Trong chung cư, Chung Linh Nhi đứng ở cửa đứng một lúc lâu, bên tai cô ta vẫn vọng tại câu nói của Lâm Thanh Diện trước đi đi.
“Cho dù cô giả vờ đáng thương thì tôi cũng không cảm động.”
Chung Linh Nhi không biết rốt cuộc mình đã làm sai cái gì mà Lâm Thanh Diện lại nói như vậy.
Cô ta tự nhiên bị tát vào mặt một cái, trong lòng tủi thân nên không nhịn được khóc, sao cô ta lại giả vờ đáng thương?
Cô ta cũng không muốn làm cho ai cảm động, chẳng lẽ tủi thân muốn khóc cũng là sai sao?
Quan trọng nhất cô ta không hiểu vì sao Lâm Thanh Diện phải làm như vậy, anh đến tìm cô ta lại tát một cái và nói một câu như vậy rồi xoay người rời đi, đối với một người nghĩ về anh lâu như vậy thì có thể đã chịu tổn thương lớn thế nào.
Chẳng lẽ anh làm như vậy là vì muốn cắt đứt suy nghĩ của cô ta với anh sao?
Nếu là sự thật thì anh đúng là quá tàn nhẫn.
Từ sau hôn lễ của Lâm Thanh Diện, Chung Linh Nhi ở lại Hồng Thành, cô ta muốn trải nghiệm cảm giác sống cùng một thành phố với người mình thích sẽ thế nào.
Ngay từ đầu cô ta còn nghĩ thứ mình nhìn trúng, cho dù thế nào cũng phải có được, cho dù dùng chút thủ đoạn cũng không sao.
Nhưng sau đó cô ta nghĩ đến những bộ phim truyền hình đã xem, bời vì yêu một người nên những người kia đã dùng mọi cách mang anh ta về tay mình, cuối cùng không có kết quả tốt.
Cô ta nghĩ tới chuyện ra tay với Hứa Bích Hoài khiến cô rời khỏi Lâm Thanh Diện, vậy thì cô ta mới có cơ hội.
Nhưng sau đó cô ta suy nghĩ cẩn thận, làm như vậy chỉ khiến Lâm Thanh Diện phản cảm với cô ta hơn mà thôi, cô ta muốn thông qua sự cố gắng của mình làm cho Lâm Thanh Diện thật sự thích mình, mà không phải dùng cách phá hoại tình cảm của Lâm Thanh Diện, mạnh mẽ cướp anh về tay mình.
Cho nên trong khoảng thời gian này Chung Linh Nhi vẫn luôn chờ đợi, một mình đi dạo khắp phố lớn hẻm nhỏ Hồng Thành, thậm chí cô ta không muốn quấy rầy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Đương nhiên cô ta mong chờ Lâm Thanh Diện có thể phát hiện cô ta cũng đang sống trong thành phố này, cô ta muốn vô tình gặp gỡ Lâm Thanh Diện, mặc dù khi đó Lâm Thanh Diện mang theo Hứa Bích Hoài, cô ta cũng sẽ không để ý.
Hôm nay Lâm Thanh Diện thật sự tìm đến cô ta, nhưng hiện thực lại không tốt đẹp như cô ta tưởng tượng, Lâm Thanh Diện cũng không mang đến cho cô ta một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ, chỉ cho cô ta một cái tát và một câu nói lạnh lùng như băng làm tổn thương người khác.
Một lúc lâu rốt cuộc cô ta không nhịn được gào khóc lên, mấy người nhà bên cạnh đi ra xem.
Chung Linh Nhi về phòng, đóng mạnh cửa lại, cô ta làm ổ trên sô pha, một lát sau biến thành người nước mắt.
“Lâm Thanh Diện thối tha, khốn kiếp, khốn nạn, anh dám đánh tôi, anh cứ chờ đó, cô đây không phải là người dễ bắt nạt, tôi nhất định sẽ chia rẽ hai người, anh làm cho tôi khó chịu như thế, tôi cũng không cho anh sống tốt!”
...
Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện đi trên đường, một lúc lâu đã làm cho anh bình tĩnh lại.
Anh đi tới đi lui rồi dừng lại, lại đến cửa tòa nhà chung cư vừa rồi.
Anh suy nghĩ chuyện này rất nhiều thì phát hiện trong đó thật sự có rất rất nhiều điều làm cho người ta nghi ngờ, anh thật sự có thể đã hiểu lầm Chung Linh Nhi.
Mặc kệ rốt cuộc chuyện này có phải do Chung Linh Nhi làm hay không thì anh cũng phải nói chuyện với Chung Linh Nhi trước, vậy thì mới có thể tránh xảy ra hiểu lầm.
Nhưng lúc đó anh thật sự tức muốn hộc máu nên mới không khống chế được mình, ra tay với Chung Linh Nhi.
Hiện tại sau khi Lâm Thanh Diện bình tĩnh lại thì trong lòng có chút hối hận, đã lâu rồi anh không kích động như thế.
Lâm Thanh Diện do dự một chút rồi đi vào chung cư, bảo vệ vẫn là người buổi sáng kia.
Bảo vệ nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì chạy tới cúi đầu khom lưng nói: “Anh, anh lại muốn vào tìm người sao? Lần này tôi sẽ không ngăn cản anh, anh cứ tùy tiện đi vào.”
Lâm Thanh Diện chỉ gật đầu với anh ta, sau đó bước vào.
Lâm Thanh Diện đi thang máy lên tầng mười tám, đi về phía nhà của Chung Linh Nhi, trong lòng anh hơi thấp thỏm, nếu anh thật sự hiểu lầm Chung Linh Nhi thì anh đã gây tổn thương quá lớn cho Chung Linh Nhi rồi.
Lâm Thanh Diện đi đến trước cửa nhà 1803 thì sửng sốt một chút, cửa nhà không đóng mà mở rộng, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Lâm Thanh Diện đi vào nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện căn nhà không lớn lắm, chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, mà lúc này phòng khách và phòng ngủ không có người.
Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát cách trang trí, nhìn thấy những chiếc váy dài cổ điển màu đen mà Chung Linh Nhi mua về rách nát rơi đầy dưới đất, dường như cô ta đã trút giận lên mấy chiếc váy này.
Trên sô pha có dấu vết lõm xuống, có lẽ Chung Linh Nhi đã cuộn tròn khóc trên sô pha rất lâu.
Lâm Thanh Diện nhìn cảnh này thì bất đắc dĩ thở dài, có vẻ Chung Linh Nhi đã rời khỏi đây.
Đương nhiên trong phòng còn có nhiều đồ đạc, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ cho rằng Chung Linh Nhi sẽ trở về, nhưng Lâm Thanh Diện biết rõ tính cách của Chung Linh Nhi, cô ta là cô chủ thương hội Thiên Nguyên, một căn nhà chẳng là gì với cô ta cả.
Cô ta thật sự muốn rời đi thì ngoại trừ những đồ đạc cần thiết, còn lại sẽ không lấy.
Lâm Thanh Diện lấy điện thoại gọi cho Chung Linh Nhi nhưng đều trong trạng thái tắt máy, Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ ở lại một lúc rồi xoay người rời khỏi chỗ này.
...
Gia viên Trăn Tụy.
Lâm Thanh Diện đi đến gõ cửa, Tống Huyền Khanh sưng hai bên mặt đi tới mở cửa, bà nhìn thấy Lâm Thanh Diện đứng ngoài cửa thì lập tức đóng cửa lại.
Không lâu sau Hứa Bích Hoài đi tới mở cửa ra đưa Lâm Thanh Diện đi vào bên trong.
“Con còn cho cái tên sao chổi vào nhà chúng ta nữa, nó sẽ mang lại tai họa cho cả nhà chúng ta.” Tống Huyền Khanh nói thầm một câu.
Hứa Quốc Hoa liếc bà một cái nhỏ giọng nói: “Thật ra đa số mọi chuyện trong nhà chúng ta đều do bà gây ra, nếu nói như vậy thì bà còn gây tai họa nhiều hơn Lâm Thanh Diện.”
Tuy rằng giọng rất nhỏ, nhưng Tống Huyền Khanh vẫn nghe được.
Tống Huyền Khanh lập tức vỗ bàn, đưa tay nhéo lỗ tai Hứa Quốc Hoa chửi ầm nói: “Hiện tại ông cút ra ngoài cho tôi, ăn cây táo rào cây sung, nhà này đến lượt ông nói chuyện sao!”
Tôn Tuệ Phương thấy Lâm Thanh Diện trở về thì vui vẻ, chạy tới hỏi Lâm Thanh Diện muốn ăn gì, bà ta sẽ đi làm, còn Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cãi nhau thì bà ta đã sớm quen rồi.
Hứa Bích Hoài chú ý tới tâm trạng của Lâm Thanh Diện không tốt lắm nên mở miệng hỏi: “Chuyện kia đã điều tra thế nào rồi? Có biết người phụ nữ kia là ai không?”
Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: “Có lẽ chuyện này phức tạp hơn trong tưởng tượng, nhưng cũng không quá rắc rối, em không cần lo lắng.”
Hứa Bích Hoài gật đầu, cô biết mình muốn cũng không tư cách tham dự vào chuyện này.
Cô nghĩ vậy thì lập tức cảm thấy đau lòng, tuy rằng biết có người phía sau đang cố ý giở trò, nhưng lời người phụ nữ kia nói đã chạm vào đáy lòng cô, cảm giác này không dễ dàng biến mất như vậy.
Chẳng qua hiện tại mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, còn không thích hợp nói những lời này với Lâm Thanh Diện.
Vào ban đêm, Lâm Thanh Diện ngủ ở nhà, mặc dù Tống Huyền Khanh vô cùng khó chịu, nhưng bà ta bị Lâm Thanh Diện đánh thì cũng chỉ có thể mắng Lâm Thanh Diện vài câu, không dám thật sự đuổi anh đi.
Hứa Bích Hoài muốn nói những suy nghĩ kia với Lâm Thanh Diện, cô muốn biết rốt cuộc thái độ của Lâm Thanh Diện thế nào, nhưng cô thấy dáng vẻ Lâm Thanh Diện đầy tâm sự thì từ bỏ quyết định này.
Ngày hôm sau, Trần Tài Anh gọi cho Lâm Thanh Diện, nói anh ta đã phát hiện một số thứ, bảo Lâm Thanh Diện qua đó một chuyến.
Lâm Thanh Diện đi đến nơi Trần Tài Anh nói, đó là một hẻm nhỏ sâu bên trong, cách chung cư của Chung Linh Nhi không xa, hẻm nhỏ có mấy thùng rác, mà trên thùng khác có vứt một chiếc váy dài màu đen và khăn che mặt màu đen.
“Nếu tôi đoán không sai thì có người cố ý dẫn đường chúng ta nghi ngờ Chung Linh Nhi, chuyện này không liên quan đến Chung Linh Nhi, chúng ta bị người đứng sau chuyện này lừa rồi.” Trần Tài Anh mở miệng.
Lâm Thanh Diện nhìn khăn che mặt trên thùng rác thì nhíu mày, nếu thật sự đúng như vậy thì chứng tỏ anh đã hiểu lầm Chung Linh Nhi.
Lâm Thanh Diện nhớ lại thái độ của mình với Chung Linh Nhi thì trong lòng vô cùng áy náy, anh không nghĩ tới mình lại hiểu lầm Chung Linh Nhi, còn ra tay đánh cô ta.
“Tôi đã xem máy theo dõi xung quanh đây, điều tra được người phụ nữ vứt quần áo này đi đã vào một khách sạn, buổi sáng tôi đã điều tra khách sạn kia, có một phòng thật sự có hai người đáng nghi, nhưng ở đó đã sớm không còn ai, tôi đi vào trong phòng lại phát hiện một tờ giấy.”
Trần Tài Anh nói xong thì đưa cho Lâm Thanh Diện một tờ giấy.
Lâm Thanh Diện cầm lấy, nhìn thấy bên trên viết: “Anh mãi mãi không thể tìm được tôi.”
“Máy giám sát trong khách sạn có thể điều tra được dáng vẻ của hai người kia không?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Tôi đã điều tra qua, bọn họ ngụy trang rất tốt, không nhìn thấy mặt, nhưng có thể xác định là một nam một nữ, tôi đã cho người dựa theo vóc dáng và trang phục của bọn họ để loại trừ, hiện tại có lẽ bọn họ đã tạm thời rời khỏi Hồng Thành.” Trần Tài Anh mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cẩn thận suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc đây là ai.
Nhưng anh có thể tạm thời yên tâm trong khoảng thời gian ngắn thì người này không dám đến gây chuyện, dưới sự đề phòng Lâm Thanh Diện có thể bảo đảm Hứa Bích Hoài được an toàn, dù sao hiện tại Hồng Thành là địa bàn của anh.
Lần này sở dĩ xuất hiện chuyện này cũng bởi vì Lâm Thanh Diện không có sự đề phòng mà thôi.
“Tiếp tục điều tra người này, khi nào bắt được cô ta thì lập tức báo cho tôi biết.” Lâm Thanh Diện nói.
Trần Tài Anh gật đầu.
“Đúng rồi, anh điều tra xem Chung Linh Nhi đi đâu, ngày hôm qua tôi đã hiểu lầm cô ta, có lẽ cô ta rất đau lòng, tôi sợ cô ta làm việc ngu ngốc, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy tung tích của cô ta, chuyện này do tôi làm không đúng, có thể bù đắp cho cô ta thế nào thì sẽ cố gắng bù đắp.” Lâm Thanh Diện lại nói một câu.
Trần Tài Anh cười cười, Lâm Thanh Diện hiếm khi như vậy, có thể thấy được Chung Linh Nhi đã dựa vào sự cố gắng của mình lấy được một vị trí không thấp trong lòng Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện là người chung thủy, cả đời này chỉ yêu một mình Hứa Bích Hoài, anh chỉ đối xử với Chung Linh Nhi như em gái.
Sau khi Trần Tài Anh nhận mệnh lệnh của Lâm Thanh Diện thì nhanh chóng cho người điều tra tung tích của Chung Linh Nhi.
Lâm Thanh Diện không về nhà mà tìm một công viên, anh ngồi trên ghế dài một ngày.
Tám giờ tối, điện thoại Lâm Thanh Diện vang lên, sau khi anh bắt máy thì bên kia truyền đến giọng của Trần Tài Anh.
“Đã tìm thấy tung tích của Chung Linh Nhi rồi, ở quán bar Coco, có lẽ cậu phải đến đây một chuyến, bên này gặp chút phiền phức.”