Rể Quý Trời Cho

Chương 372: Chương 372: Người đến chúc mừng




Cổ Thanh Triết cùng gia đình đi vào cửa lâu đài, ông ta ưỡn ngực, mặt mày hớn hở, dường như được tham dự hôn lễ của Lâm Thanh Diện là chuyện vô cùng đáng để kiêu ngạo tự hào.

“Vậy mà lại là gia chủ của Cổ gia, Lâm Thanh Diện lại có thể mời được người của Cổ gia đến, thực sự quá lợi hại rồi!”

“Ôi trời ơi, Cổ gia chủ thế mà lại đến đây, lại còn tặng lễ vật có giá trị như thế, ở Hồng Thành liệu được mấy người có đãi ngộ như vậy.

“Có thể mời được thần y Từ Tài tới cũng vô cùng lợi hại, có thể nói y thuật của thần y ở nhân gian vô cùng hiếm có, có thể cùng với vị thần y như thế làm bằng bằng hữu, thật là chuyện tốt.”

Lô Quế Mai và Lý Thục Phân sầm mặt nhìn về phía gia đình Cổ Thanh Triết đang ở phí trước, thật sự không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể mời được nhân vật lớn như thế.

Hứa Trai Hiệp nhìn chằm chằm Từ Tài với gia đình Cổ Tử Văn, rồi tự nhủ: “Nếu mình nhớ không nhầm, đây đúng là vận xui mà, cùng với Từ Tài và Cổ Tử Văn trở thành bạn bè, Lâm Thanh Diện có thể mời được bọn họ cũng chả phải chuyện lạ.”

Cổ Tử Văn đi về phía trước, trông thấy Từ Tài, cũng tranh thủ thời gian, nhiệt tình đi qua chào hỏi.

Đối với Cổ Tử Văn mà nói, Lâm Thanh Diện mời ông ta đến đã là cho ông ta mặt mũi lớn lắm rồi, hơn nữa hôn lễ của Lâm Thanh Diện tuyệt đối là nơi xã giao vô cùng tốt, dùng thân phận của Lâm Thanh Diện, người được mời tới nhất định là kẻ có địa vị, ông ta cũng có thể nhân cơ hội này mà mở rộng quan hệ.

Nếu như Hứa Trai Hiệp biết anh ta với Cổ Thanh Triết đều ôm chung một suy nghĩ, nhất định sẽ rất kinh ngạc, hơn nữa suy nghĩ của Hứa Trai Hiệp không có cách nào thực hiện được còn Cổ Thanh Triết lại có thể mượn hôn lễ của Lâm Thanh Diện quen biết thêm không ít người.

“Hừ, không phải là Từ Tài và Cổ gia chủ, Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành này, cho nên mới mời hai người bọn họ. Hai người này từng giao thiệp với anh ta, mời được bọn họ cũng chả có gì. Nếu anh ta có thể mời đươc những người khác, chuyện đó mới đáng kinh ngạc.” Hứa Quốc Đống dùng giọng điệu khoa trương, che đi vẻ đố kị của mình

“Hồng Thành Trần Tài Anh, đến đây chúc mừng, trao hợp đồng chuyển nhượng quán ba và tiền mừng 3 tỷ!”

“Hướng Vấn Thiên của tập đoàn Thiên Dương, đến đây chúc mừng, tặng mười lô bất động sản, 3 tỷ tiền mừng!”

Lúc này, giọng nói ở cửa lại vang lên, gây náo động.

“Hóa ra là Trần Tài Anh, đó là ông vua ngầm của đất Hồng Thành nha!”

“Ôi trời, chủ tịch của tập đoàn Thiên Dương cũng đều đến rồi, Lâm Thanh Diện làm sao có nhiều khả năng như thế, có thể mời được những nhân vật lớn như thế đến!”

Sắc mặt của toàn bộ người Hứa gia đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc, không phải nói Lâm Thanh Diện linh động, cũng là mời Từ Tài và Cổ Tử Văn sao?

Làm sao vua ngầm Hồng Thành và chủ tịch tập đoàn Thiên Dương đều ở đây?

Cảnh tượng thế này, người bình thường làm sao có thể làm được.

Hứa Trai Hiệp ngơ ngác nhìn Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên đi về phía trước, tay anh ta lập tức nắm chặt lại, lúc trước anh ta nghĩ mọi biện pháp, cũng muốn tới tìm Trần Tài Anh nương tựa, khi buôn bán cũng tới tìm Hướng Vấn Thiên.

Nhưng mà, kết quả cuối cùng, anh ta lại không thấy được của hai ông lớn này.

Anh ta cũng biết, với thân phận địa vị của mình, người ta không gặp cũng là điều đương nhiên

Thế nhưng bây giờ, hai con người này lại đến tham dự hôn lễ của Lâm Thanh Diện, điều này làm lòng Hứa Trai Hiệp trở nên ghen tị.

Lâm Thanh Diện có tài đức gì mà lại có thể khiến hai ông lớn đều tới dự hôn lễ, hơn nữa lại tặng lễ vật quý giá như thế, mà bản thân anh ta đến nhìn cũng khó.

Trong lòng anh ta không muốn, lại thấy bất lực, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng, khiến đôi mắt anh ta mờ đi nhiều.

Cơ mà, đây vẫn chưa phải là kết thúc, Hứa Trai Hiệp bắt đầu thất vọng, nhưng hãy còn sớm hơn chút ít.

“Phùng Diệc Thần của huyện Ngọc Điền đến chúc mừng, tặng mười đôi vòng tay phỉ thúy, mỹ ngọc cao cấp mười khối, một pho tượng điêu khắc bằng ngọc Thao Thiết, tiền mừng 2640 triệu!”

Người ở Hồng Thành không lã lẫm gì với cái tên Phùng Diệc Thần, từ những món quà mà họ tặng, có thể thấy không phải dạng người thường.

Đám người Hứa gia đều biết Tống Huyền Khanh ở huyện Ngọc Điền, thế nên đối với Phùng Diệc Thần, bọn họ cũng có nghe qua, mà bọn họ cũng không ngờ, ông lớn huyện Ngọc Điền thế mà lại chạy đến Hồng Thành chúc mừng hôn lễ của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện rốt cuộc có máu mặt thế nào mới có thể khiến người ta để tâm như vậy?

Lúc này, đám người nhà họ Hứa bắt đầu im lặng, nhận ra Lâm Thanh Diện không đơn giản như họ nghĩ.

Thạch Hạo huyện Yến Vân đến chúc mừng, tặng xe đua phiên bản giới hạn và 30 triệu tiền mừng.”

Là một cái tên chưa từng nghe thấy, nhưng có thể tặng món quà như thế, hẳn không phải là đơn giản.

Hứa Quốc Diệu và Lý Thục Phân, cả hai vợ chồng bọn họ khi nghe thấy cái tên này đều đơ người, bởi vì Hứa Bích Uyên từng đến huyện Yến Vân, đối với ông hoàng ngầm của huyện Yến Vân đã từng được nghe đến.

Đầu óc của hai người bọn họ đều thấy khó hiểu, sao Lâm Thanh Diện lại có thể mời được ông hoàng ngầm của huyện Yến Vân?

Anh ta còn có bao nhiêu bằng hữu lớn thế nữa?

Thạch Hạo hưng phần tiến về phía trước, nhìn thấy Trần Tài Anh và những người khác đều đứng ở đó chào hỏi

“Tần Đốc Công của thành phố Thanh Vân tới chúc mừng, tiền mừng một 300 triệu”

Sau khi Thạch Hạo đi vào, Tần Đốc Công dẫn Tần Vô Song đang ở cửa đi vào, Tần Vô Song mặt mũi nhăn nhó khó chịu tiến về phía trước, tham gia hôn lễ của Lâm Thanh Diện khiến cô hơi khó chịu.

Mọi người sau khi nghe thấy lễ vật của Tần Đốc Công xong, lập tức bắt đầu thắc mắc liệu Tần Đốc Công có phải là một đại nhân vật hay không nên mới có lễ vật nhỏ như thế, dù sao so với những người trước đó, món quà 300 triệu quả thật là quá nhỏ.

Bọn họ không biết, là Tần Vô Song bắt Tần Đốc Công chỉ mừng một 300 triệu. Theo suy nghĩ của Tần Vô Song, cô đến dự hôn lễ của Lâm Thanh Diện, chẳng là đến xem tình địch đã cướp đi ý trung nhân của cô, 300 triệu là giới hạn của cô.

Lúc đến, Tần Vô Song còn yêu cầu Tần Đốc Công đề “gửi đứa con gái” trên lễ vật, Tần Đốc Công sống chết không đồng ý, ông còn nhớ lời Lâm Thanh Diện từng nói với ông, nếu thật sự viết câu như thế chỉ sợ Lâm Thanh Diện sẽ không cho bọn họ cơ hội trở lại thành phố Thanh Vân.

“Luôn bị xem là kẻ không có tiếng, xem ra Lâm Thanh Diện cũng chẳng biết nhiều mất đại nhân vật.” Lô Quế Mai lúc này chỉ có thể tự an ủi mình một câu.

“Là Tần Gia chủ của thành phố Thanh Vân, ông ta nhất định không hề kém cạnh hơn những người trước, nhất định phải có lí do nào đó họ chỉ hạ lễ 300 triệu, cô không thấy cô gái bên cạnh ông ta trông rất hả hê sao? Con gái của ông ta, theo tôi thấy, là do con gái ông ta thích Lâm Thanh Diện, mà cuối cùng Lâm Thanh Diện lại kết hôn với người khác, trong lòng ghen tị nên mới đưa có chút như thế.” Bên cạnh là một người biết rõ Tần Đốc Công nói xen vào.

Lô Quế Mai lập tức trợn tròn mắt, không ngờ vị naỳ có thể là đại nhân vật cô không bao giờ nghe tới.

“Kinh Đô, thương hội Thiên Nguyên, chủ tịch Chung Thiên Nguyên đến chúc mừng, lễ vật 1,5 tỷ.”

“Kinh Đô, võ quán Vân Khê, ông chủ Lý Vân Khê đến chúc mừng và gửi một cặp đối chúc phúc!”

Chung Thiên Nguyên và Lý Vân Khê cùng bước vào lâu đài, trên môi thì luôn cười.

Thứ thương hội Thiên Nguyên không thiếu chính là tiền, thế nên quà chính là quà, Chung Thiên Nguyên quá lười chọn quà nên đã trực tiếp chuẩn bị 15 tỷ làm quà mừng cho Lâm Thanh Diện.

Lý Vân Khê tuy không thiếu tiền nhưng lại là một kẻ vô cùng keo kiệt, quan hệ với Lâm Thanh Diện rất bình thường, cho nên khi đến, anh ta viết luôn một cặp câu đối, coi nó như lễ vật.

Dù sao hắn cũng chả cảm thấy xấu hổ, kẻ luyện võ không để ý mấy chuyện như thể diện.

Cả hai đều đến từ Kinh Đô, nhưng lễ vật bọn họ tặng lại khác nhau, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Có điều, đa số họ đều kinh sợ trước số tiền 15 tỷ của thương hội Thiên Nguyên, đây là lần đầu họ thấy lễ vật nhiều như vậy.

Đám người Hướng Vấn Thiên ở phía trước trông thấy Chung Thiên Nguyên và Lý Vân Khê đã đến cũng đều tranh thủ tới nghênh đón chào hỏi, hai vị này đối với bọn họ mà nói đều là những nhân vật lớn, có thể kết giao ở lúc này là một chuyện vô cùng tốt.

Đám người Hứa gia ngẩn người nhìn Chung Thiên Nguyên đang bước đi, tiếng nói vừa rồi cứ thể lởn vởn trong đầu óc họ.

“Mười…Mười lăm tỷ tiền mừng, thật hay giả vậy, sao lại có người tặng quà mừng tới 15 tỷ?” Lý Thục Phân khó tin nói.

Lúc này, đám người Hứa gia và bạn học của Hức Bích Hoài đều hiểu rằng họ chẳng là khỉ gì so với Lâm Thanh Diện. Những người mà Lâm Thanh Diện quen biết, họ còn chẳng có tư cách đánh giày, chứ đừng nói gì đến tư cách bảo Lâm Thanh Diện là một kẻ phế vật.

“Còn..còn ai đến nữa không? Hai người này hẳn là cuối cùng rồi chứ, cho dù là còn thì cũng sẽ không lớn hơn 15 tỷ nữa chứ?” Lô Quế Mai trừng lớn mắt lẩm bẩm.

Lúc này, ở ngoài cổng lại có một đám người bước vào, thoạt nhìn thật sự không phải những nhân vật tầm thường, không ít người còn có địa vị lớn hơn những người vừa rồi.

Kinh Đô Lâm gia, đến chúc mừng, tiền mừng 300 tỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.