Rể Quý Trời Cho

Chương 418: Chương 418: Bốn người các anh cứ đứng đấy




Trên lầu ba của võ quán lúc này, hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Quan Môn ở trên đó đã ngồi thoải mái dễ chịu trên ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm vào võ đài ở phía dưới.

Nhìn khí thế và biểu cảm thay đổi trên mặt của những người ở phía dưới, trên mặt của Thượng Quan Môn lộ ra một nụ cười trêu tức.

“Đám người phòng số 13 này đều ủ rũ cúi đầu, không hề có ý chí chiến đấu chút nào, đội ngũ như thế nào sao có thể thắng được. Nhạn Sương, cô đi ngược lại với tôi, quả thật không phải là lựa chọn sáng suốt mà, ba trăm tỷ của cô coi như bị mất trắng rồi.” Thượng Quan Môn cười nói.

Lương Cung Nhạn Sương cau mày nhìn xuống võ đài ở phía dưới, cô ta cũng không ngờ đến đội số 13 lại thật sự kém cỏi như vậy, toàn trường đặt cọc cũng chỉ có một mình cô ta là đặt cược cho đội số 13 ba trăm tỷ, hiển nhiên là có rất nhiều người ở đây đều đang suy nghĩ xem người đặt cược đó đến cùng là ai.

Nếu như lát nữa đội số 13 thua rồi, người khác cũng biết được số tiền cược ba trăm tỷ này là do cô ta đã đặt, vậy thì chắc chắn sẽ có người chê cười cô ta.

“Cô nhìn thử xem đội số 13 có một người ra sân trông gầy gò yếu ớt, nhìn không giống như là người biết đánh nhau tí nào, đội của bọn họ mà như thế này, một người của đội số 7 cũng có thể xử lý được nữa. Nhạn Sương, chuyện đặt cược này vẫn nên nghe lời tôi thì tốt hơn.” Thượng Quan Môn nói tiếp.

“Hừ, chỉ là trò chơi mà thôi, tôi cũng sẽ không đau lòng ba trăm tỷ này.” Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói một câu.

Tâm trạng của Thượng Quan Môn tốt vô cùng, bây giờ anh ta đang chờ mong người của đội số 7 đánh cho người của đội số 13 quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Trên võ đài, sau khi người dẫn chương trình nói xong thì liền tuyên bố cuộc đấu bắt đầu, sau đó liền nhanh chóng bước xuống võ đài. Võ đài ở đây không có quy tắc hạn chế, nếu như anh ta còn tiếp tục đứng trên võ đài, đến lúc đó có bị đánh chết cũng không có chỗ để ngồi nói lý lẽ nữa.

“Lão đại, đánh chết bọn họ đi.” Người của phòng số 7 bắt đầu hô lên.

Cuồng Đao nhìn chằm chằm vào người ở bên phía của Lâm Thanh Diện, chế nhạo nói: “Mấy người bọn bây lên trước đi, người của phòng số 13 đều là rác rưởi thôi, đúng lúc để cho bọn bây luyện tay một chút.”

Trên mặt của bốn người kia đều tràn đầy vẻ hưng phấn đi về phía đám người Lâm Thanh Diện, có vẻ như là muốn thể hiện kỹ năng của mình.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía bốn người bên phe mình một chút, phát hiện bọn họ đều chán nản cúi đầu, không có chút ý chí chiến đấu nào. Nằm trong loại trạng thái này, bốn người này cũng sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào cho Lâm Thanh Diện, ngược lại còn cản trở anh phát huy.

Cho nên anh liền nói với bốn người bọn họ một câu: “Bốn người các anh cứ đứng đấy, tôi đi đối phó với bọn họ.”

Bốn người bọn họ đều bất ngờ, không ngờ đến là Lâm Thanh Diện sẽ nói như vậy.

Tuy nhiên là vì nỗi sợ hãi ở trong lòng, sau khi bốn người bọn họ nhận được mệnh lệnh của Lâm Thanh Diện thì cũng không động đậy, chỉ nhìn Lâm Thanh Diện đi về phía trước.

Ở bên đội số 7 chú ý đến tình huống này, cũng đều hơi nghi hoặc một chút, không biết phòng số 13 đang khai thác chiến thuật gì.

“Người của phòng số 13 đều váng đầu hết hay gì vậy, vậy mà chỉ có một người bước lên, xem ra là bốn người còn lại không có ý định ra tay.”

“Người đang đi về phía của chúng ta chính là người mới tới đó, chắc có lẽ là cũng chỉ có cậu ta mới không biết được sự tàn khốc trên võ đài, còn bốn tên còn lại chắc có lẽ cũng đã bị dọa đến nỗi không thể đi được nữa.”

“Tức cười chết đi được, vậy mà phòng số 13 lại để cho một người mới đến bước ra, thật sự là một nhóm phế vật mà.”

...

“Này thằng nhóc, cậu là người mới tới chắc có lẽ là cậu vẫn còn chưa biết tình huống ở nơi này. Phòng số 13 của các cậu, ở trong mắt của bọn tôi chính là một nhóm cặn bã, bây giờ cậu nhanh chóng quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ gọi ông nội đi, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không để cho cậu chết đau đớn như thế.”

Người của phòng số 7 đều khinh thường mà nhìn Lâm Thanh Diện, không hề đặt anh vào trong mắt.

“Nhìn thế giới này một lần cuối cùng đi, qua ngày hôm nay nữa các người đã không có cơ hội này nữa rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Bốn tên kia cười nhạo một tiếng, hiển nhiên đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đang nói phét.

“Để tao đến chơi đùa với cậu ta trước, một người vừa mới đến vậy mà cũng dám phách lối như thế, thật sự buồn cười mà.”

Người đang đứng ở phía trước bước xa một bước liền lao về phía của Lâm Thanh Diện, vung nắm đấm ra đấm thẳng lên trên mặt của Lâm Thanh Diện.

Mắt của Lâm Thanh Diện hơi híp lại, cảm nhận được súc lực trên nắm tay của người này không hề nhỏ, xem ra thực lực của người phòng số 7 quả thật mạnh hơn không ít so với phòng số 13.

Có điều là đối với Lâm Thanh Diện mà nói, đó cũng chỉ là mạnh hơn một con kiến mà thôi.

Trước khi mà nắm đấm của người đó chạm đến trên người của mình, Lâm Thanh Diện né qua một bên, đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn ta, một cái tay khác thì chống đỡ ở dưới nách của hắn ta, tiếp theo vừa dùng lực một chút thì liền triệt tiêu sức lực ở trên tay của người đó, sau đó lại hất lên, trực tiếp ném hắn ta ngã qua một bên.

Đầu của tên đó chạm đất hôn mê bất tỉnh tại chỗ, Lâm Thanh Diện bước qua kiểm tra một chút, phát hiện người này vẫn còn nhịp tim. Tay bóp một cái lên trên cổ của hắn ta, vừa dùng lực liền cướp mất mạng sống của hắn ta.

Lâm Thanh Diện am hiểu cách giết người, lúc còn ở bên ngoài bởi vì có pháp luật trói buộc, cho nên anh không có cách nào tùy tiện phát huy ra, cũng chỉ có thể bị ép bất đắc dĩ mới có thể chấm dứt tính mạng của một người. Vậy mà bây giờ đang ở trong Quan Lĩnh, anh không cần phải cố kỵ như thế này.

Nếu như có thể giết người một cách tùy tiện như vậy, đối phó với đối thủ có thực lực không mạnh này, Lâm Thanh Diện chỉ cần một hai chiêu là có thể giết chết được.

Kể từ lúc người của phòng số 7 ra tay với Lâm Thanh Diện cho đến lúc Lâm Thanh Diện ném hắn ta xuống đất chấm dứt mạng sống thì cũng chỉ trong khoảng thời gian ba giây, tất cả mọi người đều đang chờ người của phòng số 7 hung hăng xử lý người của phòng số 13 nữa chứ. Kết quả là một giây sau thì xảy ra thay đổi như thế này, thật sự là khiến cho bọn họ phản ứng không kịp.

Trên mặt của tất cả mọi người của phòng số 7 đều là mờ mịt, còn bên phòng số 13 lại càng sâu hơn, mắt của không ít người đều muốn trợn lồi ra ngoài.

“Cái này... cái này sao có thể được, hai chiêu của cậu ta liền có thể giải quyết được một người của chúng ta?” Người của phòng số 7 đứng ở bên kia lẩm bẩm.

Cuồng Đao đang đứng trên võ đài, cũng không ngờ đến là lại xuất hiện sự thay đổi này. Người mới này thoạt nhìn như là một con gà yếu ớt, nhưng mà lại có thực lực kinh người.

Ở trên lầu ba, Thượng Quan Môn và Lương Cung Nhạn Sương đều nhìn chăm chú xuống võ đài ở phía dưới, Thượng Quan Môn còn đang cảm thấy dương dương tự đắc vì sắp xếp của mình, anh ta đã nói mình đã nghiên cứu thi đấu võ đài một hồi lâu với Lương Cung Nhạn Sương, không chỉ phân tích về mặt khí thế của tình huống thi đấu này, thậm chí còn làm bộ như căn cứ vào động tác của Lâm Thanh Diện mà phân tích nguyên nhân anh không có thực lực.

Kết quả là bắt đầu cuộc chiến, Lâm Thanh Diện chỉ cần dùng hai chiêu đã giải quyết được một người, có thể nói cái này vả một cú vào mặt của Thượng Quan Môn với tốc độ ánh sáng.

Biểu cảm đắc ý của hắn ta đông cứng lại ở trên mặt, một hồi lâu sau cũng không kịp phản ứng lại.

Vốn dĩ là Lương Cung Nhạn Sương đang muốn phát cáu với Thượng Quan Môn bởi vì sự làm phiền của Thượng Quan Môn, nhưng mà trong nháy mắt Lâm Thanh Diện đã làm thay đổi hình thái sân, để cho hai mắt của Lương Cung Nhạn Sương đều sáng lên.

Trên mặt của cô ta lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Môn, lên tiếng nói: “Xem ra là những gì anh nói cũng không có trình độ gì cả, không phải là anh nói người kia không có thực lực gì sao, bây giờ muốn giải thích như thế nào đây?”

Cơ thịt ở trên mặt của Thượng Quan Môn đều cứng đờ lại, anh ta bị câu hỏi này của Lương Cung Nhạn Sương làm cho á khẩu không trả lời được, một hồi lâu sau mới ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Anh ta cũng chỉ mới giải quyết được một người mà thôi, chả là cái thá gì hết, trận đấu này thì phải nhìn vào tổng thể, anh ta không thể nào một mình mà khiêu chiến được năm người, tôi là nói đến kết quả chắc chắn sẽ không có thay đổi gì.”

Lương Cung Nhạn Sương căn bản cũng không phản ứng lại anh ta, xoay đầu trở lại tiếp tục nhìn xuống võ đài, ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía của Lâm Thanh Diện cũng mang theo vài tia nghiền ngẫm.

Địa lao.

Tất cả mọi người đều đang nhìn vào màn hình ở căn phòng.

“Người mới này sao lại có lá gan lớn như vậy chứ, dám một mình đơn độc mà đấu với người của phòng số 7, không biết là trong lòng có niềm tin hay là đầu bị nước vào nữa.”

Tam Điều nhìn Lâm Thanh Diện trong màn hình, cũng lắc đầu bất đắc dĩ thở dài nói: “Thằng nhóc này cũng thật sự không may mà, vừa mới bước vào đây, thế mà lại đi đến phòng số 13, bây giờ lại phải tham gia cuộc chiến sinh tử với người của phòng số 7, không chừng là cậu ta vừa mới đến đây ngày đầu tiên thì liền tiêu đời rồi.”

Bên trong một căn phòng khác, những người đi vào đây cùng với Lâm Thanh Diện đều tràn đầy hưng phấn mà nhìn vào màn hình, tự lẩm bẩm: “Đáng đời quá đi thôi, thực lực mạnh thì có thể làm được cái gì, may mắn mới là quan trọng nhất, hơn nữa thực lực của thằng nhóc này có mạnh hơn so với chúng ta đi nữa thì chắc chắn là không thể so sánh được với người của phòng số 7 người ta. Cậu ta mới vừa vào đây ngày đầu tiên mà đã bị đánh chết, tức cười chết đi được.”

Trong lúc mà bọn họ đang dèm pha đủ kiểu đối với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trên màn hình nhanh chóng ra tay, trực tiếp giải quyết người đang tiến về phía anh.

Không hẹn mà cùng, tất cả những người ở trong phòng lập tức im lặng.

Ở trên võ đài, Hoa Man nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện một hồi lâu, sau đó mới lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt, tiếp theo trên mặt của hắn ta lộ ra vẻ kích động. Lâm Thanh Diện đã phát huy thực lực, để cho hắn ta thấy được hy vọng.

Từ trước đến nay người của phòng số 7 đều rất vững vàng, lần nào bọn họ cũng sẽ phái người mạnh nhất ra sân, cho nên thực lực của bốn người này là người đứng đầu của phòng số 7.

Cho dù là Cuồng Đao muốn giải quyết một cao thủ ở trong phòng của bọn họ với một cách dễ dàng như vậy, cũng không thể nào chỉ dùng hai chiêu.

Nhưng mà bây giờ Lâm Thanh Diện đã làm được rồi, cái này mang ý nghĩa Lâm Thanh Diện có khả năng chiến thắng Cuồng Đao, như vậy thì bọn họ đã có hi vọng thắng lợi.

Hắn ta nhìn bốn người ở bên phe của hắn ta trên võ đài đều bị sợ đến ngây người, liền hô một câu với bọn họ: “Con mẹ nó, tụi bây còn đứng ngây ra đó để làm gì nữa, nhanh chóng đi đến góp phần trợ lực cho lão đại đi, tác dụng để cho bốn người bọn bây bước lên võ đài chính là như vậy đó.”

Bốn người đó kịp phản ứng, trên khuôn mặt tràn đầy hưng phấn mà bắt đầu cổ vũ cho Lâm Thanh Diện.

Năm người trên võ đài, trong đó có bốn người đến để cổ vũ, đội 7 ở phía đối diện nhìn thấy thì đều sửng sốt một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.