Rể Quý Trời Cho

Chương 1356: Chương 1356: Kéo dài thời gian




Ngay sau đó, lại là vài bóng đen, gần như trong chớp mắt, năm người mặt mày tái nhợt chặn trước mặt họ.

Tiểu Nguyệt ngước mắt nhìn năm người chưa từng nhìn thấy này, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là, xem ra chú Tống nói không sai, những người này thật sự là sát thủ Từ Tuyết Nhi tự mình bồi dưỡng ra, nếu không thì cường giả của Thương Nguyên Giới, cô đều nên biết mới đúng.

“Tiểu công chúa, thuộc hạ phụng mệnh chủ nhân tới, hi vọng người phối hợp.” Một người đàn ông mặc áo khoác đen trong số đó nói với Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt cau mày: “Thật buồn cười, ngươi muốn giết ta, còn kêu ta phối hợp, ta trước giờ chưa từng nghe nói yêu cầu như vậy.”

Năm người đàn ông mặc áo khoác đen ánh mắt trầm trọng: “Đã vậy, tiểu công chúa, đừng trách chúng ta.”

Nói rồi, năm người bèn chậm rãi đi về phía Tiểu Nguyệt, hơi thở trên người cũng trực tiếp tản phát ra ngoài.

“Tiểu công chúa, người đi mau, nơi này giao cho hai chúng ta!”

Triệu Nhân và Tống Nghĩa trực tiếp chặn trước mặt Tiểu Nguyệt, mặc dù tu vi họ lúc này đã bị phong bế, nhưng hai người đã lâu chưa từng sợ hãi!

“Thật không nghĩ tới, vừa tới thế giới này, không bị cường giả của thế giới này giết chết, ngược lại phải táng mạng trên tay người của mình.” Tống Nghĩa cười khổ nói.

“Hừ, Tống lão đệ, đã vậy thì hai chúng ta cứ buông tay chơi lớn một trận đi!”

Triệu Nhân sắc bén nói, dù tu vi bị phong bế, nhưng trên khí thế họ không chút thua kém.

“Chú ý, trước đó đại công chúa đã nhắc nhở, hai người này đã là Thần Cảnh, người họ Triệu đã đạt tới trình độ Thần Cảnh trung kỳ.”

Một người đàn ông mặc áo khoác đen mở miệng nói.

Năm người gật đầu, thần hồn đồng thời tản ra.

Đại chiến sắp bắt đầu, lúc này, trong lòng ba người Tiểu Nguyệt đều cực kỳ căng thẳng, hễ hai bên giao thủ, chỉ cần một giây, đối phương đã có thể dễ dàng giết mình.

“Không được, cần phải nghĩ cách.” Trong lòng Tiểu Nguyệt căng thẳng nghĩ.

Vài giây sau, năm người thu lại hồn lực, lúc này, biểu cảm của họ lại trở nên có chút cổ quái.

“Kỳ quái, tại sao trên người hai người họ lại không cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn?” Một người trong số đó nói: “Các người thì sao.”

Bốn người còn lại cũng cùng lắc đầu.

“Gay rồi, sắp bị phát hiện rồi.” Tống Nghĩa khẩn trương thầm nghĩ, ông ta và Triệu Nhân đều nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị liều chết.

Chính vào lúc này, phía sau hai người truyền tới tiếng cười to ha hả.

Tiểu Nguyệt bước ra từ phía sau Triệu Nhân và Tống Nghĩa, mặt nở nụ cười trào phúng.

Cô nói với năm người họ: “Thế nào, các người sợ rồi chứ.”

“Tiểu công chúa tại sao lại nói vậy, năm chúng ta đã đến Thần Cảnh, tại sao lại sợ các người chứ?” Một người trong số đó lạnh lùng nói.

Năm cường giả Thần Cảnh, hai người trong đó còn là Thần Cảnh trung kỳ, lực lượng như vậy tuyệt đối khiến người ta sợ hãi và tuyệt vọng.

“Ha ha, các người thật buồn cười.” Tiểu Nguyệt cười to nói.

Hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân lúc này cực kỳ căng thẳng, họ không rõ đến lúc này rồi tiểu công chúa tại sao còn làm ra hành động như vậy.

“Tiểu công chúa, người đi mau, nơi này giao cho hai chúng ta.” Tống Nghĩa nói.

Tiểu Nguyệt lại căn bản không để ý tới họ, chỉ nói với năm người kia: “Các vị đã được Từ Tuyết Nhi bồi dưỡng tới Thần Cảnh, các vị đương nhiên cũng biết, Thần Cảnh cũng phân ra rất nhiều loại.”

“Đây là đương nhiên, không phiền tiểu công chúa thông báo.” Một người trong số đó lạnh giọng nói.

Tiểu Nguyệt nhìn họ: “Nếu không ngoài ý muốn thì vừa rồi các người hẳn là đang dùng thần hồn để thăm dò tu vi của hại người họ, đúng chứ, ta muốn hỏi, các người thăm dò ra được gì rồi?”

Năm người nhìn nhau, họ vừa rồi thăm dò, chỉ cảm nhận được một trận hư vô trong cơ thể hai người Triệu Nhân và Tống Nghĩa.

“Cùng là người Thần Cảnh, nhưng cũng phân tiền kỳ, trung kỳ, và Thần Cảnh đỉnh phong, nếu ta đoán không lầm thì mấy người các người căn bản không có cách nào thăm dò được tu vi hiện tại của hai người họ, như vậy có nghĩa là gì, ta nghĩ ta không nói, các người cũng có thể hiểu đi.” Tiểu Nguyệt khinh thường nói.

Biểu cảm năm người còn trầm trọng hơn vừa rồi rất nhiều, họ đương nhiên rõ ràng, nếu nói mình không thăm dò ra tu vi lúc này của hai người Triệu Nhân và Tống Nghĩa, vậy chỉ có thể chứng minh, tu vi hiện tại của đối phương còn cao hơn họ!

Chỉ là, hai người trong số này, người Thần Cảnh trung kỳ cũng không có cách nào thăm dò ra, chẳng lẽ, hai người họ đều đã đạt tới...Thần Cảnh đỉnh phong?

“Không thể nào, Thương Nguyên Giới chúng ta mặc dù linh khí dồi dào, nhưng nhiều năm như vậy người có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong cũng chỉ có ba anh em giới chủ mà thôi! Những người khác, nhiều nhất cũng chỉ là thực lực Thần Cảnh trung kỳ, tiếp cận đỉnh phong!” Một người trong đó nói.

Tiểu Nguyệt thấy lời của mình dường như có chút hiệu quả thì bèn tiếp tục nói: “Hừ, phàm là chuyện thì không thể nói tuyệt đối như vậy, chẳng lẽ chỉ cho phép Từ Tuyết Nhi có mấy người các người làm con át chủ bài, mà không cho phép Từ Nguyệt ta cũng có con át chủ bài như vậy sao!”

Năm người trừng to mắt nhìn Tiểu Nguyệt, nhất thời, họ cũng không nắm chắc.

Mặc dù họ đều chưa từng nhìn thấy cường giả Thần Cảnh đỉnh phong ra tay, nhưng Từ Tuyết Nhi từng nói, đối với người đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, giết một người cũng tốt, giết một trăm người cũng thôi, chỉ là chuyện một ý niệm.

Đối với người tu hành dưới đỉnh phong, đó là có áp chế tuyệt đối!

“Hai người họ chính là con át chủ bài của ta!” Tiểu Nguyệt vô cùng khí thế nói, ánh mắt sắc bén: “Muốn chết thì các người có thể xông lên thử xem!”

Lúc này, người mơ hồ nhất ở đây chính là hai người Triệu Nhân và Tống Nghĩa.

Bản thân không chỉ biến thành Thần Cảnh đỉnh phong, mà còn trở thành con át chủ bài của tiểu công chúa.

Nhưng nhìn dáng vẻ, năm người này đã bị những lời của Tiểu Nguyệt dọa sợ, lúc này, tất cả họ đều đứng nguyên tại chỗ, không dám khinh suất hành động.

“Thằng nhóc thối, có bản lĩnh thì lên đi, ta muốn một chọi năm!” Tống Nghĩa nắm chắc thời cơ, bước tới nói.

“Ông...thật sự là Thần Cảnh đỉnh phong?” Một người trong đó hỏi, hắn chính là một trong số hai người Thần Cảnh trung kỳ.

Khóe miệng Tống Nghĩa khẽ nhếch: “Nếu không tin thì ngươi có thể thử xem, yên tâm, ta sẽ khiến ngươi chết rất nhanh, không đau khổ, khụ khụ...”

Lúc nói chuyện, do trước đó Tống Nghĩa bị một chưởng của Quý Trường Thanh công kích trúng nên nhất thời ngực khó chịu, không nhịn được ho.

“Ông bị thương?”

Người Thần Cảnh trung kỳ lạnh giọng hỏi, lại gần phía trước một bước.

“Khụ khụ, dù ta bị thương cũng có thể...khụ khụ...xử lý các ngươi, khụ khụ...” Tống Nghĩa càng vội muốn chứng minh mình không có chuyện gì thì càng ho dữ dội, thậm chí bên khóe miệng còn có chút vết máu.

“Ông đã bị thương rồi, năm chúng tôi cùng lên, e rằng ông cũng không phải đối thủ của chúng tôi.” Người đàn ông áo đen đó lạnh giọng nói.

Năm người cùng lúc bước lên một bước, thoáng chốc, thần hồn bèn bao trùm lấy ba người Tiểu Nguyệt.

“Chẳng lẽ các ngươi đã quên còn có ta sao?”

Triệu Nhân vội bước ra, thương thế của ông ta còn nghiêm trọng hơn Tống Nghĩa, nôn nóng một cái, xem chút loạng choạng ngã.

Khóe môi người đàn ông áo đen lộ ra nụ cười lạnh: “Xem ra, hai người các ông đều bị thương, đã vậy thì chúng tôi cũng không cần cố kỵ gì nữa rồi!”

“Chẳng lẽ các người không sợ người thực lực Thần Cảnh đỉnh phong sao?” Tiểu Nguyệt vội lớn tiếng nói.

“Sợ, nhưng chúng tôi do đại công chúa bồi dưỡng ra, mệnh lệnh của cô ta, chúng ta phải tuân thủ, tiểu công chúa, đắc tội rồi!” Nói rồi, năm người bèn định cùng công kích họ.

Tiểu Nguyệt cắn chặt môi, nhất thời, sắc mặt trắng bệch.

Rốt cuộc vẫn không thể lừa họ, nhưng cũng phải, những người này đều là tử sĩ của Từ Tuyết Nhi, chỉ nghe lệnh cô ta.

Nhưng chính vào lúc này, cách nơi này không xa, truyền tới giọng một nam một nữ.

“Chu Tước, ngươi nói cây nấm đó ở đâu, ngon tới vậy sao, phải đi xa như vậy, nấm bình thường không được sao?”

“Ngươi không hiểu, nấm đó khẩu vị cực kỳ ngon, chỉ có ở phía trước, ta cũng tình cờ phát hiện.” Chu Tước tùy tiện nói.

“Haiz, thật là, nói đi nói lại, ngươi vẫn muốn làm đồ ngon cho điện chủ mà thôi, nhưng mà, nếu ngươi đi xa như vậy tìm nấm, một mình là được rồi, làm gì phải kêu ta theo.”

“Đó là đương nhiên rồi, ngươi phải giúp ta đeo giỏ, ngươi từng thấy mỹ nữ vác giỏ sao?” Chu Tước xán lạn nói.

Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, xem ra cô ta xem mình thành tùy tùng rồi.

Bóng dáng hai người ngày càng gần, lúc này, Tiểu Nguyệt căng thẳng như nhìn thấy một cơ hội sống

Do hai người Triệu Nhân và Tống Nghĩa cần dưỡng thương, vì vậy, ba người họ vốn không rời đi Chúng Thần Điện quá xa, mà vừa khéo hôm nay, Chu Tước luôn làm thức ăn cho Lâm Thanh Diện vì cần một loại nấm hương vị đặc biệt mà không tiếc đi xa đến chỗ này.

“Cứu mạng!”

Tiểu Nguyệt lập tức hét to.

Giọng nói nhanh chóng truyền vào trong tai hai người Chu Tước, hai người nhìn về phía trước, chỗ xa, vừa khéo nhìn thấy chuyện xảy ra ngoài sân nhà dân.

“Chu Tước, đó không phải...không phải tiểu công chúa đó sao?” Huyền Vũ quái dị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.