Rể Quý Trời Cho

Chương 452: Chương 452: Các người dám cầm nó không?




Lâm Thanh Diện bỗng trợn tròn mắt, nhìn Lâm Trung Thiên với vẻ không dám tin, rõ ràng câu nói này của ông đã làm anh cực kỳ chấn động.

“Ý của ba là chúng ta cũng là người gia tộc Công Tôn?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Nếu là trước đây thì đúng là vậy, nhưng giờ thì không phải, chúng ta đã đổi thành họ Lâm, nên giờ chúng ta là người nhà họ Lâm, không có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc Công Tôn.” Lâm Trung Thiên nói.

“Ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lâm Thanh Diện nóng lòng muốn biết đáp án.

“Năm đó ông nội sống cô đơn lẻ loi trong gia tộc Công Tôn, vì ông ấy bị tất cả anh em của mình xa lánh, cộng thêm việc không nhận được tình thương từ ông bà cố con năm đó, đã làm ông ấy rất ưu sầu khi sống trong gia tộc Công Tôn.”

“Ông bà cố con vừa qua đời, anh cả của ông nội con liền trở thành gia chủ gia tộc Công Tôn, ông ta không thích ông nội con, nên bắt tay với mấy anh em khác, đuổi ông nội con ra khỏi gia tộc.”

“Ông nội con bị dồn vào đường cùng, đành phải quay về nước phát triển, trong mắt mấy người gia tộc Công Tôn, hành động đó thật nực cười vì trước giờ bọn họ luôn xem thường ông nội con, nhưng sau này ông nội con lại phát triển rất tốt, hơn nữa có lúc còn tạo rắc rối ngược lại cho gia tộc Công Tôn. Anh cả của ông nội con cũng vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, rồi lên kế hoạch sát hại ông nội con.”

“Nên chúng ta sớm không còn là người gia tộc Công Tôn nữa, chúng ta họ Lâm, còn gia tộc Công Tôn là kẻ thù lớn nhất của nhà họ Lâm chúng ta, mục đích ba tới Quan Lĩnh là vì muốn tiêu diệt gia tộc Công Tôn, nhưng tiếc rằng giờ ba không thể rời khỏi Quan Lĩnh được, cũng may ba vẫn còn có con, con không hề làm ba thất vọng, giờ sức mạnh của Quan Lĩnh đã đạt tới trình độ ngang bằng gia tộc Công Tôn rồi, mấy năm nay ba đã âm thầm sắp xếp rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài, mặc dù có thể gia tộc Công Tôn sẽ nhanh chóng xuống tay với nhà họ Lâm ở Kinh Đô, nhưng con đừng lo, ba đã sắp xếp mọi chuyện rồi, nên chúng ta không cần phải sợ bọn họ.”

Lúc nói, vẻ mặt Lâm Trung Thiên trà đầy khí phách, rõ ràng ông rất tự hào về sự tích lũy trong mấy năm qua của mình.

Ông cũng sớm đoán ra, Lâm Thanh Diện sẽ tới đây tìm ông, đến lúc đó ông sẽ để anh trở thành người đại diện của Quan Lĩnh ở thế giới bên ngoài. Lâm Trung Thiên không thể đi ra ngoài, nhưng những cao thủ ở đây thì có thể, cũng có thể mang theo một lượng lớn của cải trong Quan Lĩnh, như vậy đã đủ rồi.

Sau khi Lâm Thanh Diện hiểu rõ tình huống trong Quan Lĩnh, biết được thực lực của nơi này thì không hề sợ hãi trước bất kỳ gia tộc cấp bậc thế giới nào nữa.

“Ba, con sẽ báo thù giúp ba, hơn nữa con cũng có trách nhiệm đi báo thù cho ông nội, sau này việc tiêu diệt gia tộc Công Tôn sẽ là nhiệm vụ của con, nhưng trước mắt con phải đối mặt với việc khiêu chiến Đăng Thiên Thê, đợi đến khi con vượt qua hết khiêu chiến này, con mới có thể tiếp tục được.” Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Trung Thiên sửng sốt một lát rồi nói: “Trong Quan Lĩnh, ý kiến của ba là to nhất, không ai dám trái lại mệnh lệnh của ba, ba có thể giúp con hủy thẳng lần khiêu chiến này.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Không cần đâu ba, chỉ là một cuộc khiêu chiến thôi, nếu năm đó ba có thể làm được, thì người làm con như con cũng không sợ hãi, ba yên tâm, con sẽ không làm ba thất vọng đâu.”

Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Lâm Trung Thiên sửng sốt một lát rồi vui mừng vỗ vai anh nói: “Không hổ là con trai Lâm Trung Thiên ba, đã vậy thì ba sẽ để con thử thách, xem như cho con rèn luyện.”

Rồi ông nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi: “Lần Đăng Thiên Thê này là do cậu chủ gia tộc Thượng Quan sắp xếp, giữa con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Diện cũng không giấu giếm, kể hết những chuyện đã xảy ra sau khi mình tới đây cho Lâm Trung Thiên nghe.

Lâm Trung Thiên nghe xong thì híp mắt lại, trong nháy mắt từng hơi thở tàn nhẫn bộc phát ra từ trên người ông, dọa Lâm Thanh Diện giật mình.

“Trước giờ nhà Thượng Quan luôn không biết tốt xấu, ba cũng chướng mắt với bọn họ rồi, nếu cậu chủ nhà họ dám làm khó con trai ba, vậy ba sẽ nhân cơ hội này để cho họ biết, bọn họ vẫn chưa có tư cách gây sự với con trai Đồ Thiên Tuyệt ba!” Lúc nói giọng điệu Lâm Trung Thiên mang theo vẻ uy nghiêm làm người khác không thể chống lại, Lâm Thanh Diện nghe ông nói vậy thì tim không khỏi run lên.

Xem ra mấy năm nay, Lâm Trung Thiên thật sự trở thành người có chỗ đứng trong nhóm người đứng đầu thế giới, tốt xấu gì nhà Thượng Quan cũng là gia tộc hàng đầu thế giới, nhưng trong mắt Lâm Trung Thiên, gia tộc này hoàn toàn không có tư cách đứng ngang hàng với Quan Lĩnh.

Xem ra nhà Thượng Quan sắp gặp xui xẻo vì Thượng Quan Môn rồi.

Hai người lại trò chuyện với nhau về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua của mình, Lâm Trung Thiên vừa nghe Lâm Thanh Diện kể lại chuyện hai chị em Lạc Hân Lạc Tâm xong, thì cũng lộ vẻ cảm khái, không ngờ trước đây bản thân lại cưới phải người phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy.

Rồi Lâm Trung Thiên lại bảo Lâm Thanh Diện quay về chuẩn bị cho cuộc khiêu chiến Đăng Thiên Thê vào hai ngày sau, sau khi anh vượt qua khiêu chiến, ông sẽ sai người dẫn Lâm Thanh Diện ra ngoài, đến lúc đó, bọn họ sẽ chính thức bắt đầu cuộc phản kích gia tộc Công Tôn.

Lâm Thanh Diện rời khỏi căn biệt thự đó, trên tay cầm lệnh bài mà Lâm Trung Thiên đưa.

Lệnh bài này có tên là Chiến Thần Lệnh, tượng trưng cho quyền lợi của ông chủ Quan Lĩnh, lệnh bài này tương đương với việc ông chủ Quan Lĩnh đích thân đi tới đó, có thể điều động một lượng lớn tài nguyên của Quan Lĩnh.

Dù ở trong Quan Lĩnh hay ở thế giới bên ngoài, thì tất cả mọi người đều phải lấy lệnh bài này làm đầu.

Không biết người đàn ông trung niên đã dẫn Lâm Thanh Diện tới đây lúc trước đã đi đâu rồi, nên anh đi về phía ranh giới của hòn đảo, ở đó có hai người đang ngồi đợi trên du thuyền, phụ trách đưa người ra vào hòn đảo.

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt hai người đó, rồi nói với họ: “Hai người đưa tôi qua đó đi.”

Hai người đó liền quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, rồi một người cười nói: “Cậu là Lâm Thanh Diện? Người sắp tham gia khiêu chiến Đăng Thiên Thê đúng không? Cậu cũng thật xui xẻo, lại đắc tội với cậu chủ gia tộc Thượng Quan, e là lần này cậu không giữ được mạng nhỏ của mình rồi.”

“Ha ha, có lẽ ông chủ chúng tôi thấy cậu mới vào Quan Lĩnh chưa được bao lâu, nên muốn cậu Đăng Thiên Thê để tạo cảm giác hứng thú đúng không, hạng người như cậu đúng là rất giỏi trong việc tìm đường chết, tôi nghĩ ông chủ chúng tôi cũng không nói lời gì tốt đẹp với cậu đâu?” Người đàn ông còn lại cũng đầy mỉa mai nói.

Hai người không hề lo sợ Lâm Thanh Diện sẽ có địa vị cao hơn bọn họ trong Quan Lĩnh, dù gì hai ngày sau, anh cũng đi chịu chết rồi.

Ở đây bọn họ chỉ phụ trách việc lái du thuyền, chứ không phải người giữ chức vụ quan trọng gì, chỉ là người may mắn ra khỏi Địa lao, nên không có nhiều tố chất.

Lâm Thanh Diện nghe hai người nói vậy thì lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Tôi bảo hai người đưa tôi qua đó, hai người đã nói nhảm xong chưa?”

“Ây yo, cậu còn mạnh miệng như thế à, sao nào, hôm nay chúng tôi không chở cậu đi đấy thì cậu làm gì được? Muốn chúng tôi chở cậu đi mà còn tỏ thái độ đó? Có giỏi thì tự cậu lái đi đi!” Một người trong đó hung hăng quát vào mặt Lâm Thanh Diện.

Cho dù là nơi nào thì bao giờ cũng tồn tại hạng người mắt chó mà xem thường người khác.

Lâm Thanh Diện không muốn phí lời với họ, nên tát thẳng vào mặt người vừa quát mình, rồi lạnh giọng nói: “Giờ nếu hai người lái thuyền đi, thì tôi có thể không so đo với hai người, bằng không hai người không gánh nổi hậu quả đâu.”

Người kia xù lông lên ngay, nhưng nghĩ tới thực lực của Lâm Thanh Diện, anh ta không dám trực tiếp ra tay, mà hung hăng mắng anh: “Mẹ kiếp, cậu dám đánh tôi! Cậu tưởng cậu là ai, chẳng qua chỉ là một tên xui xẻo không sống qua nổi hai ngày, hôm nay ông đây không chở cậu đi đấy, xem cậu có thể làm gì được? Chẳng lẽ cậu tưởng ông chủ chúng tôi sẽ ra mặt vì một người sắp chết như cậu à?”

Người còn lại thấy thế cũng vươn tay ngăn cản người bị đánh kia rồi nói: “Cậu đừng tưởng cậu có thực lực mạnh hơn chúng tôi thì có thể giở thói ngang ngược ở đây, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi là người của Quan Lĩnh, nếu xảy ra chuyện, chắc chắn ông chủ sẽ nói đỡ chúng tôi, chuyện cậu đánh anh ấy lúc nãy chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu, dù gì cậu cũng sắp tham gia Đăng Thiên Thê rồi, có lẽ sẽ không sống tiếp được, không bằng giờ cậu giao ra hết những thứ đáng giá trên người cậu cho chúng tôi, thì chúng tôi có thể không so đo với cậu.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, giơ thẳng Chiến Thần Lệnh trong tay mình ra, rồi huơ huơ trước mặt hai người nói: “Thứ đáng giá nhất của tôi chính là thứ này, hai người dám cầm nó không?”

Trong giây phút vừa nhìn thấy Chiến Thần Lệnh, hai người đó mắt như sắp lồi ra, rồi lộ vẻ kinh hãi không thể che giấu được.

Bọn họ không hề do dự quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, tự tát thẳng tay vào mặt mình.

“Thấy Chiến Thần Lệnh như thấy ông chủ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đáng chết, mong cậu tha cho chúng tôi!”

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay mình, không ngờ nó có thể khiến hai người này quỳ xuống ngay lập tức, xem ra đây đúng là món đồ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.