Rể Quý Trời Cho

Chương 336: Chương 336: Đêm xuân đáng giá nghìn vàng




Hứa Bích Hoài nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô nghĩ thầm rốt cuộc người này cũng đã thông suốt, còn biết chạy tới tắm chung với mình.

Cho dù trong lòng cô không từ chối Lâm Thanh Diện, nhưng phụ nữ phải rụt rè một chút, hơn nữa cô còn muốn nhìn xem có phải Lâm Thanh Diện đã thật sự nghĩ thông hay chưa.

“Ai muốn tắm chung với anh, anh chờ em tắm xong rồi tắm.” Hứa Bích Hoài cúi đầu mở miệng nói.

Lần này Lâm Thanh Diện cũng nghe lời Hứa Bích Hoài mà là đẩy cửa phòng tắm ra, sau đó anh đi vào bên trong, trên người còn có khí thế của tổng giám đốc bá đạo.

“Không phải do em quyết định, đêm nay anh nhất định phải bắt em lại.” Lâm Thanh Diện đầy bá đạo nói.

Trên mặt Hứa Bích Hoài đầy xấu hổ, tự giá lùi về phía sau hai bước, ngoài miệng còn nói: “Đồ đáng ghét, anh bắt ai đó, em đã mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà còn bị anh bắt nạt, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lâm Thanh Diện nghe vậy thì lập tức dừng lại, đau lòng nhìn Hứa Bích Hoài nói: “Vậy anh không bắt nạt em, chờ em nghỉ ngơi thật tốt rồi nói.”

Hứa Bích Hoài suýt nữa phát điên, vừa rồi cô chỉ thuận miệng từ chối mà thôi, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại thật sự nghĩ cô mệt mỏi, làm chuyện này cần phải có thể lực.

Cô bắt lấy cổ áo Lâm Thanh Diện nói: “Không được, cho dù em nói như vậy thì anh cũng phải tiếp tục bắt nạt em, em còn tưởng rằng đầu gỗ nhà anh đã nghĩ thông suốt, không ngờ vẫn ngốc như thế.”

Hứa Bích Hoài nói xong thì đóng cửa phòng tắm lại, tức giận nhìn Lâm Thanh Diện.

Hai người lập tức hoán đổi nhân vật, người ta là đàn ông bá đạo, còn hai người là Hứa Bích Hoài bá đạo.

Lâm Thanh Diện không nhịn được bật cười, anh thật sự không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là anh ngốc, Hứa Bích Hoài đã thể hiện như thế, anh đương nhiên biết mình phải làm gì tiếp theo.

Lâm Thanh Diện đưa tay ôm eo Hứa Bích Hoài cười nói: “Anh hơi ngốc một chút, nhưng đêm nay sẽ không bỏ lỡ nữa, anh đảm bảo với em.”

“Đồ ngốc, cởi đồ tắm rửa trước đã, chẳng lẽ anh định không tắm đã làm chuyện đó sao?” Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lập tức xấu hổ, anh căng thẳng đến mức quên mình vào đây tắm rửa.

Anh nhanh chóng hít sâu một hơi, hai tay cởi quần áo cho Hứa Bích Hoài nói: “Được rồi, anh giúp em cởi quần áo.”

Lần này Hứa Bích Hoài không ngăn cản mà vừa tức vừa buồn cười nhìn Lâm Thanh Diện, cô nghĩ thầm cuối cùng người này cũng đã thông minh, nhưng đây là lần đầu tiên cô được Lâm Thanh Diện cởi quần áo nên cảm thấy có chút kỳ lạ.

Từng món đồ rơi xuống, khuôn mặt Hứa Bích Hoài cũng trở nên đỏ bừng, xấu hổ không biết làm sao.

Lâm Thanh Diện nuốt nước bọt, sau đó anh mở vòi sen ra, hơi nước bốc lên làm cho toàn bộ phòng tắm trở nên mờ ảo.

Hai thân hình dán chặt vào nhau, lần đầu tiên từ khi sinh ra, bọn họ tắm rửa không giống như bình thường.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng tắm được mở ra, Lâm Thanh Diện quấn khăn tắm trên người ôm Hứa Bích Hoài cũng bọc khăn tắm bước ra từ phòng tắm.

Tóc của Hứa Bích Hoài vẫn còn ướt, trên người còn mang theo bọt nước, cả người tỏa ra hương vị quyến rũ.

Sau khi Lâm Thanh Diện tắm chung với Hứa Bích Hoài thì bản năng giống đực trên người cũng được kích hoạt, anh bá đạo ném Hứa Bích Hoài lên giường, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.

“Đêm nay anh muốn giao lưu sâu sắc với em, ngày mai đừng đi làm, qua đêm nay có lẽ em phải nghỉ ngơi trên giường hai ngày.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hứa Bích Hoài không chút yếu thếbnói: “Nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác.”

Lâm Thanh Diện kích thích bởi lời nói của Hứa Bích Hoài, không nói hai lời nhào lên giường…

“Vậy em hãy nếm thử sự lợi hại của anh đây!”

Đêm xuân đáng giá nghìn vàng.

Ngâm một bài thơ:

Cùng nhau chiến đấu trên giường, hai người làm một đẩy tới rồi lui. Bông cải chơi bướm hút mật, bạn ong chăm chỉ điên cuồng tìm mật.

Mồ hôi thấm ướt cả vai, người nằm trên gối vẫn còn làm. Duyên phận không gì sánh được, phóng túng cũng chỉ một mình em thôi.

Mười giờ sáng hôm sau.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa sốt ruột đứng trước cửa phòng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, Tống Huyền Khanh đã gõ cửa nhiều lần, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì, chuyện này làm cho Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vô cùng lo lắng.

“Đã nói hôm nay chuyển nhà, sao hai đứa nó vẫn chưa đi ra ngoài chứ, không lẽ bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?” Tống Huyền Khanh mở miệng nói.

“Không đâu, ở khách sạn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, có lẽ vẫn còn chưa thức dậy, bà đừng lo lắng, chờ tụi nó thức dậy thì sẽ ra ngoài thôi.” Hứa Quốc Hoa nói.

“Sao đến giờ này còn chưa thức dậy chứ, không lẽ Lâm Thanh Diện biết mình không thể tránh khỏi bị nhà họ lâm trả thù, cho nên giết con gái của mình, sau đó tự sát ở trong phòng hay không, tôi sẽ thấy rất nhiều tin tức tự sát ở khách sạn.” Tống Huyền Khanh lóe lên sự u ám trong mắt, giống như nhìn thấy gì đó.

Bà đi tới cửa, dùng sức gõ cửa kêu lớn: “Con gái, hai đứa làm gì ở bên trong vậy, vì sao còn chưa ra ngoài, có phải Lâm Thanh Diện đã làm gì con đúng không, con phải nói thật cho mẹ biết.”

Lúc này bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của Hứa Bích Hoài: “Trời ơi, mẹ, con không sao, mẹ đừng thúc giục, lát nữa con sẽ ra ngoài.”

Tống Huyền Khanh nghe thấy giọng của Hứa Bích Hoài thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm nói: “Đúng ra bình thường con gái đã sớm thức dậy, sao hôm nay lại dậy trễ như thế, chẳng lẽ đêm qua ngủ quá muộn sao?”

“Dĩ nhiên là ngủ muộn mới dậy trễ, đi thôi, chúng ta về phòng dọn đồ trước, tối nay chuyển nhà cũng không muộn, tôi cảm thấy ở chỗ này rất thoải mái, nếu cả đời ở đây thì cảm thấy cũng không tệ.” Hứa Quốc Hoa mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh đi theo Hứa Quốc Hoa quay về phòng, trong đầu bà ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, sau đó bà mở to hai mắt.

“Ông nói xem có phải đêm qua hai đứa nó đã làm chuyện đó đúng không?” Tống Huyền Khanh dừng lại nói với Hứa Quốc Hoa.

“Chuyện đó?” Hứa Quốc Hoa không hiểu ý của Tống Huyền Khanh là gì.

Tống Huyền Khanh đánh lên người Hứa Quốc Hoa một cái, tức giận nói: “Ngoại trừ chuyện đó thì còn có chuyện gì chứ!”

Hứa Quốc Hoa khó hiểu mấy giây, nhưng nhanh chóng hiểu được ý của Tống Huyền Khanh, mở miệng nói: “Vậy chẳng phải là rất bình thường à, hai người trẻ tuổi ở trong một phòng, nếu không làm chuyện đó mới không bình thường đấy.”

Tống Huyền Khanh đưa tay đập Hứa Quốc Hoa một cái nói: “Ông biết cái gì, mấy năm nay Lâm Thanh Diện không chạm vào Bích Hoài, chắc chắn lần này Lâm Thanh Diện muốn đến Kinh Đô chịu chết nên trước khi đi nó muốn chiếm tiện nghi của con gái, không được, tôi phải tìm nó nói chuyện!”

Hứa Quốc Hoa giữ bà lại nói: “Bà tìm nó nói chuyện cái gì, hai đứa nó là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện đó là hợp tình hợp lý, bà đừng gây phiền toái cho nó nữa, chẳng lẽ bà muốn con gái làm góa phụ cả đời sao?”

Hứa Quốc Hoa nói xong thì kéo Tống Huyền Khanh về phòng.

Trong phòng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện đã mặc xong quần áo, còn Hứa Bích Hoài vẫn nằm trên giường, trên người đắp chăn, tóc rối loạn, trên mặt đỏ ửng mang theo sự thỏa mãn lười biếng, trên người càng có hương vị của phụ nữ.

“Hôm nay em cứ nghỉ ngơi ở trên giường đi, anh và ba mẹ lo chuyện chuyển nhà là được, sau khi dọn xong thì em đến đó là được, giữa trưa anh sẽ cho người đưa cơm tới cho em.” Lâm Thanh Diện cười nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài cắn môi, vẻ mặt u oán nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Người xấu.”

“Đêm qua em luôn khiêu khích anh, anh cũng chỉ bất đắc dĩ mới thể hiện sự mạnh mẽ của đàn ông, nếu không thì em sẽ coi thường.” Lâm Thanh Diện cười mở miệng.

“Hừ, ai biết anh lợi hại như vậy, cả đêm cũng không ngừng nghỉ, sớm biết vậy thì em sẽ không nói mấy lời đó với anh, làm cho người ta không thể xuống giường được.” Hứa Bích Hoài đáng thương, dáng vẻ đó làm cho Lâm Thanh Diện hận không thể bắt nạt cô lần nữa.

Lâm Thanh Diện nghĩ đến sức khỏe Hứa Bích Hoài sẽ không chịu nổi nên mới không làm gì Hứa Bích Hoài nữa, mà là cúi đầu hôn môi Hứa Bích Hoài một cái, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, lần sau anh sẽ chú ý.”

Hứa Bích Hoài cười hi hi nói: “Anh không cần phải chú ý, em chỉ oán giận một chút, thật ra cảm giác vẫn… Rất thoải mái.”

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện tươi tỉnh từ trong phòng đi ra, trong lòng còn vui vẻ hơn nhiều.

Anh đi đến trước cửa Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, sau đó đưa tay gõ cửa, Hứa Quốc Hoa đi tới mở cửa, Lâm Thanh Diện cười nói: “Ba, mẹ, chúng ta đi chuyển nhà trước, Bích Hoài có chút không thoải mái, cần nghỉ ngơi một chút, cô ấy sẽ không đi với chúng ta.”

“Lâm Thanh Diện, có phải đêm qua cậu đã làm gì với con gái tôi đúng không, sao con bé có thể không thoải mái chứ, tôi nói cho cậu biết nếu cậu dám chạm vào con gái tôi thì tôi không để yên cho cậu đâu!” Giọng Tống Huyền Khanh nóng nảy vang lên.

Lâm Thanh Diện không nghĩ tới Tống Huyền Khanh lại nhạy bén như thế, nhanh như vậy đã biết được đêm qua anh và Hứa Bích Hoài làm chuyện đó, quả nhiên gừng càng già càng cay.

“Khụ khụ, ba, mẹ nói cái gì mà con nghe không hiểu, chúng ta nên tranh thủ dọn đồ thôi.” Lâm Thanh Diện giả vờ không hiểu nói với Hứa Quốc Hoa.

Hứa Quốc Hoa gật đầu, ông cũng không muốn nghe Tống Huyền Khanh càm ràm, nhanh chóng mang đồ ra ngoài với Lâm Thanh Diện.

Tôn Tuệ Phương đi tới nhìn thấy Tống Huyền Khanh đang chửi ầm lên, trong lòng bà ta còn cảm thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì xảy ra.

Lâm Thanh Diện nói nhân viên khách sạn tìm một chiếc xe van, sau khi mang đồ lên xe thì chạy tới khu nhà Trăn Tụy.

Trên đường đi Tống Huyền Khanh vẫn mắng chửi Lâm Thanh Diện không ngừng, Lâm Thanh Diện mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như không hiểu Tống Huyền Khanh đang nói cái gì.

Sau khi chuyển đồ vào nhà mới, Tống Huyền Khanh đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, hai mắt mở to nhìn anh lạnh lùng nói: “Cậu đừng giả ngu trước mặt tôi, đừng cho rằng tôi không nhìn ra được suy nghĩ của cậu, cậu chắc chắn đã chạm vào con gái tôi.”

“Tôi cũng không oán trách nữa, nếu cậu đã chạm vào con gái tôi, vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm với nó, lần này cậu đi Kinh Đô lành ít dữ nhiều, coi như cho con gái tôi một đường lui, cậu phải chuyển nhượng khách sạn quốc tế Thiên Thành qua cho nó.”

“Nhưng hiện tại con bé chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên hiện tại cậu chuyển nhượng qua cho tôi, tôi quản lý giúp con bé, sau này nó muốn thì tôi sẽ chuyển lại cho nó, chuyện này không thể chậm trễ, hôm nay cậu phải ký vào hợp đồng chuyển nhượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.