi mà đã giết người rồi, cậu không để người lão đại là tôi vào trong mắt à?” Hoa Man lạnh lùng nói một câu.

“Cái tên của anh nghe ẻo lả quá nhỉ.” Lâm Thanh Diện lên tiếng cười nói.

Hoa Man không ngờ đến là Lâm Thanh Diện lại chú ý đến tên của hắn ta, trong lòng lập tức nảy sinh ra một tia lửa giận, hắn ta trực tiếp bước lên phía trước hai bước, một cánh tay đưa tới muốn bóp cổ của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghiêng người qua né tránh, sau đó bóng dáng liền nhanh chóng lướt qua sau lưng của Hoa Man, sau khi nhắm ngay hạ bộ của hắn ta thì trực tiếp nâng chân lên đạp tới.

Trong chớp mắt trong cổ họng của Hoa Man phát ra một tiếng kêu không tương xứng với thể hình của hắn ta, tiếp theo đó liền kẹp chặt đôi chân của mình lại, cả gương mặt đều nghẹn đến bầm tím.

Lâm Thanh Diện thừa dịp lúc thân thể của Hoa Man đang cứng đờ, trực tiếp dùng một tay nắm lấy hắn ta rồi đặt lên trên tường, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ anh có hai lựa chọn, một cái là tôi đưa anh đi gặp diêm vương, một cái khác là nhường lại vị trí lão đại này cho tôi, từ nay về sau tất cả mọi người ở trong căn phòng này đều phải nghe lời của tôi, anh cứ chọn một đi.”

Sau khi Hoa Man phản ứng lại thì lúc này muốn phản kháng, Lâm Thanh Diện thấy thế thì lại đá một đá vào hạ bộ của hắn ta, lần này Hoa Man lại biến thành bộ dạng kẹp chặt hai chân như lúc nãy.

Lâm Thanh Diện sợ là cái tên Hoa Man này vẫn còn chưa phục, thế là lại đá hai đá vào chỗ đó của hắn ta, mỗi một lần Hoa Man đều sẽ phát ra tiếng kêu giống là phụ nữ.

Những người ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không ngừng hít khí lạnh, ở trong căn phòng này Hoa Man có thể nói là không có người nào đánh nổi, bình thường Hoa Man bá đạo như vậy, bây giờ lại bị Lâm Thanh Diện đạp cho trở thành mấy tên đàn ông ẻo lã, chuyện này đối với bọn họ nó sốc đến cỡ nào.

Rốt cuộc Hoa Man đã không chống đỡ được đòn chân của Lâm Thanh Diện nữa, cầu xin tha thứ: “Tôi... tôi chọn cái thứ hai, lão đại, anh bỏ qua cho thằng nhỏ của tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.