Rể Quý Trời Cho

Chương 550: Chương 550: Hiểu lầm




Căn hộ thuê chung.

Lâm Thanh Diện đi đến cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào trong nhà.

Hôm nay thái độ của Hứa Bích Hoài đối với anh vẫn làm cho trong lòng của anh cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến người vợ chung chăn chung gối với mình, đột nhiên lại xem mình như là một người xa lạ, thậm chí còn cảm thấy mình lừa gạt cô, muốn báo cảnh sát bắt mình đi, cho dù đổi lại là ai, chỉ sợ cũng khó mà chấp nhận được.

Loại tình huống này, Lâm Thanh Diện căn bản không thể nào trực tiếp mang Hứa Bích Hoài đi khỏi được, ít nhất là trước tiên anh phải giải quyết nhà họ Tô xong, chỉ có như vậy thì anh mới có thể có cơ hội tiếp xúc với Hứa Bích Hoài nhiều hơn. Hơn nữa giải quyết nhà họ Tô, cũng có thể để cho Tô Thành Hải nói ra những chuyện đã giấu giếm Hứa Bích Hoài.

Chuyện này không thể làm vội được, ở thành phố T không phải là địa bàn của Lâm Thanh Diện, anh còn phải mượn lực lượng của Thư Hân để đối phó với nhà họ Tô, cho nên anh cần phải thương lượng chuyện này với Thư Hân.

Nguyên nhân chính là như vậy, Lâm Thanh Diện đã quyết định dọn ra khỏi chung cư thuê chung, đi đến ở trong công ty của Thư Hân, như thế này thì cũng có thể tiến hành giao lưu với Thư Hân hơn.

Mặc dù là Thư Hân có vẻ có chút suy nghĩ không tốt với vị thiếu chủ Quan Lĩnh, hơn nữa vưu vật hấp dẫn người khác, đa số đàn ông đều không thể ngăn cản nổi, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện cũng không còn cách nào khác.

Anh đi đến trường đại học Phú Đán cũng là vì tìm Hứa Bích Hoài, bây giờ đã xác định được Hứa Bích Hoài ở nhà họ Tô, anh cũng không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trường đại học Phú Đán nữa.

Về phần tiết học công khai của anh, nó thuộc về phương diện muốn dạy thì dạy, đến lúc đó nếu như có thời gian, có lẽ anh sẽ còn đến đó để dạy, nếu như không thì coi như bỏ đi.

Việc cấp bách là trước tiên phải nghĩ cách để giải quyết nhà họ Tô, để Tô Thành Hải nói ra sự thật với Hứa Bích Hoài, sau đó lại giúp Hứa Bích Hoài khôi phục trí nhớ.

Anh đi vào bên trong chung cư, nhìn thấy Diêu Hân Du đang lôi kéo Lưu Hiểu Hàm nói gì đó, cửa phòng vừa mới mở ra, hai người lập tức đều dừng lại, quay người nhìn sang phía cửa.

Sau khi Lâm Thanh Diện bước vào, Diêu Hân Du nhanh chóng kéo Lưu Hiểu Hàm đứng dậy, trên mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, sau đó đứng ở đằng sau ghế sofa, cố gắng cách xa Lâm Thanh Diện một chút.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy phản ứng này có hai người bọn họ, anh cũng không nói cái gì cả, đi thẳng lên trên lầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Diêu Hân Du thấy Lâm Thanh Diện đi lên lầu, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó dùng một giọng nói cẩn thận mà nói với Lưu Hiểu Hàm: “Tiểu Hàm à, tớ nói cho cậu biết, tất cả đều là sự thật hết đó. Cái tên này đã đánh mấy người của nhà họ Tô, cái này chính là tớ đã tận mắt nhìn thấy, cậu cảm thấy nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho anh ta không đây?”

Lưu Hiểu Hàm nhíu mày nhìn Diêu Hân Du, lên tiếng nói: “Nhưng mà tớ vừa mới nghe thấy Lâm Thanh Diện vừa mới đóng góp ba nghìn tỷ cho trường học của chúng ta đó, người giống như anh ta sao lại vô duyên vô cớ đánh người được chứ?”

“Cái thằng cha đó góp ba nghìn tỷ cho trường học không phải là giả, nhưng mà đây cũng chính là nguyên nhân để anh ta ra tay với người nhà họ Tô. Anh ta cảm thấy là mình có chút thân thế, cho nên căn bản cũng không đặt người của nhà họ Tô vào trong mắt. Hôm nay người của nhà họ Tô đến tìm anh ta để nói chuyện, kết quả là anh ta không phân biệt tốt xấu liền bắt đầu tán cho người ta một bàn tay, đánh phải gọi là thảm luôn á. Đúng rồi, lúc đó tớ còn chụp một tấm hình nữa.”

Diêu Hân Du nói xong thì lấy điện thoại di động của mình ra cho Lưu Hiểu Hàm xem thử, ở bên trên đúng là hình ảnh Lâm Thanh Diện đánh Hổ Phách một bàn tay.

Thật ra thì Diêu Hân Du còn lén lút quay video lại, chỉ có điều là video có âm thanh, nghe xong thì liền biết Lâm Thanh Diện không phải vô duyên vô cớ đánh người, cho nên Diêu Hân Du cũng không có ý định cho người khác xem đoạn video đó.

Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy tấm ảnh đó, trên mặt cũng lộ ra một vẻ mặt không thể tin tưởng được, không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại thật sự ra tay đánh người.

“Không tin được Lâm Thanh Diện lại là loại người này.” Lưu Hiểu Hàm lẩm bẩm một câu.

“Cho nên nói chúng ta không thể để cho anh ta tiếp tục ở đây được nữa, bây giờ anh ta đã chọc phải nhà họ Tô rồi, cho dù anh ta có bỏ ra ba nghìn tỷ thì cũng không thể nào so sánh với nhà họ Tô được, người của nhà họ Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy đâu, nói không chừng là hai người chúng ta cũng bởi vì ở chung với anh ta mà bị liên lụy nữa đó.”

“Cái thằng cha này chính là loại người đó, cậu cũng phát hiện là thái độ của anh ta đối với cậu và tớ là hai loại khác nhau, cái này nói rõ anh ta có âm mưu với cậu. Anh ta lại là một tên tùy tiện ra tay đánh người, để anh ta tiếp tục ở cùng với chúng ta, đây chính là một tai họa ngầm lớn lắm đó.”

Lưu Hiểu Hàm đã bị Diêu Hân Du thuyết phục, bây giờ cô ta cũng cảm thấy ở cùng một chỗ với dạng người giống như Lâm Thanh Diện là có chút nguy hiểm, cho nên nhẹ gật đầu với Diêu Hân Du.

Dù sao thì cô ta cũng đã chứng kiến thân thủ của Lâm Thanh Diện, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự muốn làm gì với hai đứa con gái bọn họ, hai người bọn họ căn bản cũng không có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Nhìn thấy Lưu Hiểu Hàm đã thay đổi thái độ, trong lòng của Diêu Hân Du cũng cười thầm, nói tiếp: “Cậu đã đồng ý, vậy thì chờ một lát nữa chúng ta nói rõ ràng với anh ta đi, kêu anh ta dọn khỏi chỗ này.”

Không qua bao lâu, Lâm Thanh Diện liền dọn dẹp xong đồ của mình, bước xuống từ trên lầu.

Anh cũng không có quá nhiều đồ cần mang theo, chỉ cần mang theo một vài thứ cất vào trong balô, cầm đi xuống.

Diêu Hân Du nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi xuống, hít sâu một hơi, đi về phía của Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện tôi với Tiểu Hàm đã thương lượng xong rồi, anh ra tay đánh người của nhà họ Tô, chắc chắn là nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho anh đâu, để anh tiếp tục ở đây, hai người chúng tôi chắc chắn cũng sẽ bị anh làm cho liên lụy. Cho nên hai người chúng tôi quyết định mời anh dọn ra ngoài, hai chúng tôi là con gái, nếu như anh còn có chút lương tâm thì đồng ý yêu cầu của chúng tôi đi.” Diêu Hân Du mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ muốn nói với hai người bọn họ anh sắp rời khỏi nơi này rồi, không ngờ đến Diêu Hân Du còn gấp gáp hơn cả anh, trực tiếp đuổi anh đi.

Anh quay đầu nhìn Lưu Hiểu Hàm một chút, phát hiện ánh mắt của Lưu Hiểu Hàm nhìn về phía mình đã xảy ra biến hóa, trong đôi mắt vốn dĩ trong trẻo, lúc này đã nhiều hơn mấy phần kiêng kỵ, lóe lên sự ghê tởm và ghét bỏ.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Diêu Hân Du lại nói gì đó với Lưu Hiểu Hàm.

Nhớ đến ngày hôm nay mình bị Hứa Bích Hoài chất vấn, bây giờ Lưu Hiểu Hàm cũng thay đổi thái độ với anh, loại cảm giác bị hiểu lầm này khiến cho trong lòng của Lâm Thanh Diện không mấy dễ chịu.

Nhưng mà dù sao anh cũng sắp rời khỏi nơi này, cho nên anh cũng không muốn phải giải thích cái gì.

Anh nhìn thẳng vào Diêu Hân Du, mở miệng nói: “Tôi cũng đang muốn nói với các người một tiếng, bây giờ tôi muốn rời khỏi chỗ này, căn nhà này là do đàn chị Thanh Hằng đã thuê giúp cho tôi, làm phiền hai người thông báo với cô ấy một tiếng.”

Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện thì đều giật mình, không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại chủ động muốn đi.

“Hừ, coi như anh cũng biết thân biết phận, tôi sẽ nói với đàn chị Thanh Hằng. Anh đi nhanh lên đi, sau này cũng đừng có trở về đây nữa.” Sau khi Diêu Hân Du kịp phản ứng, chỉ còn lại vui vẻ.

Lâm Thanh Diện cũng không do dự cái gì nữa, đeo ba lô trên lưng rồi đi ra khỏi nhà.

Diêu Hân Du nhanh chóng đi đến đóng cửa lại, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm với Lưu Hiểu Hàm, lên tiếng nói: “Cuối cùng cũng đã đưa tiễn cái tên ôn thần này đi rồi.”

Cô ta đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói chuyện có bài bản hẳn hoi: “Chắc là cái tên này biết mình đã gây ra họa lớn, cho nên đây là đang dự định chạy trốn, loại người này quả thật lúc nói khoác thì quên mất mình có phân lượng bao nhiêu, sau đó có hối hận như thế nào cũng vô dụng thôi.”

Lưu Hiểu Hàm bất đắc dĩ thở dài, trong đầu không suy nghĩ tới Lâm Thanh Diện nữa, chỉ coi như trước đó mình có chút ảo tưởng với Lâm Thanh Diện, đầu óc bị trúng gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.