Rể Quý Trời Cho

Chương 726: Chương 726: Đối chiến lôi uyên hành




“Nội kình đại thành mà thôi, búng ngón tay là xong.”

Lôi Uyên Hành ngồi trên tảng đá không nhúc nhích, chỉ khẽ búng ngón tay, một viên đá nhỏ lấy tốc độ người trần mắt thịt không thể nhìn thấy được bay tới vị trí mi tâm của Lâm Thanh Diện.

Tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người có mặt đều cả kinh, không nghĩ tới Lôi Uyên Hành lại trực tiếp như vậy, không nói lời nào đã dùng sát chiêu với Lâm Thanh Diện.

Tông sư, là cao thủ nội kình viên mãn, có thể búng ngón tay giết người, phóng lá bay giết người.

Viên đá Lôi Uyên Hành bắn ra uy lực không chút thua kém viên đạn.

Mắt Lâm Thanh Diện híp lại, anh cảm nhận được uy lực của viên đá đó, nội kình huyền kình trong cơ thể đồng thời vận chuyển, sau đó giơ phắt tay lên, hất tay áo, dùng sức mạnh hòa lẫn của chúng chuyển đổi phương hướng viên đá, bắn vào cột đá của tòa nhà trại giam.

Cột đá lập tức xuất hiện lỗ thủng cỡ đầu ngón tay, xung quanh cũng nhanh chóng lan ra vết nứt như mạng nhện.

Mọi người đều lau mồ hôi thay Lâm Thanh Diện, nếu vừa nãy viên đá đó đánh lên người anh, thì bây giờ e là anh đã là một thi thể rồi.

Đồng thời, họ cũng bị thực lực của anh làm kính phục, đối diện với thủ đoạn của tông sư, anh lại có thể ung dung ứng đối như vậy, nếu đổi thành họ, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng lại đã chết rồi.

Mặt Lôi Uyên Hành lộ ra kinh ngạc, viên đá ông ta bắn ra ban nãy giết một cao thủ nội kình đại thành cũng dư dả, muốn ngăn cản ít nhất cũng cần thực lực nửa bước tông sư, mà Lâm Thanh Diện chỉ cần đơn giản như vậy đã hóa giải chiêu này của ông ta, điều này khiến ông ta bất giác có cách nhìn khác với anh.

“Xem ra cậu lợi hại hơn tưởng tượng của tôi, so với Công Tôn Thắng, thiên phú của cậu càng khiến người ta kinh ngạc, nhưng đáng tiếc, đồ đệ của tôi là Công Tôn Thắng, không phải cậu, cho nên hôm nay cậu nhất định phải chết!”

Lôi Uyên Hành trực tiếp đứng dậy.

Lâm Thanh Diện híp mắt, không chút khiếp sợ, mở miệng nói: “Vậy thì để tôi lãnh giáo xem, sức mạnh tông sư rốt cuộc bao mạnh!”

Tất cả mọi người của Ngục giam thứ năm đều có chút tiếc nuối nhìn anh, mặc dù anh vừa nhẹ nhàng hóa giải chiêu số của Lôi Uyên Hành, nhưng thực lực tông sư không chỉ đơn giản là viên đá đó, anh muốn sống sót trong tay Lôi Uyên Hành vẫn là hi vọng mong manh.

“Thiên phú của Lâm Thanh Diện quả thực là ngàn năm có một, trong số các thiên tài tôi gặp được nhiều năm như vậy, không ai có thể vượt qua cậu ấy, tuy nhiên trời đố anh tài, khiến cậu ấy chọc tới cao thủ tông sư, thực đáng tiếc.”

“Ngẫm nghĩ hơn bốn tháng này, Lâm Thanh Diện đã tăng thêm cho chúng ta bao nhiêu là vui vẻ, bây giờ tôi vẫn là có chút không nỡ, nếu tôi có thực lực tông sư cảnh, tôi nhất định sẽ đi lên giúp anh ấy.”

“Haiz, muốn sống sót dưới tay tông sư nào đơn giản như vậy, như chúng ta, đi lên chính là chết, Lâm Thanh Diện có thể làm được tới bước này đã cực kỳ lợi hại rồi.”

...

Lôi Uyên Hành dưới chân dùng sức, khối đá to dưới người ông ta lập tức nứt thành vô số mảnh vụn, tiếp đó, ông ta đá hết chúng sang chỗ Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhảy lên, tránh đi phần lớn đá vụn, sau đó đá vài viên trong số đó về phía ông ta.

Lôi Uyên Hành nhẹ nhàng đập tán chúng thành bột phấn, lúc này, Lâm Thanh Diện đã nhào tới trước mặt ông ta, không chút do dự, một chưởng dung hợp nội kình và huyền kình đánh tới trước mặt ông ta.

“Thiên Tinh chưởng!”

Lâm Thanh Diện biết rõ sự lợi hại của tông sư, biết các chiêu thức bình thường đối với Lôi Uyên Hành mà nói căn bản không tạo thành bất kỳ thương tổn gì, cho nên liền dùng một trong ba đại tuyệt chiêu - Thiên Tinh chưởng.

Lôi Uyên Hành cảm nhận được uy lực trên chưởng của Lâm Thanh Diện truyền tới, ông ta cau mày, vốn cho rằng giây phút Lâm Thanh Diện lại gần ông ta thì tùy tiện một chưởng là có thể trực tiếp muốn mạng anh.

Nhưng bây giờ chiêu số của anh lại ép ông ta phải nghiêm túc đối đãi, nếu ông ta không để chiêu này của anh vào mắt, thì một tông sư như ông ta e rằng cũng phải bị thương trong tay anh.

“Chiêu này của cậu sao lại khác với võ cổ truyền thống như vậy? Uy lực còn mạnh như thế, cậu học được ở đâu?” Sau khi Lôi Uyên Hành ngăn cản chưởng của anh thì cau mày hỏi.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Tại sao tôi phải nói cho ông biết?”

Sắc mặt ông ta trầm xuống, không chút lười biếng, ông ta biết, người trước mắt này mặc dù chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, nhưng đã đủ khiến ông ta nghiêm túc đối đãi rồi.

Mọi người tầng lớp quản lý trại giam đều vì thực lực vừa lộ ra ban nãy mà chấn động trợn to mắt, họ căn bản đều cho rằng ở trong tay Lôi Uyên Hành, Lâm Thanh Diện sẽ kiên trì không được vài chiêu, lại không nghĩ tới khi hai người giao thủ, Lâm Thanh Diện không chút rơi vào thế hạ phong, điều này thực sự vượt ngoài tưởng tượng của họ.

“Lâm...Lâm Thanh Diện lại có thể ngang tài ngang sức với tông sư, trời ơi, chẳng lẽ tên này đã đạt tới tông sư cảnh rồi?”

“Omg, cho tới bây giờ chúng ta vẫn là xem nhẹ tên này, cậu ấy rốt cuộc che giấu bao sâu, chẳng lẽ cậu ấy đã bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ rồi sao, cho nên mới có thực lực hiện tại?”

...

Lâm Thanh Diện và Lôi Uyên Hành giao thủ mấy chục chiêu, không hề thua thiệt, nhưng anh hiểu rõ, anh có thể làm được tới đây là kết quả do nội kình và huyền kình đều phát huy đến giới hạn lớn nhất.

Thời gian anh có thể duy trì trạng thái này cực kỳ ngắn ngủi, một khi huyền kình và nội kình trong cơ thể đều hao tổn hết thì anh sẽ biến thành một con dê đợi làm thịt, đến lúc đó mới thật sự là xong đời, cho nên anh cần tốc chiến tốc thắng.

Cũng đã mấy chục chiêu mà vẫn không thể giải quyết được Lâm Thanh Diện, Lôi Uyên Hành cũng trở nên có chút nôn nóng, hơn nữa ông ta cứ cảm thấy sức mạnh của anh có chút kỳ quái, giống như nội lực, nhưng lại có khác biệt rất lớn, điều này khiến trong lòng ông ta không nhịn được sinh ra chút suy đoán.

Là cao thủ tông sư uy danh lừng lẫy, kiến thức của ông ta cũng không phải là người thường có thể so sánh.

“Nhóc con, cậu nói cho tôi biết chiêu số cậu dùng rốt cuộc là học được ở đâu, tôi có thể suy nghĩ để lại một mạng cho cậu.” Lôi Uyên Hành nhìn anh nói.

“Nằm mơ!” Lâm Thanh Diện hét lên một tiếng với ông ta, sau đó lại đánh một chưởng sang.

“Yêu Nguyệt!”

Chiêu thức thứ hai trong ba đại tuyệt chiêu, trực tiếp đánh tới ngực Lôi Uyên Hành, ánh mắt ông ta trầm trọng, không dám lơ là, lập tức dùng hết toàn bộ sức lực ngăn cản.

Sức mạnh một kích toàn lực của tông sư bùng nổ, Lâm Thanh Diện thoáng chốc cảm thấy ngực buồn bực, thân thể bay về phía sau, khóe miệng chảy ra tia máu.

Lôi Uyên Hành cũng vì sức mạnh Yêu Nguyệt bạo phát mà lùi về phía sau vài mét, lòng bàn tay ông ta truyền tới cảm giác tê liệt, một nội kình đại thành lại có thể ép ông ta tới bước này đã cực kỳ khiến người ta chấn động rồi.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, ổn đình thân hình của mình, mặc dù bị thương nhưng ảnh hưởng không lớn lắm, anh vẫn có sức tiếp tục chiến đấu.

Đôi mắt Lôi Uyên Hành nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, sau đó ông ta như nhớ ra gì đó, toàn thân trở nên có chút liều lĩnh, ông ta bay tới trước mặt anh, chất vấn: “Huyền kình! Cậu dùng huyền kình, có phải không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.