Rể Quý Trời Cho

Chương 161: Chương 161: Lá thư ba để lại




Lâm Thanh Diện không khỏi sửng sốt khi ghe được lời nói của Lạc Tâm, anh vẫn khá hiểu tính cách của người phụ nữ trước mặt này, luôn luôn đối xử với anh với dáng vẻ cao cao tại thượng, cho dù làm sai cũng sẽ không xin lỗi người khác.

Cho nên khi Lạc Tâm nói muốn xin lỗi anh, quả thật khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Có mục đích gì thì cứ việc nói thẳng, không cần thiết phải vòng vo dối trá như vậy, tôi biết rõ dì là người như thế nào.” Lâm Thanh Diện nói.

Lạc Tâm lộ ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi, nói: “Lâm Thanh Diện, tôi biết trong lòng cậu có oán hận tôi, tuy nhiên sau khi chuyện lần trước xảy ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhận thức được sai lầm của mình, tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu.”

“Hơn nữa trong thời gian này tôi đã không ngừng quan sát, tôi phát hiện nếu muốn mang cậu quay về kinh đô mà chỉ dựa vào một ít lợi ích có thể cho cậu hoặc là một vài thủ đoạn khác thì căn bản là không thể làm được, như vậy chỉ khiến cậu phản cảm hơn.”

“Việc này là do tôi làm không tốt, cho nên tôi ở chỗ này xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể tha lỗi cho tôi.”

Thái độ của Lạc Tâm rất thành khẩn, giống như cô ta thật sự hối lỗi muốn sửa sai.

“Ha ha, tôi cũng không có ý định nhận lời xin lỗi của dì, tôi cũng không tin lần trước sau khi tát tôi một cái mà dì lại để trong lòng, Lạc Tâm, lòng dì ngoan độc, tôi đã được nếm thử, dì không cần phải đứng đây đóng kịch cho tôi xem.” Lâm Thanh Diện nói.

Ngay từ đầu Lâm Thanh Diện đã không có ý định tin tưởng lời của Lạc Tâm, người phụ nữ này rất mưu mô, người thường không thể tưởng tượng nổi, nếu mù quáng tin tưởng cô ta, vậy chỉ rước thêm phiền toái cho bản thân.

Lạc Tâm nghe anh nói vậy cũng không tức giận, ngược lại biểu cảm áy náy trên mặt càng rõ ràng hơn, dáng vẻ cau mày của cô ta, nếu là người khác nhìn thấy chỉ sợ đã sớm lựa chọn tha thứ cho cô ta rồi.

“Lâm Thanh Diện, mặc kệ cậu có tha thứ cho tôi hay không, tôi đều hy vọng cậu có thể theo tôi về kinh đô, trong thời gian này bệnh tình của mẹ cậu đã chuyến biến xấu, chỉ sợ không sống được bao lâu, chẳng lẽ cậu không còn chút tình cảm nào với chị ấy?” Lạc Tâm lại hỏi.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, nói: “Từ năm bà ta bắt tay với dì đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi đã không còn quan hệ gì với bà ta nữa.”

Lạc Tâm cắn môi, tiếp tục nói: “Vậy nếu tôi nói với cậu, lần này cậu trở về, mẹ cậu sẽ nói cho cậu biết một vài tin tức về ba cậu thì sao?”

Lân Thanh Diện vốn không quan tâm cô ta nói gì, nhưng sau khi nghe Lạc Tâm nhắc đến ba mình, anh đột ngột ngồi thẳng dậy.

“Dì nói cái gì? Có tin tức của ba tôi?” Lâm Thanh Diện nhìn Lạc Tâm chằm chằn, giọng điệu sốt ruột.

Hiện tại anh không quan tâm người mẹ ở kinh đô kia, nhưng đối với ba của mình, anh vẫn cực kỳ để tâm.

Năm đó là vì ba anh đột nhiên mất tích không có lý do nên Lạc Tâm và mẹ Lâm Thanh Diện mới có cơ hội cướp lấy quyền kiểm soát nhà họ Lâm, nếu không thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà.

Lúc trước khi ba Lâm Thanh Diện còn ở nhà, ông vẫn luôn yêu thương che chở Lâm Thanh Diện, cho dù là chuyện gì cũng muốn cho anh được tốt nhất.

Cũng bởi vì ba luôn bảo vệ anh quá tốt, cho nên năm đó khi Lạc Tâm bày kế đuổi anh ra khỏi nhà, anh mới có thể không chút phòng bị, bị hãm lại thương tích đầy mình.

Ở Hồng Thành ẩn nhẫn vài năm, mới có thể khiến Lâm Thanh Diện dưỡng thành tính cách gặp chuyện không hoảng sợ như hiện tại.

Mấy năm nay Lâm Thanh Diện vẫn luôn điều ra tung tích của ba mình, anh không tin gia chủ nhà họ Lâm lại có thể mất tích vô duyên vô cớ, hơn nữa với năng lực của ba lại càng không thể khinh địch để đến mức bỏ mạng.

Nếu ba Lâm Thanh Diện thật sự đã chết, vậy người có thể làm được chuyện này cũng chỉ có mẹ của Lâm Thanh Diện.

Cho dù có mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn cản được ác ý của người bên cạnh mình, chỉ cần mẹ Lâm Thanh Diện hạ độc vào đồ ăn là có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của ba Lâm Thanh Diện.

Cũng không phải Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ đến khả năng này, dù sao thì ngay sau khi ba mất tích không bao lâu, mẹ anh và Lạc Tâm đã dàn dựng lên chuyện anh muốn giết mẹ đoạt quyền.

Cho nên Lâm Thanh Diện cảm thấy chuyện ba mình mất tích không thể không liên quan gì đến Lạc Tâm và mẹ mình.

Nhưng đã điều tra suốt mấy năm nay cũng vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh mẹ anh giết ba anh, đây là điều làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy nghi hoặc nhất.

Nếu không phải vì không có chứng cứ, chỉ sợ từ hai năm trước Lâm Thanh Diện đã quay về lật đổ nhà họ Lâm.

“Thật ra năm đó trước khi ba cậu mất tích đã để lại một bức thư, chỉ có mẹ cậu từng đọc nội dung bức thư, hôm qua tôi nói chuyện của cậu cho mẹ cậu nghe, cậu không chịu trở về, chị ấy mới nói ra chuyện về bức thư.”

“Mẹ cậu bị bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa, chỉ có chị ấy mới biết bức thư này ở đâu, nếu cậu muốn đọc bức thư này, nhất định phải theo tôi về kinh đô.”

Lạc Tâm vừa nói vừa nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh không ngờ rằng ba mình lại để lại một bức thư trước khi mất tích.

“Làm sao tôi biết dì có gạt tôi hay không? Chỉ sợ đây là dì muốn tôi về nên đưa ra một miếng mồi nhử, tôi thậm chí hơi hoài nghi chuyện ba tôi mất tích có liên quan đến các người.” Lâm Thanh Diện nói với giọng trầm thấp.

Lạc Tâm cười khổ một tiếng, nói: “Năm đó ba cậu có ảnh hưởng như thế nào đối với nhà họ Lâm có lẽ cậu cũng rõ ràng, hơn nữa lấy thực lực của anh ấy, lại thêm bảo vệ bên người, dù tôi và chị có năng lực thông thiên cũng không thể làm gì anh ấy được.”

“Vậy nếu các người hạ độc thì sao? Như vậy dù là người có năng lực mạnh như thế nào cũng có thể chúng chiêu đi?” Lâm Thanh Diện chất vấn.

“Năm đó cậu mười lăm tuổi, ba cậu và chị đã ngủ riêng, hơn nữa đồ ăn của ba cậu đều do chuyên gia cung cấp, chúng tôi căn bản không có cơ hội xuống tay.” Lạc Tâm nói.

Lâm Thanh Diện suy nghĩ, quả thật ba và mẹ tách ra ngủ riêng từ rất sớm, tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng đúng là có chuyện này.

“Hiện giờ mẹ cậu bị bệnh nặng, nhà họ Lâm cần có một người cầm lái, có lẽ cậu cảm thấy tôi mơ ước vị trí này, nhưng mấy năm này nhìn chị gái vì chuyện nhà họ Lâm mà sức khỏe càng ngày càng kém, tôi đã không còn suy nghĩ gì với vị trí này rồi.”

“Bây giờ tôi hoàn toàn không có lý do gì để gạt cậu, nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì cậu, chỉ cần phái mấy sát thủ đứng đầu của nhà họ Lâm đến đây, cần gì phải phí nhiều sức lực như vậy.”

Lạc Tâm kiên nhẫn giải thích.

Không phải Lâm Thanh Diện không cảm thấy lời nói của cô ta có lý, thế nhưng anh luôn có cảm giác hơi lạ, chỉ là không nói rõ được lạ chỗ nào.

“Chỉ cần tôi trở về cùng dì là có thể nhìn thấy bức thư này?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Đúng vậy, cậu trở về cùng tôi, sau khi đọc thư mà cảm thấy nó là giả, cậu có thể lập tức rời đi, lấy năng lực của cậu hiện giờ, có lẽ cũng không sợ bảo vệ của nhà họ Lâm đúng không?” Lạc Tâm mở miệng.

Lâm Thanh Diện hơi do dự, nhưng anh vẫn cảm thấy có hứng thú đối với bức thư mà Lạc Tâm nói.

Mấy năm nay, anh vẫn luôn điều tra tung tích của ba, phàm là có một chút manh mối, anh tuyệt đối không muốn bỏ qua.

“Tôi có thể quay về muộn nhất là khi nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Nghe được câu hỏi này của Lâm Thanh Diện, ánh mắt Lạc Tâm lập tức sáng ngời, cậu ta nói như vậy tức là đã đồng ý về kinh đô rồi.

“Chị chỉ còn sống được nhiều nhất là hơn một tháng, cho cậu kỳ hạn cuối cùng là một tháng sau.” Lạc Tâm nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ về cùng dì một chuyến, nếu các người gạt tôi, cho dù là nhà họ Lâm ở kinh đô, tôi cũng sẽ cho các người nếm tư vị của hối hận.”

Lạc Tâm trịnh trọng nói: “Tôi sẽ không ngốc đến mức lôi chuyện này ra nói đùa.”

Xong mọi chuyện, Lâm Thanh Diện lập tức đứng dậy, lúc này như nhớ tới cái gì, anh nói: “Nếu có thời gian thì dì đi lấy lại món đồ mà ông Độ tặng cho nhà họ Hứa đi, những món đồ cổ đó nằm trong tay nhà họ Hứa quả thật lãng phí.”

Lạc Tâm gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”

Sau đó, Lâm Thanh Diện lập tức rời khỏi Hồng Thành.

Sau khi Lâm Thanh Diệp rời đi không được bao lâu, Lạc Tâm ngồi trên bàn uống một ngụm cà phê, trên mặt nở nụ cười đùa cợt.

Cô ta lấy di động ra, gọi đến một số điện thoại.

“Chị, thằng nhóc Lâm Thanh Diện kia mắc câu, một tháng sau sẽ theo em trở về.”

Điện thoại truyền đến giọng nói kích động của đầu bên kia: “Vậy thật tốt quá, Thành Nhi của chị được cứu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.