Rể Quý Trời Cho

Chương 328: Chương 328: Khiến bà ta có đi không có về




“Ha ha, bây giờ cứng miệng đối với cô mà nói không có ích gì cả đâu, nói cho tôi biết, con trai tôi bây giờ ở chỗ nào!” Lạc Hân lên tiếng.

“Con trai bà ở chỗ nào làm sao mà tôi biết được, bà tự đi hỏi con trai bà đi.” Vẻ mặt Hứa Bích Hoài giận dữ.

Lạc Hân không nói nhiều nữa, quất một roi lên người của Hứa Bích Hoài, quần áo trên người của Hứa Bích Hoài lập tức bị rách ra, trên làn da trắng nõn sạch sẽ bên dưới lập tức có thêm một vết máu.

Hứa Bích Hoài cắn chặt răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không ngờ roi này quất tới, lại đau đến như vậy.

“Cô nói hay là không!” Trong ánh mắt của Lạc Hân có thêm một tia hung hãn

“Không…nói!” Hứa Bích Hoài nói.

Lạc Hân lại quất một roi lên người của Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài đau đến suýt chút nữa là kêu lên.

Lúc này Lạc Hân đột nhiên nhớ đến, lúc đó Tống Huyền Khanh nói muốn đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, hơn nữa chính là ngày hôm nay, nếu như Triệu Xuân Diệu đã đi từ lâu rồi, vậy há không phải đã chứng minh, Lâm Thanh Diện chân chính luôn luôn ở trong nhà sao.

Nhưng ban đầu bà ta rõ ràng đã giao Lâm Thanh Diện cho thương hội Thiên Nguyên rồi, với sự thương yêu của hội trưởng thương hội Thiên Nguyên đối với con gái của mình, tuyệt đối không thể giữ lại Lâm Thanh Diện trên đời này được.

Cho dù hội trưởng thương hội Thiên Nguyên không giết Lâm Thanh Diện đi nữa, vậy cũng tuyệt đối không thể thả Lâm Thanh Diện quay về a, vậy bây giờ là chuyện gì đây?

Bà ta quay đầu nhìn Tống Huyền Khanh, mở miệng hỏi: “Nói cho tôi biết, Lâm Thanh Diện trở về từ Kinh Đô từ khi nào.”

Tống Huyền Khanh không hề nghĩ ngợi gì mà nói ra ngày Lâm Thanh Diện trở về.

Lạc Hân cau mày, cái ngày mà Tống Huyền Khanh nói, còn trễ hơn thời gian Triệu Xuân Diệu đến Kinh Đô hai ngày nữa.

“Mẹ, mẹ có thể có chút cốt khí không, đừng có bà ta nói gì mẹ liền nói cái đó chứ.” Hứa Bích Hoài có chút tức giận mà nhìn Tống Huyền Khanh một cái.

“Con gái, đã là lúc nào rồi, người ta hỏi thì nói đi, nếu không còn phải chịu ăn roi nữa, bà ta không phải chỉ hỏi một số chuyện liên quan đến Lâm Thanh Diện thôi sao, có gì mà không thể nói chứ.” Tống Huyền Khanh nói.

Vẻ mặt Hứa Bích Hoài sốt sắng, người phụ nữ trước mắt này chính là gia chủ của nhà họ Lâm, lần này bà ta đến đây, là đến tìm Triệu Xuân Diệu, cũng có nghĩa là bà ta không biết Lâm Thanh Diện chân chính đã trở về rồi.

Lúc đó cô lo Tống Huyền Khanh lỡ mồm nói ra gì đó, nếu như Lạc Hân biết Lâm Thanh Diện thật sự đã về Hồng Thành, mà Lâm Thanh Diện vốn không biết Lạc Hân đã đến, nếu như Lạc Hân gài bẫy Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện chắc chắn không có phòng bị, đến lúc đó Lâm Thanh Diện chỉ e cũng sẽ rơi vào tay của Lạc Hân.

Tuy bất kể Lạc Hân có hỏi hay không, Lâm Thanh Diện cũng sẽ về nhà, nhưng có thể dây được một lát thì được một lát, tranh thủ thêm chút thời gian, cũng có thêm được một chút hy vọng.

Lạc Hân suy nghĩ, sau đó hỏi Tống Huyền Khanh: “Vậy trong thời gian Lâm Thanh Diện về này, có biểu hiện gì bất thường không?”

“Không có a, vẫn khiếp nhược như trước đây, trước mặt tôi cũng không dám ăn nói lung tung, bảo làm gì thì làm nấy, điều duy nhất không giống chính là càng lúc càng biết gây rắc rối, mới về được một khoảng thời gian có bao lâu đâu, thì đã gây vô số rắc rối rồi.” Tống Huyền Khanh trả lời.

Thông qua những gì mà Tống Huyền Khanh nói, còn có một số chi tiết mà bà ta nhớ lại, Lạc Hân cơ bản đã có thể xác định, Lâm Thanh Diện chưa có chết, hơn nữa đã trở về rồi, nếu như Triệu Xuân Diệu đóng giả Lâm Thanh Diện thì tuyệt đối không thể khiếp nhược như vậy được.

Hơn nữa chuyện của Triệu Xuân Diệu, chỉ e cũng không thoát khỏi liên hệ với Lâm Thanh Diện.

Quả đúng như Hứa Bích Hoài nghĩ, Lạc Hân sau khi xác định Lâm Thanh Diện vẫn còn sống, điều nghĩ ngay tới chính là lợi dụng ưu thế khi Lâm Thanh Diện vẫn chưa biết bà ta đã quay lại, gài bẫy Lâm Thanh Diện, bắt anh lại.

Lạc Hân quay đầu lại nhìn bốn chiếc điện thoại trên bàn một cái, đi qua đó, lấy cái của Hứa Bích Hoài lên, định gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Diện, bảo anh bây giờ mau quay về.

Nhưng sau khi bà ta mở điện thoại ra, phát hiện có mật mã khoá màn hình, liền quay người nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Mật mã điện thoại cô là gì?”

Hứa Bích Hoài đã đoán ra Lạc Hân muốn làm cái gì, trong lòng không ngừng oán trách Tống Huyền Khanh, cô không thể nói mật mã khoá màn hình cho Lạc Hân biết được.

“Hôm nay cho dù bà có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói đâu.” Hứa Bích Hoài nghiến răng nói.

Tống Huyền Khanh ở một bên thấy vậy, vội vàng nói: “Nếu như bà muốn gọi cho Lâm Thanh Diện, dùng điện thoại của tôi cũng được, điện thoại của tôi không có mật mã, hơn nữa Lâm Thanh Diện chắc chắn nghe lời tôi, tôi gọi điện bảo cậu ta về, cậu ta chắc chắn sẽ về.”

Hứa Bích Hoài lập tức quay đầu nhìn sang Tống Huyền Khanh, phẫn nộ nói: “Mẹ! Mẹ rốt cuộc là theo phe ai vậy, không lẽ mẹ không nhìn ra bà ta đang muốn gạt Lâm Thanh Diện quay về sao? Nếu như Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện rồi, mẹ cảm thấy chúng ta có thể chạy khỏi sao?”

“Con gái ngốc, đã đến lúc này rồi, con đừng nghĩ đến tên phế vật Lâm Thanh Diện đó nữa, bọn họ là người nhà họ Lâm ở Kinh Đô a, cho dù bây giờ con phản kháng, thì kết quả cũng như nhau thôi, Lâm Thanh Diện chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Lâm thôi, đối mặt với nhà họ Lâm, cậu ta căn bản không làm được gì hết, chi bằng để người nhà họ Lâm bắt Lâm Thanh Diện, chuyện của nhà bọn họ, để bọn họ tự giải quyết là được rồi.” Tống Huyền Khanh nói.

Hứa Bích Hoài bị Tống Huyền Khanh làm tức đến không nói nên lời, bà ta đây chính là sợ sẽ bị Lâm Thanh Diện liên luỵ nên mới sốt sắng dâng Lâm Thanh Diện ra.

Lạc Hân cười cười, đặt điện thoại của Hứa Bích Hoài xuống, quay người đi lấy điện thoại của Tống Huyền Khanh, tìm thấy Lâm Thanh Diện trong nhật ký liên lạc, quay đầu lại hỏi Tống Huyền Khanh: “Bình thường bà nhắn tin cho Lâm Thanh Diện dùng ngữ khí gì.”

“Bà cứ nói, thằng oắt con, mau về cho tôi, nếu không về thì sau này đừng mong bước vào cái cửa nhà này nữa, như vậy là được rồi.” Tống Huyền Khanh nói.

Trên mặt Lạc Hân lộ ra một nụ cười trào phúng, mở miệng nói: “Không ngờ Lâm Thanh Diện ở đây lại không có địa vị như vậy, xem ra nó quả thực rất xứng với cái danh xưng phế vật này a, cả nhà họ Lâm, không thể tìm ra một tên không có tiền đồ giống như nó được.”

Nói xong, bà ta dùng ngữ khí của Tống Huyền Khanh, gửi cho Lâm Thanh Diện một tin nhắn.

“Bà nói quá đúng, Lâm Thanh Diện quả thực là vô cùng không có tiền đồ, cho nên tôi mới muốn đuổi cậu ta ra ngoài a, trước đó bà chắc đã hiểu lầm rồi, tôi nói muốn đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, chứ không phải là nói đuổi con trai của bà ra ngoài a.” Tống Huyền Khanh vội vàng lên tiếng.

Hứa Bích Hoài nghe xong thì liền cảm thấy bất bình thay cho Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện vốn không có tệ như các người nghĩ, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng là con trai của bà, tại sao bà lại đối xử với anh ấy như vậy, không lẽ anh ấy không phải là cốt nhục của bà sao?”

Lạc Hân nghe thấy lời này của Hứa Bích Hoài xong, liền cầm cây roi trong tay lên, trực tiếp quất một roi lên người của Hứa Bích Hoài, lạnh giọng nói: “Tên phế vật đó làm sao mà xứng làm con trai tôi, sự ra đời của nó, đối với tôi mà nói chính là một tai nạn, cho dù là tôi sinh, tôi cũng sẽ không nhận!”

“Bà bớt đạo đức giả ở đây đi, đây căn bản là lỗi của bản thân bà, tại sao lại đẩy lên người Lâm Thanh Diện chứ.” Hứa Bích Hoài nói.

Lạc Hân lại quất Hứa Bích Hoài một roi, sắc mặt cũng rõ ràng trở nên khó coi hơn rất nhiều.

“Hừ, dám nói tôi đạo đức giả, cô là cái thá gì, tôi nói là lỗi của nó, thì chính là lỗi của nó, tôi là gia chủ nhà họ Lâm, còn nó chỉ là một tên phế vật, đợi lát nữa nó về rồi, tôi sẽ bắt nó lại, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tận tay giết nó!” Lạc Hân mở miệng hét.

Bà ta căn bản không có nghĩ đến mấy vệ sĩ mà bà ta đưa tới có thể bắt Lâm Thanh Diện lại hay không, bởi vì trong ý thức của bà ta, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật làm sao mà có thể ứng phó với nhiều vệ sĩ của nhà họ Lâm như vậy.

Mà lúc này ở bên ngoài biệt thự, trên một thân cây lớn, một cái máy không người lái đang ngừng ở đây, bí mật theo dõi tình hình bên trong biệt thự.

Vào lúc bọn người Lạc Hân đi vào trong, thì chiếc máy không người lái này đã bắt đầu hoạt động, truyền những cảnh tượng đã quay chụp lại đến chiếc máy tính bên trong một căn nhà không xa đó.

Lạc Hân có lẽ cảm thấy Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành chỉ là một tên phế vật, không có gì cả, thế nhưng tình hình chân chính chính là, trước mắt thì toàn Hồng Thành này đều đang trong sự kiểm soát của Lâm Thanh Diện, cho dù là thế lực ngầm hay là thương giới, Lâm Thanh Diện đều có thể tuỳ ý kiểm soát.

Trước đó rất lâu, Lâm Thanh Diện vì để chắc chắn sự an toàn bên trong biệt thự, nên đã sắp xếp người canh chừng ở gần đó, chỉ cần anh không có mặt, người ở đây sẽ tiến hành theo dõi biệt thự, một khi đoán ra tình hình nguy hiểm, sẽ lập tức thông báo cho Lâm Thanh Diện.



Mãn Thiên Tinh

Trong một căn phòng có cửa sổ, sạch sẽ gọn gàng, Lâm Thanh Diện lúc này đang ngồi ở trước một cái máy tính, hai bàn tay đang nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Mà ở bên cửa sổ phòng, Triệu Xuân Diệu gầy như que củi, một thân đầy mùi ẩm mốc lúc này đang hấp thụ ánh sáng mặt trời một cách tham lam, anh ta đã rất lâu không có thấy ánh nắng mặt trời qua rồi, cho nên bây giờ cho dù chỉ được cảm nhận một chút độ ấm của ánh mặt trời thôi, thì đối với anh ta mà nói cũng là một sự xa xỉ rồi.

Trần Tài Anh đứng ở bên cạnh Triệu Xuân Diệu, mi tâm nhíu chặt, anh ta có chút chịu không nổi mùi ở trên người Triệu Xuân Diệu, nhưng vì để đề phòng Triệu Xuân Diệu chạy trốn, anh ta chỉ có thể trông chừng như vậy thôi.

Lúc đó dưới sự nghiêm hình ép cung của Lâm Thanh Diện, Triệu Xuân Diệu căn bản không có sức chịu đựng lớn đã trực tiếp nói mật mã của tổng tài khoản nhà họ Lâm ra, Lâm Thanh Diện bây giờ đang nghiệm chứng.

Mật mã của tổng tài khoản nhà họ Lâm vốn không đơn giản chỉ là mấy con số, Lâm Thanh Diện cần phải thông qua mười mấy lần nghiệm chứng, mỗi lần đều sẽ có nhóm mật mã khác nhau xuất hiện, chỉ khi điền chính xác hết rồi, mới có thể đăng nhập vào được.

Rất lâu sau, Lâm Thanh Diện nhìn thấy đã đăng nhập thành công thì mới thở phào một hơi, không ngờ Triệu Xuân Diệu cũng thật là thành thật, vậy mà lại nói mật mã thật ra, xem ra anh ta chắc chắn đã bị nhốt đến sợ rồi.

Nhìn các khoản mục chi tiết trên màn hình, trong lòng Lâm Thanh Diện có chút cảm thán, năm đó Lâm Trung Thiên cho anh xem qua cái tài khoản này, nói với anh, đợi đến khi anh có năng lực tiếp quản nhà họ Lâm rồi, thì sẽ nói mật mã của tài khoản này cho anh.

Bây giờ đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, Lâm Thanh Diện không ngờ mình lại biết được mật mã của tài khoản này dưới tình hình như vậy, thật đúng là chuyện đời khó đoán.

Sau khi xác định mật mã là chính xác, Lâm Thanh Diện tắt máy tính đi, sau đó đi đến đằng sau Triệu Xuân Diệu, nói: “Mật mã quả thực là chính xác, xem ra lần này anh vì để tôi thả anh ra mà thật sự đã ra hết vốn rồi a.”

Vẻ mặt Triệu Xuân Diệu bất lực mà nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ, cho dù tôi không muốn nói cũng không được a, anh ta cũng thật là đáng phải tát vào miệng, sớm biết đã không nói chuyện mật mã này ra rồi.

“Nếu cậu đã biết mật mã rồi, vậy cậu cũng nên thả tôi ra rồi chứ, tôi đã nói cho cậu bí mật quan trọng nhất của cả nhà họ Lâm rồi, đây là điều mà không biết có bao nhiêu người trên thiên hạ này muốn có được đó.” Triệu Xuân Diệu nói.

“Cái mà lúc đó chúng ta nói, là anh giúp tôi gạt Lạc Hân đến, lấy lệnh bài gia chủ trên người bà ta, lại cộng thêm cái mật mã này, tôi mới cân nhắc xem có nên cho anh tự do hay không, bây giờ anh cũng chỉ cho tôi mật mã, những cái khác anh vẫn chưa làm được a.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Triệu Xuân Diệu bất lực mà thở dài, anh ta biết Lâm Thanh Diện sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta, nhưng nếu từ ban đầu đã bàn điều kiện với Lâm Thanh Diện rồi, thì muốn nuốt lời cũng khó.

“Vậy anh đưa điện thoại của tôi cho tôi đi, tôi gọi điện thoại cho Lạc Hân, bảo bà ta một mình đến Hồng Thành, đến lúc đó anh có thể tuỳ ý xử trí bà ta rồi.” Triệu Xuân Diệu nói

Lúc này điện thoại của Lâm Thanh Diện reo lên, Lâm Thanh Diện lấy ra nhìn một cái, phát hiện là tin nhắn mà Tống Huyền Khanh gửi đến.

“Thằng oắt con, mau về cho tôi, nếu còn không về thì sau này đừng mong bước vào cửa nhà này nữa!”

Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một tia nghi hoặc, theo lý mà nói, Tống Huyền Khanh muốn kêu anh về, bình thường đều sẽ gọi điện thoại, rất ít khi gửi tin nhắn.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện lại nhận được một tin nhắn khác.

“Biệt thự có chuyện.”

Đằng sau là một bức ảnh chụp, chính là bóng lưng của đám người Lạc Hân mà chiếc máy không người lái đã chụp được.

Sau khi nhìn thấy tấm ảnh đó, trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức thịch một cái, chỉ nhìn bóng lưng, anh đã có thể xác định, người phụ nữ đó chính là Lạc Hân.

Không ngờ bà ta đã đến Hồng Thành rồi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện dấy lên một dự cảm bất an, sau đó nhìn sang Triệu Xuân Diệu, mở miệng nói: “Không cần anh giúp đỡ nữa, Lạc Hân đã đến Hồng Thành rồi.”

Sau đó anh nhìn sang Trần Tài Anh, nói: “Lập tức bảo mọi người tập họp, đi Vịnh Đằng Long, lần này, tôi phải khiến Lạc Hân có đi không có về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.