Rể Quý Trời Cho

Chương 326: Chương 326: Lạc hân đến vịnh đằng long




“Cậu xác định nơi này chính là nơi mà cái tên phế vật Lâm Thanh Diện đó từng ở à?” Lạc Hân quay đầu nhìn thoáng qua vệ sĩ ở bên cạnh của mình, trên mặt còn mang theo một tia kinh ngạc.

Người vệ sĩ khi nhanh chóng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng vậy gia chủ, quả thật Lâm Thanh Diện đã từng ở chỗ này, nếu như cậu chủ lấy thân phận của Lâm Thanh Diện để sinh sống ở Hồng Thành, vậy thì chắc cũng ở chỗ này.”

“Không ngờ đến tên phế vật này còn có may mắn như vậy, vậy mà lại có thể ở trong biệt thự, tôi còn tưởng rằng mấy năm nay cậu ta ở Hồng Thành vẫn luôn ngủ ở khu ổ chuột nữa đó.” Lạc Hân nhếch miệng nói.

“Tôi đã điều tra một chút, người sở hữu căn biệt thự này là một người tên là Tống Huyền Khanh, chắc là người mẹ vợ của Lâm Thanh Diện, cho nên có lẽ là Lâm Thanh Diện dẫm phải phân chó nên ở rễ vào một gia đình tốt.” Vệ sĩ mở miệng nói.

“Cái loại rác rưởi như cậu ta quả thật cũng chỉ có thể dẫm nhầm phân chó thì mới có thể hưởng thụ được tốt một chút.” Lạc Hân biểu thị đồng ý.

“Cũng không biết là Xuân Diệu của tôi sinh sống ở đây như thế nào, nghe nói trước kia tên tuổi của Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành này cũng không tốt, chịu đựng hết bắt nạt. Cái tên này cũng thật là đáng chết, nếu như Xuân Diệu của tôi bởi vì điểm này của cậu ta mà bị chọc tức, cho dù cậu ta có xuống hoàng tuyền rồi tôi cũng sẽ không để cho cậu ta bình yên.” Trên mặt Lạc Hân lộ ra một tia hung ác, trong lòng cảm thấy nếu như Triệu Xuân Diệu ở đây mà chịu phải ủy khuất thì đó chính là lỗi lầm của Lâm Thanh Diện.

Không qua một lát sau, cửa biệt thự liền mở ra, Tống Huyền Khanh vừa đi ra từ bên trong, đi ra đến cửa rào, sau khi nhìn thấy một đám người của Lạc Hân đang đứng ở ngoài cửa, trong lòng sinh ra cảm giác nghi ngờ.

“Các người tìm ai vậy?” Tống Huyền Khanh hơi kinh ngạc, bà ta luôn cảm giác gương mặt của người phụ nữ đứng ở ngoài cửa có chút quen mắt, không biết là trước kia đã gặp qua hay là có người nào có vóc dáng trông cực kỳ giống với bà ta.

“Lâm Thanh Diện có ở nhà không vậy? Kêu cậu ta ra đây gặp tôi đi.” Lạc Hân nói, cân nhắc đến Triệu Xuân Diệu đến Hồng Thành là dùng thân phận của Lâm Thanh Diện mà sinh sống, cho nên bà ta cũng không nói ra tên của Triệu Xuân Diệu.

Tống Huyền Khanh nghe thấy người này đến tìm Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức run rẩy, khí thế của mấy người ở trước mắt cũng làm cho người ta cảm thấy hơi kinh hãi, chắc chắn là lai lịch không tầm thường. Dạng người như thế này đến đây để tìm Lâm Thanh Diện, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Trong lòng Tống Huyền Khanh lại trách mắng Lâm Thanh Diện quả là một tên mang đến xui xẻo một lần nữa, sau đó nói với Lạc Hân: “Lâm Thanh Diện đã bị tôi đuổi ra khỏi nhà rồi, cái loại người xui xẻo giống như cậu ta không xứng ở nhà của tôi, các người muốn tìm Lâm Thanh Diện thì đi nơi khác mà tìm, cậu ta gây ra bất cứ phiền phức gì cũng không có liên quan gì đến nhà của chúng tôi.”

Sau khi Lạc Hân nghe thấy lời nói của Tống Huyền Khanh thì biến sắc, không ngờ đến Tống Huyền Khanh lại đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà. Bà ta vốn muốn phát giận, nhưng mà nghĩ đến Tống Huyền Khanh nói là Lâm Thanh Diện, không phải là Triệu Xuân Diệu, không chừng trước khi Triệu Xuân Diệu đến đây thì Lâm Thanh Diện đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, cho nên bà ta lại hỏi thêm một câu: “Các người đuổi cậu ta đi từ khi nào vậy?”

“Hôm nay đó, có nhìn thấy những đồ vật kia không, những cái đó đều là của Lâm Thanh Diện hết. Tôi chờ một lát nữa thì sẽ đưa cho mấy người thu ve chai, gần đây cái tên này cứ mang đến phiền phức trong nhà của chúng tôi, còn không bằng trước kia nữa là, kể từ sau khi cậu ta trở về từ Kinh Đô quả thật không có cách nào hình dung được. Cả ngày tôi càng nhìn cậu ta không vừa mắt, nếu như không phải đánh không lại cậu ta, tôi đã sớm ra tay đánh cậu ta rồi, cho nên Lâm Thanh Diện cũng không có quan hệ gì với nhà của chúng tôi nữa, bà muốn tìm cậu ta thì đi tới nơi khác mà tìm.”

Tống Huyền Khanh cố gắng chứng minh là nhà mình và Lâm Thanh Diện đã phủi sạch quan hệ với nhau, sợ nhóm người của Lạc Hân này bởi vì Lâm Thanh Diện mà gây thêm phiền phức cho bà ta.

Lạc Hân nghe thấy Tống Huyền Khanh nói hôm nay bà ta đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà, mà lại cường điệu từ sau khi Lâm Thanh Diện trở về từ Kinh Đô, liền trở nên không thuận mắt với bà ta. Trong cái nhìn của Lạc Hân, Tống Huyền Khanh đang nói Triệu Xuân Diệu là sao chổi.

Dù sao thì Lâm Thanh Diện đã chết ở Kinh Đô, người trở về chính là Triệu Xuân Diệu.

Gương mặt của Lạc Hân trở nên vô cùng âm trầm, bà ta không ngờ đến một người phụ nữ thấp hèn ở cái nơi nhỏ bé này mà cũng dám nói con trai mình như vậy. Con trai của mình tới đây, bọn họ phải xem con trai của mình như là hoàng đế mới đúng.

“Mở cửa ra!” Lạc Hân trừng mắt nhìn Tống Huyền Khanh, trong giọng điệu lộ ra một tia sát khí.

Tống Huyền Khanh bị câu nói này của Lạc Hân làm cho giật mình, loại cảm giác cao cao tại thượng đó ép bà ta có chút không thở nổi.

“Dựa vào cái gì mà kêu tôi mở cửa ra, tôi cũng đã nói với các người rồi, tên phế vật Lâm Thanh Diện kia cũng không có quan hệ với chúng tôi nữa, nếu như các người muốn tìm Lâm Thanh Diện thì cứ đi đến nơi khác mà tìm đi.” Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm vào Lạc Hân mà nói một câu, trong lòng có chút thấp thỏm.

Bà ta không hiểu tại sao mình đã phủi sạch quan hệ với Lâm Thanh Diện rồi, vậy mà người này lại dùng thái độ này để nói chuyện với mình.

Lồng ngực của Lạc Hân chập chùng, Triệu Xuân Diệu chính là đứa con trai cưng mà bà ta nâng ở trong lòng bàn tay, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào ức hiếp anh ta, huống hồ gì người ở một nơi nhỏ bé như là Hồng Thành này.

Bà ta quay đầu lại nhìn thoáng qua vệ sĩ ở bên cạnh của mình, lên tiếng nói: “Mở cửa ra, tôi muốn dạy dỗ người phụ nữ đê tiện không biết sống chết này.”

Tống Huyền Khanh nghe thấy Lạc Hân chửi mình là đê tiện, lập tức cũng xù lông lên, lúc này la lên: “Bà mắng ai là đê tiện hả? Tôi thấy bà chính là người phụ nữ đê tiện thì có! Tôi cũng đã nói với bà rồi, Lâm Thanh Diện đã bị đuổi ra khỏi nhà, bà còn muốn đi vào đây để làm cái gì hả? Cái cửa này đã khóa rồi, chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra được, các người muốn vào đây à, không có cửa đẩu!”

Người vệ sĩ đó căn bản cũng không phản ứng lại Tống Huyền Khanh, mà là lấy ra một vật kỳ lạ từ trong tay của mình, giống như là cái chìa khóa, mân mê một chút trên hàng rào, cánh cửa kia liền được mở ra.

Tống Huyền Khanh giật mình kêu lên, có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ đến cửa hàng rào này lại được mở ra dễ dàng như thế.

Lạc Hân đi vào trong, giơ tay lên tán một bàn tay lên trên mặt của Tống Huyền Khanh, mắng: “Bà cũng dám nói con trai của tôi là sao chổi, ngược lại là bà đó, phụ nữ đê tiện như bà là cái thá gì chứ, ngay cả người nhà họ Lâm của tôi mà cũng dám tùy tiện mắng mỏ.”

Nói xong, Lạc Hân lại trực tiếp tán mấy bạt tay lên trên mặt của Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh cũng đang dự định đánh trả lại, nhưng mà sau khi nghe thấy Lạc Hân nói như vậy, bà ta lập tức trợn tròn mắt. Người phụ nữ này lại nói Lâm Thanh Diện là con trai của bà ta, hơn nữa còn biểu lộ mình là người nhà họ Lâm, thứ duy nhất mà Tống Huyền Khanh có thể nghĩ đến cũng chỉ là nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Lúc này, bà ta đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của Lạc Tâm, giờ cũng đã hiểu tại sao mình lại cảm thấy Lạc Hân có chút quen mắt. Nếu như người phụ nữ này là mẹ của Lâm Thanh Diện, vậy thì bà ta chính là chị gái của Lạc Tâm, dáng dấp của hai người bọn họ có chút giống nhau.

Quả nhiên là người nhà họ Lâm đều không dễ trêu chọc, Lạc Tâm đã là một nhân vật hung ác, không ngờ đến chị của cô ta là cũng lợi hại như vậy. Sau khi bị chịu hết mấy bạt tay, Tống Huyền Khanh cũng chỉ có thể nuốt oan ức vào trong miệng, chỉ là khiến cho bà ta không hiểu được, không phải Lâm Thanh Diện là con rơi của nhà họ Lâm hay sao? Lần trước Triệu Xuân Diệu kia mới là người thừa kế của nhà họ Lâm, sao người phụ nữ này nghe thấy mình đã đuổi Lâm Thanh Diện đi rồi mà lại kích động như vậy.

Đoán chừng cho dù Lâm Thanh Diện bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, trong lòng của người phụ nữ này cũng không phải là mình có thể tùy tiện khi dễ được. Tống Huyền Khanh thở dài ở trong lòng, đồng thời lại cảm thấy trên mạng xem bói rất chuẩn, quả nhiên Lâm Thanh Diện là sao chổi, chuyện của Công ty Địa Ốc Vân Hải vừa mới xong, người của nhà họ Lâm lại đến nữa, nếu như Lâm Thanh Diện không có ở nhà của bọn họ thì sao có thể có nhiều chuyện như vậy được.

“Bắt bà ta lại cho tôi.” Lạc Hân lạnh giọng nói một câu, sau đó liền đi vào trong biệt thự.

Một người vệ sĩ bắt Lạc Hân lại, đẩy bà ta đi vào trong biệt thự.

Hứa Bích Hoài vẫn còn đang giận Tống Huyền Khanh, lúc này nghe thấy ở bên ngoài hình như có chút không thích hợp, cũng không biết là lúc này ai lại đến nhà, cho nên liền đi ra ngoài phía cửa.

Vừa đi đến cửa, Hứa Bích Hoài liền đối mặt với ánh mắt của Lạc Hân, không biết tại sao trong giây phút nhìn thấy Lạc Hân thì trong lòng của Hứa Bích Hoài sinh ra một cảm giác sợ hãi khó mà kiềm chế được, giống như người này đối với cô mà nói như là ma quỷ vậy.

Cô không tự chủ được mà lui ra phía sau, Lạc Hân đi vào trong biệt thự, mấy người vệ sĩ kia cũng kéo Tống Huyền Khanh đi vào theo, toàn bộ bầu không khí trong biệt thự lập tức trở nên ngột ngạt.

Hứa Quốc Hoa nhìn thấy Tống Huyền Khanh bị bắt thì đi nhanh tới, mở miệng hỏi: “Các người làm cái gì vậy, tại sao lại bắt vợ của tôi, mau thả bà ấy ra!”

Một tên vệ sĩ liền bước lên phía trước trực tiếp nâng đầu gối lên thúc vào trong bụng của Hứa Quốc Hoa, Hứa Quốc Hoa kêu thảm một tiếng, lập tức không có sức để phản kháng nữa.

Mặt mũi Hứa Bích Hoài tràn đầy khẩn trương nhìn chằm chằm Lạc Hân, lên tiếng hỏi: “Các... các người là ai, tại sao lại ra tay với ba mẹ của tôi?”

“Loại người đê tiện như thế này, tôi muốn đánh thì đánh đó, chẳng lẽ còn cần lý do gì à?” Lạc Hân khinh thường nói.

Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, lên tiếng nói: “Các người mau thả mẹ của tôi ra đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

Lạc Hân nhếch miệng với Hứa Bích Hoài, sau đó lại đánh giá Hứa Bích Hoài một chút, lên tiếng nói: “Cô chính là Hứa Bích Hoài đúng không? Dáng vóc cũng rất đạt tiêu chuẩn, đáng tiếc muốn làm con dâu nhà họ Lâm của tôi thì kém xa, chứ đừng nói chi cô lại là vợ của cái tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, trong khoảng thời gian này cô có hầu hạ con trai của tôi cho thật tốt không vậy?”

“Bà... bà chính là mẹ của Lâm Thanh Diện?” Hứa Bích Hoài mở to hai mắt nhìn, trên mặt tràn đầy không dám tin tưởng nhìn người phụ nữ ở trước mắt.

Lạc Hân trực tiếp tát một tát lên trên mặt của Hứa Bích Hoài, quát: “Tên phế vật Lâm Thanh Diện đó có tư cách gì mà làm con của tôi, con trai của tôi cũng chỉ có một mình Xuân Diệu thôi.”

Hứa Bích Hoài che mặt mình, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, sau đó lập tức hiểu được tại sao Lạc Hân lại xuất hiện ở đây.

Trước đó Lâm Thanh Diện đã từng nói với cô, Triệu Xuân Diệu đã bị bắt rồi, đang nhốt ở chỗ của Trần Tài Anh, nhưng mà nhà họ Lâm ở Kinh Đô vẫn còn chưa biết chuyện này.

Bây giờ Lạc Hân đến đây hỏi thăm con trai của bà ta sống như thế nào, chắc chắn cho rằng Triệu Xuân Diệu còn ở chỗ này, mà vẫn còn đang lấy thân phận của Lâm Thanh Diện để sinh sống. Nếu như Lạc Hân biết Triệu Xuân Diệu đã bị Lâm Thanh Diện bắt lại, vậy thì chỉ sợ là bọn họ cũng xong đời luôn.

Hứa Bích Hoài cũng không để ý đến mình chịu một cái tát này, mà là nhanh chóng suy nghĩ phải làm như thế nào mới không để Lạc Hân biết được Triệu Xuân Diệu đã bị Lâm Thanh Diện bắt rồi, nếu không thì Lạc Hân chắc chắn sẽ ra tay với Lâm Thanh Diện.

Tống Huyền Khanh ở một bên thì tràn đầy thắc mắc, lúc nãy người phụ nữ này cũng bởi vì mình đã nói đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài cho nên mới đánh mình, bây giờ Hứa Bích Hoài nói Lâm Thanh Diện là con trai của bà ta, bà ta lại đánh Hứa Bích Hoài, cái này khiến cho bà ta không hiểu rốt cuộc người phụ nữ này có ý gì.

“Tôi không biết là bà đang nói tới ai, đây là nhà của chúng tôi, bà đi đi, nhà của chúng tôi không chào đón các người.” Hứa Bích Hoài nói, bây giờ cô không thể biểu hiện ra mình biết thân phận của Triệu Xuân Diệu được, nếu không thì sẽ bị lộ tẩy.

Lúc này Tống Huyền Khanh đột nhiên kịp phản ứng, lần trước cái người trông giống với Lâm Thanh Diện có tên là Triệu Xuân Diệu cái gì đó, liền mở miệng nói một câu: “Xuân Diệu chính là cái người tên là Triệu Xuân Diệu đó à? Dáng dấp giống nhau với Lâm Thanh Diện đúng không? Cậu ta đã sớm đi rồi, bà đã tìm nhầm địa chỉ rồi, cầu xin bà đừng đến đây gây khó xử cho nhà của chúng tôi nữa.”

Lạc Hân trừng mắt chất vấn: “Sao bà lại biết tên của con trai tôi, tại sao thằng bé lại đi từ lâu rồi? Mấy ngày trước thằng bé còn nói với tôi là thằng bé sống ở đây rất tốt mà.”

Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ mà nhìn Tống Huyền Khanh, trái tim đang đập thình thịch không ngừng, xem ra hôm nay bọn họ khó có thể qua một kiếp này rồi.

Ở chợ.

Sau khi giải quyết xong phiền phức, ba người Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh và Tôn Tuệ Phương mua đồ ăn xong thì cùng nhau đi ra bên ngoài.

Mí mắt của Tôn Tuệ Phương vẫn cứ luôn giật giật, luôn cảm thấy ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, liền nói một câu với Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, bây giờ chúng ta trở về nhanh lên đi, chắc là người trong nhà vẫn còn đang chờ chúng ta mua thức ăn trở về nấu cơm đó.”

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nói với Trần Tài Anh: “Chúng tôi đi về trước đây, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Trần Tài Anh mỉm cười nhìn Tôn Tuệ Phương một chút, nói: “Chị Tôn, nếu không thì chị về trước đi, tôi có chút chuyện muốn tìm Lâm Thanh Diện, hôm nay cậu ấy sẽ không về nhà ăn cơm đâu.”

Lâm Thanh Diện nghi hoặc nhìn Trần Tài Anh một chút, lên tiếng nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Liên quan đến Triệu Xuân Diệu, cậu đi đến mãn thiên tinh với tôi một chuyến đi. Vốn dĩ hôm nay tôi đã muốn đi tìm cậu rồi, không ngờ đến là gặp phải chuyện này, đúng lúc đỡ phải đi tìm cậu.” Trần Tài Anh cười nói.

Lâm Thanh Diện nghe thấy là chuyện liên quan đến Triệu Xuân Diệu thì liền nhẹ nhàng gật đầu với Trần Tài Anh, nói với Tôn Tuệ Phương: “Chị Tôn, chị đi về trước đi, tôi với Trần Tài Anh sẽ đi đến đó một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.