Rể Quý Trời Cho

Chương 94: Chương 94: Có lối chính không đi, tại sao phải đi lối nhỏ?




Trên đường trở về, khuôn mặt Hứa Bích Hoài tràn đầy vui vẻ, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Kể từ lần trước Lục Thiên Điệp nói với Hứa Bích Hoài về Hồ Vũ Tinh, Hứa Bích Hoài luôn có chút khó chịu, mặc dù cô biết mình không cần quan tâm đến chuyện của Hồ Vũ Tinh, nhưng không ai có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hôm nay Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn có thể giúp cô hả cơn giận, nghĩ đến dáng vẻ khó xử vừa nãy của Hồ Vũ Tinh, cô cũng muốn bật cười.

Lâm Thanh Diện nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hứa Bích Hoài, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ cần Hứa Bích Hoài vui vẻ, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô.

“Lâm Thanh Diện, sắp cuối tháng rồi, đến lúc đó, gia đình Hứa Bích Uyên nhất định sẽ chạy tới xem căn nhà anh mua, nếu họ nói lung tung, anh đừng để trong lòng, nhà là nơi em ở cùng anh, chỉ cần chúng ta hài lòng là được.” Hứa Bích Hoài đột ngột lên tiếng.

Cô nghĩ đến chuyện nhà nên muốn an ủi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Chuyện này em đừng lo, ngôi nhà anh mua sẽ làm hài lòng tất cả mọi người.”

Hứa Bích Hoài cảm thấy Lâm Thanh Diện đang an ủi mình, chỉ đành gật đầu.

Hai người cùng nhau trở về nhà, nhìn thấy Tống Huyền Khanh đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u ám.

Thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài về, Tống Huyền Khanh nói thẳng: “Lâm Thanh Diện, lấy sổ đỏ của nhà anh mua qua đây.”

Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, nói: “Sổ đỏ chưa được cấp, sẽ mất một thời gian mới lấy được ạ.”

Hứa Bích Hoài trông hoài nghi, nói: “Mẹ, mẹ muốn sổ đỏ làm gì?”

“Làm gì à? Tất nhiên là bán căn nhà cậu ta đã mua, sau đó sử dụng số tiền này như một khoản trả trước để mua một căn nhà hợp lý.” Tống Huyền Khanh tức giận nói.

“Căn nhà Lâm Thanh Diện mới mua, tại sao lại bán chứ? Mẹ, mẹ không hài lòng với Lâm Thanh Diện, mẹ cũng đừng như vậy được không?” Hứa Bích Hoài nói.

“Tại sao mẹ không thể làm như vậy? Con có biết cả nhà họ Hứa hiện đều biết Lâm Thanh Diện đã mua một ngôi nhà nhỏ dột nát, lại còn khẳng định ngôi nhà đó tốt hơn nhà của chú hai con, giờ đây, không chỉ gia đình chú hai của con mà những người trong nhà họ Hứa đều muốn xem ngôi nhà mà Lâm Thanh Diện đã mua.”

“Mới sáng nay, mẹ đã nhận được vài cuộc gọi, họ đều nói khi nào đến lúc họ sẽ đi theo tham quan nhà, con không biết giọng điệu của những người đó thế nào đâu, nó giống như một trò đùa phụ thuộc vào việc nhà chúng ta lớn như thế nào vậy, thế con nói mẹ có nên bán nhà của cậu ta và mua một cái tử tế hơn không?”

“Chẳng lẽ con rất muốn nhà chúng ta mất hết thể diện trước từng ấy người sao?”

Nghe Tống Huyền Khanh nói, Hứa Bích Hoài đoán được đây hẳn lại là trò quỷ của Hứa Bích Uyên, cô cũng rất tức giận.

“Mẹ ơi, làm sao căn nhà vừa mua lại bán được nhanh thế chứ, sổ đỏ còn chưa được cấp, bán cũng không được, mẹ đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”

Tống Huyền Khanh ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng uất ức: “Đời tôi sao cay đắng thế này, con gái tôi lấy chồng vô dụng, giờ lại còn phải chịu ánh mắt soi mói của cả nhà, tôi sống trên đời này, việc tốt nhất là phải cứu lấy thể diện, các người đang đuổi tôi vào chỗ chết.”

Hứa Bích Hoài đột nhiên trở nên bối rối, Tống Huyền Khanh khó chịu như thế, cô không thể làm gì hơn.

“Căn nhà con mua sẽ không làm mẹ xấu hổ, không cần thiết phải bán để mua một căn nhà mới.” Lâm Thanh Diện nói.

Tống Huyền Khanh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu là người kém tư cách nhất để nói những câu này, căn nhà cậu mua là tiền của con gái tôi, nếu bây giờ không bán được thì tôi cũng phải bán khi nhà có sổ đỏ! Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu chỉ muốn moi tiền của gia đình tôi thôi!”

Lâm Thanh Diện cứng họng, thừa biết giải thích với Tống Huyền Khanh sẽ không có tác dụng gì.

Hứa Bích Hoài cũng biết tính của Tống Huyền Khanh, thấy bà ta đã bắt đầu nói ra những lời này, liền nhanh chóng đẩy bà ta về phòng, nếu không một lát nữa có thể sẽ nói ra điều gì khó chịu.

Từ trong phòng đi ra, Hứa Bích Hoài mệt mỏi nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Đừng bận tâm những lời bà ấy vừa nói, căn nhà đó được mua bằng tiền của anh, em sẽ không để bà ấy bán nó.”

“Không sao đâu, anh không bận tâm.” Lâm Thanh Diện trả lời: “Em đi nghỉ ngơi đi, chiều nay em còn phải đi làm.”

Hứa Bích Hoài gật đầu, trở về phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối khi Hứa Bích Hoài về nhà, trạng thái tinh thần của cô có vẻ hơi tệ.

Sau khi ăn tối, cô trở về phòng, Lâm Thanh Diện liền đi tới xoa bóp cho cô.

Hứa Bích Hoài vẫy vẫy tay, ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào đó.

“Sao thế?” Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài như vậy, ngay lập tức biết cô chắc chắn đã chịu uất ức.

“Hôm nay em có mặt ở công ty, nghe rất nhiều người nói về việc anh mua nhà, họ đều cười nhạo nhà chúng ta, nói chúng ta ở nhà không tốt, nhưng lại cứ nhất định nói nhà hỏng thành nhà tốt, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu.” Giọng nói Hứa Bích Hoài có chút nghẹn ngào.

Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, ban đầu anh cứ nghĩ Hứa Bích Hoài sẽ không quan tâm đến ý kiến của những người này, bây giờ có vẻ như anh đã coi những điều đó là đương nhiên.

Vốn dĩ anh muốn cho Hứa Bích Hoài một bất ngờ nên không nói rõ là mua nhà ở đâu, bây giờ xem ra vì để Hứa Bích Hoài yên tâm, anh phải nói cho cô biết.

“Lâm Thanh Diện, hay là cứ nghe lời mẹ mà bán căn nhà đó đi, đổi sang căn nhà hợp lý hơn nhé, mặc dù em đã bảo bản thân không quan tâm đến ý kiến của những người đó nhưng sự khó chịu trong lòng lúc nào cũng không thể kiềm chế được.” Hứa Bích Hoài ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đưa tay ra chạm vào đầu Hứa Bích Hoài, nói: “Đi ra ngoài với anh, anh sẽ đưa em đến một nơi.”

Hứa Bích Hoài sửng sốt, không biết lúc này Lâm Thanh Diện muốn đưa cô đi đâu, nhưng cô không từ chối mà chỉ gật đầu.

Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Lâm Thanh Diện lái xe, đưa Hứa Bích Hoài đi về phía trung tâm thành phố.

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện đỗ xe ở ven vịnh Đằng Long, Hứa Bích Hoài xuống xe đứng ở cửa vịnh Đằng Long.

Vào ban đêm, Vịnh Đằng Long trông thật lộng lẫy, với nhiều ánh sáng khác nhau bổ sung cho nhau, khiến nó trở thành danh lam thắng cảnh độc đáo nhất ở trung tâm thành phố.

Mọi người đi ngang qua đây sẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đồng thời ghen tị với vẻ đẹp của khu chung cư này, rồi phàn nàn về mức giá gây hấp hối ở đây.

Hứa Bích Hoài khó hiểu, hỏi: “Sao… anh lại đưa em đến đây?”

Lâm Thanh Diện cười, chỉ vào cổng Vịnh Đằng Long, nói: “Căn nhà anh mua ở ngay đây.”

Hứa Bích Hoài lập tức mở to mắt, nhìn Lâm Thanh Diện đầy hoài nghi.

“Về phần là cái nào, tạm thời anh sẽ giữ bí mật, anh đưa em tới đây là cho em yên tâm, căn nhà anh mua nhất định có thể bịt miệng mọi người, sau này em không nên khó chịu chuyện này.” Lâm Thanh Diện tiếp tục.

Hứa Bích Hoài vẫn còn đang mộng du, nếu Lâm Thanh Diện thực sự mua một căn nhà ở đây, cho dù là căn nhà một phòng, thì cũng tốt hơn căn nhà của Hứa Bích Uyên.

Dù sao Vịnh Đằng Long đã trở thành một thắng cảnh của Hồng Thành, mọi người đều nhắm đến việc mua nhà ở đây.

Mặc dù nhà của Hứa Bích Uyên cũng gần trung tâm thành phố, nhưng vẫn kém hơn rất nhiều so với Vịnh Đằng Long.

“Đây… đây là thật sao?” Hứa Bích Hoài khô giọng hỏi.

“Anh nói dối em bao giờ, vả lại hợp đồng không thể làm giả được, anh không thể dỗ em bằng những lời nói khoác lác như vậy.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài nuốt nước bọt, cô biết lời của Lâm Thanh Diện là thật.

Chẳng trách anh cứ nói ngôi nhà mình mua có thể làm hài lòng tất cả mọi người, nếu ngôi nhà ở Vịnh Đằng Long không vừa ý thì Hồng Thành sẽ không có một ngôi nhà nào ưng ý được nữa.

‘Ở đây có một quán cà phê rất nổi tiếng tên là Blue Love, nghe nói cà phê ở đó rất ngon, anh sẽ dẫn em đi nếm thử, còn nhà chúng ta thì anh sẽ chỉ cho em sau.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài vẫn có chút khó tin, nhưng cô vẫn gật đầu với Lâm Thanh Diện.

Blue Love mà Lâm Thanh Diện đề cập là một nét đặc trưng của Vịnh Đằng Long, quán cà phê này chỉ mở cửa cho cư dân của Vịnh Đằng Long, giá cả rất cao, có thể coi là một nơi ăn chơi xa xỉ.

Ngày hôm đó khi thủ tục hoàn tất, trưởng phòng kinh doanh đã đưa cho Lâm Thanh Diện một thẻ thành viên tối cao, với thẻ này, anh có thể tận hưởng mức đãi ngộ cao nhất trong Blue Love, mọi thứ đều được giảm giá 30%.

Lúc đi ra ngoài Lâm Thanh Diện có mang theo tấm thẻ này, cho nên anh muốn đưa Hứa Bích Hoài đi thử.

Ngay khi họ chuẩn bị đi vào, đột nhiên chạm mặt với hai người, một trong số họ là Lục Thiên Điệp, người còn lại là một cậu bé trông rất đẹp trai.

“Bích Hoà, tại sao cậu lại ở đây?” Lục Thiên Điệp chạy đến ngay sau khi nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.

“Thật là trùng hợp, lại tình cờ gặp cậu ở đây.” Hứa Bích Hoài cũng cười nói.

Sau khi biết Lâm Thanh Diện mua nhà ở Vịnh Đằng Long, cô không còn quan tâm đến những lời chế giễu của những người đó nữa, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Chúng mình đến Blue Love uống cà phê.” Lục Thiên Điệp nói, cô ấy liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó tiến lại gần người con trai bên cạnh cô ấy, giống như cố tình cho Lâm Thanh Diện xem.

“Bích Hoà, đây là bạn trai mới của tớ, Lục Nguyên, anh ấy nhà giàu, hát hay, nấu ăn ngon, điều quan trọng nhất là anh ấy yêu tớ.”

Lục Nguyên nghe vậy liền ưỡn ngực, trên mặt lộ ra một tia đắc ý. Anh không biết tại sao Lục Thiên Điệp lại đột nhiên khen ngợi anh, hơn nữa anh cũng không biết hát và nấu ăn, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Lục Thiên Điệp là đang muốn cho anh thể diện.

“Xin chào, tôi là Lục Nguyên.” Lục Nguyên chào Hứa Bích Hoài, nhưng không quan tâm Lâm Thanh Diện.

Anh ta đã nghe Lục Thiên Điệp nói về Lâm Thanh Diện, còn khen ngợi hết lời, mặc dù anh ta không biết tại sao Lục Thiên Điệp lại khen ngợi Lâm Thanh Diện, nhưng anh ta biết Lâm Thanh Diện là phế vật nổi tiếng cho nên anh ta luôn coi thường anh.

Lâm Thanh Diện không quan tâm, cũng không thèm chào hỏi với những người này.

“Chúng tớ định đi Blue Love ở Vịnh Đằng Long, hai người có muốn một phần không? Blue Love này nhìn chung chỉ cư dân Vịnh Đằng Long mới vào được, không có thẻ ra vào, ngay cả cửa khu chung cư cũng không vào được, có thể nói ở đó rất khó uống cà phê.”

“Nhưng may là tớ có một người bạn ở trong đây, tớ biết một con đường nhỏ có thể vào khu chung cư, bạn tớ cũng sẽ dẫn chúng mình đi uống cà phê, cơ hội hiếm có, đi với mình đi.”

Lục Nguyên tràn đầy đắc ý, giống như uống cà phê ở Blue Love là một chuyện rất khiến cho người ta tự hào.

“Vừa hay chúng tôi cũng định đi, vậy đi cùng nhau đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Nguyên lập tức nhếch môi, thầm nghĩ thật sự có thể thổi được, nếu không phải tôi nói có thể đưa anh vào, anh làm sao nghĩ được đến việc uống cà phê bên trong, nói như kiểu không cần tôi đưa vào vậy.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đưa Hứa Bích Hoài đi về phía cổng.

Thấy như vậy, Lục Nguyên cau mày nói: “Anh không nghe tôi vừa nói sao, anh đừng đi bên đó, anh theo tôi đi lối nhỏ đi.”

Đúng là đồ nhà quê, ngay cả thẻ ra vào mà cũng không biết à? Làm sao một người đẹp như Hứa Bích Hoài có thể gả cho anh chứ? Lục Nguyên lầm bầm trong lòng.

Lâm Thanh Diện liếc Lục Nguyên, nhẹ nói: “Có thể đi vào từ cửa chính thì sao phải đi từ lối nhỏ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.