Rể Quý Trời Cho

Chương 446: Chương 446: Không cần cũng được




Hồng Thành.

Chung Linh Nhi ngồi trên xe Maybach màu đen nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng cô ta đầy phức tạp.

Cách đó không xa đó là chung cư trước kia của cô ta, cô ta nhớ Lâm Thanh Diện đã tát mình một cái ở đó thì hai mắt Chung Linh Nhi lập tức hiện lên sương mù mờ mịt.

Cô ta thu lại tầm mắt, không nhìn bên kia nữa, cô ta chỉ đi ngang qua nơi này, vốn dĩ cho rằng mình có thể kiềm chế những cảm xúc ở trong lòng, nhưng khi cô ta nhớ lại những chuyện xảy ra hôm đó thì vẫn không thể bình tĩnh được.

Lần trước Lâm Thanh Diện đưa Chung Linh Nhi từ quán bar về chung cư, hôm sau Chung Linh Nhi tỉnh lại thì phát hiện một mình cô ta lẻ loi nằm trên giường, trong lòng có cảm giác cô đơn khó tả.

Cô ta cảm thấy mình rất đáng thương, cô ta chính là cô chủ thương hội Thiên Nguyên, là công chúa trong tay của tất cả mọi người, cho dù cô ta muốn thứ gì cũng sẽ có người giúp cô ta lấy nó, nhưng ở Hồng Thành này lại có một thứ mà cô ta không có được, cô ta uống say, muốn ở bên cạnh người mình thích, nhưng lúc tỉnh lại thì phát hiện chỉ có một mình cùng với sự lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Cho nên ngày đó cô ta rời khỏi Hồng Thành, cô ta cảm thấy mình không thể tiếp tục nhận lấy đau khổ nữa, có lẽ cả đời này cô ta và Lâm Thanh Diện thật sự không có duyên phận.

Sau khi cô ta quay về Kinh Đô cũng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình thật sự quá cố chấp, nếu cô ta thay đổi suy nghĩ thì có lẽ không đau khổ như thế.

Trên thế giới có rất nhiều thứ không có được, cô ta lại là công chúa trong mắt mọi người, nhưng trong chuyện tình cảm thì không có cao quý hay sang hèn, cũng không phải cô ta thích Lâm Thanh Diện thì anh nhất định phải thích cô ta.

Sau khi Chung Linh Nhi nghĩ thoáng thì cảm thấy tâm trạng của mình cũng nhẹ nhõm hơn, cho rằng mình có thể bước ra khỏi chuyện của Lâm Thanh Diện.

Bởi vì Chung Thiên Nguyên muốn phân tán sự chú ý của Chung Linh Nhi nên sắp xếp công việc cho Chung Linh Nhi, để cô ta tiếp nhận thương hội Thiên Nguyên trên danh nghĩa, cho cô ta rèn luyện năng lực quản lý công ty.

Chung Thiên Nguyên cố ý hỏi Chung Linh Nhi muốn đi đâu tiếp nhận nhiệm vụ vụ “Thực tập” ở thương hội Thiên Nguyên, Chung Linh Nhi chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn Hồng Thành.

Cô ta muốn biết có phải mình đã thật sự buông tay hay chưa, nếu thật sự muốn bước khỏi chuyện này thì cô ta biết mình không thể không đến Hồng Thành.

Chung Thiên Nguyên thấy Chung Linh Nhi cố chấp lựa chọn Hồng Thành cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của cô ta.

Khi Chung Linh Nhi tới Hồng Thành thì mới phát hiện lý do mình nghĩ thông suốt chỉ là tự an ủi bản thân thôi, lúc cô ta nhìn chung cư kia cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình thì sao có thể đã nghĩ thông suốt chứ.

“Cô chủ, lát nữa chúng ta sẽ đến công ty ở Hồng Thành, bởi vì trước đó hội trưởng đã tới đây một lần, cho rằng Hồng Thành là một nơi đáng đầu tư, vì vậy trong khoảng thời gian này đã tăng đầu tư ở Hồng Thành, trước kia chúng ta không có sức ảnh hưởng gì ở chỗ này, nhưng gần đây đã phát triển rất nhiều, hiện tại chúng ta đang nắm giữ một công ty có con đường xuất khẩu lớn mạnh ở Hồng Thành, rất nhiều công ty ở Hồng Thành muốn hợp tác với chúng ta.” Người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở phía trước giới thiệu với Chung Linh Nhi.

Chung Linh Nhi gật đầu nói: “Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Dương đã ăn sâu bén rễ ở đây, chúng ta và tập đoàn Thiên Dương thì ai mạnh ai yếu?”

“Tập đoàn Thiên Dương giống như công ty địa phương, có sức ảnh hưởng rất mạnh ở toàn bộ phía bắc Hồng Thành, chúng ta thuộc về thương hội, không giống như tập đoàn Thiên Dương, cho nên không nói đến chuyện ai mạnh ai yếu, chúng ta chủ yếu là xuất khẩu, không đụng chạm với lợi ích của bọn họ, cho nên không tồn tại sự cạnh tranh.” Trung niên nam nhân giải thích một chút.

Chung Linh Nhi hiểu lý do vì sao thương hội Thiên Nguyên và Thiên Dương không tồn tại sự cạnh tranh ở Hồng Thành, Chung Thiên Nguyên biết tập đoàn Thiên Dương là công ty của Lâm Thanh Diện, ông ta cố ý thân thiết với Lâm Thanh Diện nên sẽ không cướp đi miếng bánh của Lâm Thanh Diện.

“Hôm nay bên cung cấp của chúng ta có một cuộc làm ăn, chủ yếu là liên quan đến hai công ty cạnh tranh theo thứ tự là công ty nhà họ Hứa và công ty Vạn Hào ở Hồng Thành, công ty nhà họ Hứa là công ty uy tín lâu đời ở Hồng Thành, công ty Vạn Hào là công ty mới nổi, hai bên có ưu và khuyết điểm, không biết cô chủ có hứng thú đi xem hay không, trên nguyên tắc thì chúng ta cũng có quyền chỉ định nhà cung cấp cho xưởng sản xuất.” Người đàn ông trung niên nói một câu.

Lúc Chung Linh Nhi nghe thấy công ty nhà họ Hứa thì bản năng muốn từ chối.

Cô ta biết hiện tại người quản lý công ty nhà họ Hứa là ai, nếu cô ta qua đó thì xác suất nhìn thấy Hứa Bích Hoài sẽ rất lớn, người phụ nữ đã cướp đi trái tim của người đàn ông mà cô ta yêu.

Sau khi Chung Linh Nhi rối rắm một lúc lâu thì thở dài nói: “Được.”



Tòa nhà Hữu Nghị, công ty cung cấp hàng hóa của thương hội Thiên Nguyên.

Lúc này Hứa Bích Hoài đang ngồi ở trong phòng nghỉ, thư ký đi theo cô, nhìn có vẻ rất căng thẳng.

Chuyện làm ăn lần này vô cùng quan trọng đối với việc mở rộng thị trường của công ty nhà họ Hứa, nếu có thể thành công thì công ty nhà họ Hứa sẽ phát triển thêm một tầm cao mới, thật sự bước lên hàng ngũ các công ty đứng đầu Hồng Thành.

Mà cô cũng biết rõ đối thủ lần này của mình là người nào, công ty Vạn Hào đã sống lại sau một đêm ở Hồng Thành, chống đối công ty nhà họ Hứa khắp nơi, âm thầm gây nhiều chuyện cho Hứa Bích Hoài.

Đến hôm nay, Hứa Bích Hoài cũng chưa gặp chủ tịch của công ty Vạn Hào, nhưng cô biết lát nữa chủ tịch của công ty Vạn Hào sẽ đến đây tiến hành cạnh tranh với mình.

Một lúc sau, cửa phòng nghỉ được mở ra, Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn qua, sau khi cô nhìn thấy người tới thì hai mắt lập tức mở to.

“Hứa Trai Hiệp, sao cậu lại đến đây!” Hứa Bích Hoài đầy kinh ngạc mở miệng nói.

Hứa Trai Hiệp nhìn thấy Hứa Bích Hoài, trên mặt không hề bất ngờ ngược lại còn mang theo sự trêu đùa.

“Hôm nay tôi đến ký hợp đồng làm ăn, sao vậy, có ai quy định tôi không thể đến đây sao?” Hứa Trai Hiệp cười lạnh nói.

Trong đầu Hứa Bích Hoài lập tức hiện lên mấy suy nghĩ, khó tin mở to hai mắt hỏi: “Cậu đại diện cho công ty Vạn Hào?”

“Không tệ, hoặc là nói tôi làm chủ tịch của công ty Vạn Hào nên cần xuất hiện ở đây.” Hứa Trai Hiệp ngồi đối diện Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài đầy kinh ngạc, không nghĩ tới công ty Vạn Hào luôn đối đầu với công ty nhà họ Hứa, chủ tịch lại là Hứa Trai Hiệp.

“Chị rất kinh ngạc đúng không? Có phải chị cho rằng hiện tại tôi còn đang vất vả làm công cho người ta đúng không? Tôi nói cho chị biết đây là phong thủy xoay chuyển, năng lực của Hứa Trai Hiệp này không hề thua kém chị nên sẽ có người nhìn ra được, nhưng ngược lại là chị, một người phụ nữ không biết gì lại ngồi ở vị trí chủ tịch công ty nhà họ Hứa lâu như vậy, đúng là kỳ tích, nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn Lâm Thanh Diện đã bỏ tiền ra bù vào nên công ty mới có thể hoạt động?” Hứa Trai Hiệp châm chọc mỉa mai nói.

Hứa Bích Hoài nắm chặt tay lại nhìn Hứa Trai Hiệp.

“Đừng tưởng rằng dùng mánh khóe công kích lời nói lợi hại thế nào, hôm nay tôi đến đây nói chuyện làm ăn là dựa vào thực lực, tôi tin ánh mắt của nhà cung cấp không kém đến mức chọn hợp tác với một người chắp tay dâng công ty của gia tộc mình cho người khác.” Hứa Bích Hoài phản kích một câu.

Hứa Trai Hiệp tức giận, số tiền bán công ty nhà họ Hứa vẫn luôn là cái gai trong lòng anh ta.

“Hừ, mẹ nó đừng ở đây tự cho là đúng, nói thật cho chị biết, chuyện làm ăn này không có phần của chị, chị có đến đây cũng uổng phí mà thôi.” Hứa Trai Hiệp lạnh lùng nói.

Hứa Bích Hoài cũng không đặt mấy lời này ở trong lòng, ngồi trên sô pha không nói nữa.

Không bao lâu, một người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, đầu ông ta tròn vo, bụng bia, vóc dáng không cao lắm, có vẻ giống như một thương nhân khôn khéo.

Người này là nhà cung cấp hàng của thương hội Thiên Nguyên ở Hồng Thành, tên là Tôn Thủ Tài.

Tôn Thủ Tài mới đi vào phòng nghỉ thì trên mặt Hứa Bích Hoài lập tức lộ ra nụ cười, chuẩn bị tiếp đón một chút.

Nhưng Tôn Thủ Tài chỉ liếc cô một cái, sau đó vẻ mặt nhiệt tình chào hỏi Hứa Trai Hiệp, Hứa Trai Hiệp còn đắc ý liếc Hứa Bích Hoài một cái, trong ánh mắt tràn ngập trào phúng.

Hứa Bích Hoài thấy vậy thì trong lòng lộp bộp, đột nhiên sinh ra linh cảm xấu.

Tôn Thủ Tài và Hứa Trai Hiệp nói vài câu, hai người giống như bạn bè tốt, có vẻ rất thân thiết.

Hứa Bích Hoài kiềm nén sự không vui trong lòng, cô đứng lên nói với Tôn Thủ: “Tôn Tổng, hôm nay chúng tôi đến bàn chuyện làm ăn, hai người có thể chờ bàn xong chuyện làm ăn hôm nay rồi tiếp tục trò chuyện.”

Tôn Thủ Tài quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi thật sự nói đến chuyện làm ăn, nhưng tôi lại hợp tác với Trai Hiệp, liên quan gì đến cô?”

Hứa Bích Hoài thay đổi sắc mặt nói: “Không phải ông thông báo công ty chúng tôi và công ty Vạn Hào đến cạnh tranh sao?”

Lúc này Tôn Thủ Tài mới ra vẻ bừng tỉnh cười nói: “Cô nói không sai, nhưng thật ngại quá, tôi đã chọn công ty Vạn Hào, cho nên không cân nhắc công ty nhà họ Hứa, nếu không có chuyện gì khác thì cô có thể đi rồi.”

Hứa Trai Hiệp cười lạnh nhìn Hứa Bích Hoài, anh ta muốn xem chính là biểu cảm của Hứa Bích Hoài.

Mấy ngày trước anh ta tặng cho Tôn Thủ Tài một cặp song sinh theo sở thích của ông ta, thuận tiện nói chuyện hợp tác, nhờ Tôn Thủ Tài diễn kịch với anh ta chơi Hứa Bích Hoài một trận.

Tôn Thủ Tài và Hứa Trai Hiệp cùng một loại người nên đồng ý yêu cầu của Hứa Trai Hiệp, dù sao ông ta chọn ai cũng giống nhau, không bằng chọn một bên có thể mang đến chỗ tốt cho ông ta.

“Hứa Bích Hoài, tôi đã sớm nói chị không đủ tư cách đấu với tôi, chị cho rằng mình là cái gì, nói thật cho chị biết hôm nay tôi muốn chị đến đây, muốn nhìn vẻ mặt chị tràn đầy tức giận nhưng không thể làm gì, những gì chị nợ tôi trong quá khứ thì tôi sẽ lấy lại từng chút.” Hứa Trai Hiệp mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài lập tức xù lông, cô nhìn hai người đàn ông cười trên nỗi đau của người khác thì thật sự cảm thấy mình bị đùa giỡn.

Cô nhìn chằm chằm Hứa Trai Hiệp mở miệng nói: “Hứa Trai Hiệp, tên khốn này!”

Sau đó cô nhìn về phía Tôn Thủ Tài nói: “Nếu ông chỉ có một chút uy tín đó thì tôi cho rằng ông cũng không đi xa được, tôi còn khinh thường hợp tác với loại người như ông!”

Tôn Thủ Tài bĩu môi nói: “Đừng ở đây ăn không ăn được thì chê nho chua, nhà cung cấp của thương hội Thiên Nguyên ở Hồng Thành chỉ có một mình tôi, tôi muốn hợp tác với ai thì hợp tác, so sánh với Trai Hiệp thì cô đúng là không biết điều, nếu cô chủ động một chút thì tôi không phải không thể hợp tác với cô.”

“Đáng tiếc, loại người như cô mãi mãi không biết được thương trường phức tạp thế nào.”

Hứa Trai Hiệp lập tức nói: “Cô ta chỉ biết trông coi thằng chồng vô dụng, hợp tác với người này đúng là không thú vị.”

Tôn Thủ Tài cười ha ha nói: “Nói rất đúng, nói rất đúng, Lâm Thanh Diện đúng là chó ngáp phải rồi, không ngờ có quan hệ với nhà họ Lâm ở Kinh Đô, đáng tiếc cho dù cậu ta lợi hại thì chuyện làm ăn của vợ cậu ta cũng phải nghe theo tôi! Không biết lấy lòng tôi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy được một đồng từ tôi!”

Hứa Bích Hoài tức giận, lập tức định mang theo thư ký rời khỏi đây, đúng lúc này có người đẩy cửa phòng ra, Chung Linh Nhi u ám đi tới.

“Không nghĩ tới ông làm việc lại dựa vào chuyện người khác lấy lòng mình, nhà cung cấp như ông không cần cũng được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.