Rể Quý Trời Cho

Chương 1313: Chương 1313: Luận võ chiêu thân




“Anh..” Phùng Nhược Hi đang định nổi giận, lại bị Dư Thụ Tùng ở bên cạnh kéo lại.

Trong cung điện này có hơn ba trăm binh sĩ, ít khó đánh lại nhiều, nếu Vân Hạc nổi giận, chỉ sợ hôm nay sẽ mất mạng ở tại nơi này.

Vân Hạc nói tiếp: “Tôi cũng biết mục đích ba người đến đây ngày hôm nay, tất cả đều vì quả thánh, nhưng nói thật, các người cũng biết rõ điểm khác biệt ở nơi chúng tôi, những thứ như linh lực này nọ không thể nào phát huy ra được”

Lâm Thanh Diện âm thầm gật đầu, xem ra tên Vân Hạc này cũng biết được chỗ thần kỳ của bí cảnh.

“Quả thánh có thể tăng cao tu vi cho những người tự xưng là người tu hành như các người, nhưng mà đối với chúng tôi thì không có tác dụng quá lớn” Vân Hạc nói

Lâm Thanh Diện nhíu mày, chủ nhân của tòa cung điện này nói cũng khá có lý.

Đối với anh và Dư Thụ Tùng mà nói, quả thánh chính là bảo vật vô cùng quý hiếm, nhưng đối với những người trong bí cảnh này thì lại không có tác dụng gì.

Bí cảnh ngăn cản tất cả kinh khí và hồn lực, tuy binh lính nơi này có dáng người vạm vỡ cao to nhưng lại không hề có tu vi.

“Nếu đã thế, hy vọng điện chủ có thể giao quả thánh ra” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.

Vân Hạc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói: “Cũng không phải không thể cho, nhưng mà các ngươi có ba người, mà chúng tôi chỉ có một quả thánh, rốt cuộc là phải cho ai?”

“Đương nhiên là cho tôi!”

Dư Thụ Tùng không chút suy nghĩ lập tức trả lời, Phùng Nhược Hi đương nhiên cũng đứng về phía anh họ.

Lâm Thanh Diện chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, không nói gì.

Vân Hạc vô cùng hứng thú, ông đương nhiên có thể nhìn ra được Lâm Thanh Diện là cô đơn một mình, không phải cùng một phe với nhóm Dư Thụ Tùng.

“Sao nào, cậu trai trẻ, người ta đã lên tiếng, không lẽ cậu không muốn tranh thủ một chút sao?”

Vân Hạc hỏi Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện vô cùng bình tĩnh, lanh nhạt nói: “Không sao cả, cho dù ông cho bọn họ quả thánh thì cuối cùng nó cũng sẽ rơi vào tay của tôi”

Những lời này thật sự chọc cho nhóm Dư Thụ Tùng tức muốn nổ phổi.

“Nhóc con, đừng có ngông cuồng, anh nói chúng tôi không đánh lại anh sao? Nói cho anh biết, lúc ở sa mạc, nếu không phải có bão cát thì thäng nhóc con anh đã chết từ lâu rồi”

“Đúng đó, anh họ tôi có thân thủ rất mạnh, chỉ dựa vào anh, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy! Đừng tưởng rằng anh cứu tôi ba lần thì tôi sẽ mang ơn anh, ai mà không biết trong lòng anh đang nghĩ gì chứ” Phùng Nhược Hi cũng nói.

Bọn họ cũng biết rõ nếu hai bên so tu vi cho dù hai người đao kiếm hợp nhất thì cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.

Việc này, khi còn ở Long Đàm, Lâm Thanh Diện cũng đã thể hiện ra tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều.

Nhưng bây giờ lại khác rồi, chỗ này không phân chia tu vi cao thấp, chỉ so đánh thực lực nằm đấm

Dư Thụ Tùng học võ từ nhỏ, Nội Kình đã đến viên mãn, hơn nữa Quy Lai Trang cũng cất giữ không ít sách võ thuật quý hiếm, Dư Thụ Tùng đương nhiên sẽ cho rằng anh chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta.

“Cô rất xấu” Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Phùng Nhược Hi lập tức hóa đá: “Anh... Anh nói gì thế!”

Lâm Thanh Diện không quan tâm đến cô, nói với Dư Thụ Tùng: “Nhớ cho kỹ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh anh”

“Anh!” Dư Thụ Tùng cũng nắm chặt tay lại, rất muốn liều mạng với Lâm Thanh Diện ngay tại chỗ.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để hai tên nhỏ bé như hai con kiến này vào mắt.

Quy Lai Trang thì sao chứ, Dư Thanh Phong nhìn thấy anh còn phải cung kính, đây chỉ là một tên ăn chơi quậy phá mà thôi, cũng dám đứng đây la hét với anh!

Vân Hạc đứng trên cao nhìn thấy tất cả mọi chuyện đang diễn ra, ông mỉm cười nói: “Các cậu cũng đừng kích động, tuy tôi đã đồng ý cho các người quả thánh, nhưng nó cũng không ở trong tay tôi”

“Hả?”

Dư Thụ Tùng hơi bực bội, ông già này đang chơi bọn họ à.

“Xin hỏi điện chủ, quả thánh ở nơi nào. Tôi có thể tự đi tìm” Lâm Thanh Diện nói.

Vân Hạc khá hài lòng với thái độ cung kính của Lâm Thanh Diện.

Ông cười nói: “Tuy quả thánh không ở trong tay tôi, nhưng là do chúng tôi cất giữ”

Sau đó ông võ tay nói: “Dao Nhi, ra đây đi”

Vừa nói xong, có một cô gái từ bên cạnh bước ra.

Cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, dáng người thướt tha như ẩn như hện, ánh mắt cô mơ màng giống như ai oán, gương mặt xinh đẹp như vừa bước ra từ trong truyện tranh.

Cô gái đi đến bên cạnh Vân Hạc, Vân Hạc cười nói: “Dao Nhi, hôm nay có ba vị khách quý đến, con chào hỏi bọn họ đi”

Cô gái nhìn ba người đứng bên dưới, lạnh nhạt ôm tay chào, cũng không nói gì.

Lúc này, hai mắt Dư Thụ Tùng đã đăm đăm, anh nhịn không được nuốt nước bọt.

Thật không ngờ rằng trong bí cảnh này lại có một người phụ nữ xinh đẹp như thế.

Phùng Nhược Hi đứng bên cạnh nhìn cô gái đứng trên đài bằng ánh mắt đầy thù địch, thâm so sánh trong lòng, nhưng càng so sánh thì càng phát hiện ra, cho dù là gương mặt, dáng người hay khí chất của cô gái kia đều hơn xa cô.

Sau đó, cô lại nhìn vẻ mặt như một kẻ theo đuổi cuồng si của Dư Thụ Tùng, trong lòng lại càng thù hẵn hơn.

“Anh họ, anh mà còn nhìn nữa thì sẽ rơi nước bọt đó”

Phùng Nhược Hi trào phúng nói, lúc này Dư Thụ Tùng mới phát hiện ra anh hơi mất khống chế, vội vàng thu lại vẻ mặt, nhưng vẫn nhịn không được nhìn cô gái kia thêm vài lần.

Khác hẳn với Dư Thụ Tùng, Lâm Thanh Diện bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô gái đứng trền đài rất xinh đẹp, trong lòng Lâm Thanh Diện rất đồng ý về điểm này, nhưng các cô gái mà Lâm Thanh Diện quen biết, có cô gái nào mà không phải là người xinh đẹp nhất trần đời chứ?

Huống chỉ, nếu chỉ bàn về mặt nhan sắc, Hứa Bích Hoài cũng không thua kém cô.

Vì thế, Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về.

“Xin hỏi điện chủ, cô gái này là ai? Năm nay bao nhiêu tuổi, tên họ là gì”

Dư Thụ Tùng gấp gáp hỏi, chỉ chờ hỏi xem người ta đã gả chồng chưa.

Vân Hạc cười nói: “Đây là con gái tôi, tên là Vân Tịch Dao”

Dư Thụ Tùng thầm gật đầu, nghĩ thầm, ông già này trông rất bình thường nhưng lại sinh được một cô con gái xinh đẹp như thế, xem ra mẹ của cô gái này chắc chắn là một người cực kỳ xinh đẹp, quả nhiên, khả năng sao chép tốt thật!

Lâm Thanh Diện tỉnh bơ, Vân Hạc giới thiệu con gái của ông vào lúc này chắc chắn có ý đồ khác.

Vân Hạc nói tiếp: “Quả thánh mà các ngươi muốn là do con gái của tôi đích thân cất giữ”

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện hơi ngẩn ra, hai mắt Dư Thụ Tùng cũng đã tỏa sáng.

Anh lập tức bước lên, cung kính cúi người chào, sau đó nở một nụ cười tự cho rẵng rất đẹp trai nói: “Em Tịch Dao, không biết có thể giao quả thánh cho ta không, nếu giao cho tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên ngươi”

Phùng Nhược Hi nghe xong, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, giỏi thật, mới có vài phút mà đã bắt đầy gấp gáp đổi xưng hô người ta thành em gái rồi.

Ai ngờ, Vân Tịch Dao lại đáp trả với vẻ mặt lanh như băng: “Ai là em gái của ngươi”

Câu nói này thật ra cũng là Dư Thụ Tùng hơi lúng túng không biết làm sao, nhưng anh vẫn cảm thấy giọng nói của Vân Tịch Dao cực kỳ êm tai.

So với cô ta, cô em họ đứng bên cạnh lập tức trở nên tẻ nhạt nhàm chán.

“Không biết phải là sao mới có thể lấy được quả thánh của cô nương, hy vọng được nói cho biết” Lâm Thanh Diện cũng nói.

Anh chỉ có thể ở trong bí cảnh ba ngày, Lâm Thanh Diện nhất định phải cố gắng hết sức lấy được quả thánh trong thời gian nhanh nhất

Vân Tịch Dao nhìn Lâm Thanh Diện, cũng không nói gì, chỉ thì thầm với phụ thân của cô một lúc.

Vân Hạc mỉm cười: “Các vị đừng khách sáo, lần đầu tiên con gái tôi nhìn thấy người ngoài nên có chút ngượng ngùng, là thế này, ngày mai chỗ chúng ta sẽ tổ chức một trận thi đấu, người dành chiến thắng cuối cùng, trừ quả thánh ra, cũng sẽ đính hôn con gái tôi cho người đó, bởi vì chuyện này có liên quan đến hôn nhân đại sự của con gái, nếu vị cô nương bên dưới dành được thẳng lợi thì chỉ có thể lấy đi quả thánh mà thôi”

“Luận võ chiêu thân?” Dư Thụ Tùng buột miệng thốt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Vân Hạc khẽ gật đầu nói: “Ba người các ngươi có thể đi xuyên qua Long Đàm đến nơi này, như thế võ công tu vi chắc chắn không tấm thường, không biết các ngươi có đồng ý với chuyện tôi vừa nói khi nãy hay không”

“Đồng ý!”

Dư Thụ Tùng lập tức đồng ý không chút do dự nào, ánh mắt nhìn về phía Vân Tịch Dao tràn ngập dục vọng, giống như Vân Tịch Dao đã là thứ trong tay anh ta.

“Anh họ, anh!” Mặt Phùng Nhược Hi đỏ bừng, lập tức giơ tay tát lên mặt Dư Thụ Tùng.

Dư Thụ Tùng không thèm để ý, bây giờ trong mắt anh toàn là Vân Tịch Dao, làm gì còn có thể chứa thêm em họ của anh nữa.

Vân Hạc bình tĩnh hỏi Lâm Thanh Diện: “Cậu ta không có ý kiến, vậy cậu thì sao?”

Lâm Thanh Diện bước lên bình tĩnh nói: “Tôi có thể tham dự thi đấu, nhưng tôi không thể cưới con gái của ông!”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.