Rể Quý Trời Cho

Chương 426: Chương 426: Nhất định có thể bán giá tốt




Trong địa lao.

Không ít người đều có hơi hiếu kỳ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, không biết anh bị gọi ra ngoài làm gì.

Hoa Man đi tới bên Lâm Thanh Diện, trên mặt mang theo một nụ cười hèn hạ, mở miệng hỏi: “Lão đại, anh bị gọi ra ngoài, có phải có cô ả tốt hơn để hưởng thụ không, như thế nào, có phải mạnh hơn lúc đưa vào đây gấp 10 lần không?”

Lâm Thanh Diện lườm anh ta, mở miệng nói: “Nếu như cậu tiếp tục nói vớ vẩn, tôi không chắc cậu sau này còn có thể mở miệng giống như người bình thường đâu.”

Hoa Man lập tức rùng mình, vội vàng dùng tay bịt miệng của mình lại, muốn cách xa Lâm Thanh Diện một chút, vị sát thần này anh ta vẫn không chọc nổi.

“Khoan đã.” Lâm Thanh Diện mở miệng, ngoảnh mắt nhìn sang Hoa Man: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Hoa Man nhanh nhảu trở lại, lộ ra nụ cười nịnh nọt với Lâm Thanh Diện, nói: “Lão đại, anh cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết, tuyệt đối đều nói cho anh.”

“Người trong địa lao này nếu như muốn giành được tự do trong Quan Lĩnh, có phải cần thông qua một thí luyện phải không? Thí luyện này phải xin như thế nào?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Hoa Man nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức mở to mắt, mở miệng nói: “Lão đại, thí luyện này anh đừng nghĩ tới, độ khó của cái trò này mặc dù không khó như Đăng Thiên Thê, nhưng vẫn không dễ dàng như vậy, sau khi tôi đến đây, tổng cộng có hơn 50 người xin tham gia thí luyện, cuối cùng chỉ có bốn người thành công, những người còn lại không có ngoại lệ, đều chết rồi.”

“Hơn nữa trước tiên không nói tới độ khó của thí luyện này lớn bao nhiêu, cho dù anh vượt qua thí luyện, anh còn phải khiêu chiến một cao thủ trên bảng chiến thần, khiêu chiến này không phải bản thân anh chọn, mà người của Quan Lĩnh ngoài top 10 trong bảng chiến thần tùy ý rút thăm cho anh một người, cho dù rút vào cao thủ đứng thứ 11, anh cứ thế lên lôi đài, bọn họ rất nhiều người đều thông qua thí luyện, nhưng lại chết trong cuộc khiêu chiến này.”

Lâm Thanh Diện cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ khiêu chiến sau khi thông qua thí luyện lại ngẫu nhiên như vậy, Lý Hắc Thán không có nhắc đến điểm này với anh.

Có điều nghĩ cũng dễ hiểu, Lý Hắc Thán cảm thấy Lâm Thanh Diện có thực lực trong top 5 trên bảng chiến thần, loại khiêu chiến này chỉ hạn chế người ngoài top 10, cho nên Lý Hắc Thán cảm thấy đối với Lâm Thanh Diện không phải vấn đề quá lớn.

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng: “Tôi không muốn cả đời phải đợi trong địa lao này, nói cách xin tham gia thí luyện cho tôi, có lẽ tôi sẽ trở thành người thứ 5 khiêu chiến thành công.”

...

Hồng Thành.

Gia Viên Trăn Tụy.

Tống Huyền Khanh ngồi trên sô pha, rõ ràng rất an nhàn, Tôn Tuệ Phương ở một bên quét dọn vệ sinh, Hứa Quốc Hoa đang ở ngoài ban công chơi chim.

“Trong nhà này không có tên sao chổi Lâm Thanh Diện đó, cả người tôi đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, xem ra những xui xẻo của nhà chúng ta, quả nhiên đều được nó mang đi rồi, nó vừa đi thì tôi nhìn cái gì cũng thuận mắt.” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm một câu.

Bà ta không hề biết, Lâm Thanh Diện lần này đến Quan Lĩnh, đã tính toán cho sự an toàn của cả nhà Hứa Bịch Hoài rồi, bây giờ trong Gia Viên Trăn Tụy có gần một nửa nhân viên vệ sinh, bảo vệ, cùng tài sản, đều là người Lâm Thanh Diện sắp xếp, sự tồn tại của bọn họ, chính là vì để thuận tiện giải quyết những rắc rối của cả nhà Hứa Bích Hoài.

Tống Huyền Khanh mấy ngày nay cảm thấy tinh thần sảng khoái, chỗ nào cũng hài lòng, đa phần là do sự sắp xếp của Lâm Thanh Diện.

“Chị Tống, Lâm Thanh Diện rốt cuộc đi làm cái gì, cậu ấy khi đi cũng không nói, giờ cũng đã mấy ngày rồi, cũng không có tin tức gửi về.” Tôn Tuệ Phương hỏi một câu.

“Nó thích đi làm gì thì đi làm đó, có liên quan gì với chúng ta, nó tốt nhất chết ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng trở về, như thế chúng ta mới có thể bình yên vô sự mà sống, nếu không đồ sao chổi đó lại chọc phải đống phiền phức cho chúng ta.” Tống Huyền Khanh không khách khí nói một câu.

Thấy Tống Huyền Khanh nói như vậy, Tốn Tuệ Phương lập tức im miệng, không thì bà ta không chừng sẽ lại muốn nguyền rủa Lâm Thanh Diện.

“Tiểu Tôn, chị mấy ngày gần đây chú ý đến Bích Hoài chán ăn hay không? Nó nhìn trông tâm trạng nặng nề, có phải làm việc quá mệt, mấy ngày nay chị nấu ít gì đó ngon ngon cho nó, bồi bổ cơ thể cho nó.” Tống Huyền Khanh không tiếp tục nhắc đến Lâm Thanh Diện nữa, nói một câu với Tôn Tuệ Phương.

Tôn Tuệ Phương vội gật đầu, mấy ngày nay bà ta cũng chú ý thấy sự khác thường của Hứa Bích Hoài, tuy nói cô có hơi chán ăn, nhưng lại thích ăn đồ chua, bà ta nghĩ đợi mai đi mua hai con cá, làm cá chua ngọt cho Hứa Bích Hoài.

...

Công ty Hứa Gia.

Hứa Bích Hoài xử lý xong việc của công ty, rõ ràng có hơi mệt, trên gương mặt tinh tế lộ ra một tia mệt mỏi.

Mấy ngày nay cô không biết làm sao, tóm lại cảm thấy cơ thể của mình rất dễ trở nên mệt mỏi, hơn nữa khi ăn cơm còn không có muốn ăn.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, cô ngày nào cũng nghĩ đến vấn đề mình có xứng với Lâm Thanh Diện hay không, bởi vì Lâm Thanh Diện có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên cô không thể nói chuyện này của mình ra, và bây giờ trở thành tâm bệnh của cô.

Từ ngày Lâm Thanh Diện rời đi, cô không thể liên lạc được với Lâm Thanh Diện, điều này khiến trong lòng cô có hơi lo lắng, sợ Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện, có điều trước khi đi Lâm Thanh Diện đã nói với cô có thể sẽ xuất hiện loại tình cảnh này, cho nên cô cũng chỉ lo lắng, không có bởi vì thế mà cho người đi tìm tung tích của Lâm Thanh Diện.

Rời khỏi văn phòng, Hứa Bích Hoài trực tiếp đi ra khỏi tòa nhà công ty, đi đến bãi đỗ xe, khi cô đến cửa, đột nhiên chú ý bên đó có một bóng dáng quen thuộc đang thập thò.

Trên mặt cô lộ ra một nụ cười, đi về phía người đó: “Thiên Điệp, cậu sao lại ở đây? Tớ đã lâu rồi không có gặp cậu, gần đây cậu đi đâu, thật sự nhớ chết tớ rồi.”

Lục Thiên Điệp mỉm cười với Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Tớ khoảng thời gian này đi ra ngoài nghỉ ngơi, vừa mới về không lâu, vừa rồi đi qua chỗ cậu, nghĩ cậu sắp tan làm, định đợi cậu xem có thể gặp được cậu không, không ngờ cậu thật sự ra rồi.”

“Cậu ăn cơm chưa, nếu như chưa ăn thì chúng ta cùng đi ăn bữa cơm.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Lục Thiên Điệp do dự một lát, sau đó gật đầu, nói: “Được, chúng ta đến nhà hàng tây ở gần công ty của cậu đi, lâu rồi không đến đó.”

“Không vấn đề, cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ đi lấy xe.” Nói rồi, Hứa Bích Hoài bèn đi vào trong.

Cô không hề chú ý tới, khi cô đi về phía bãi đỗ xe, nụ cười trên mặt Lục Thiên Điệp lập tức biến mất, thay vào đó, là một nụ cười lạnh.

Nhà hàng tây, hai người ăn cơm xong, bắt đầu nói chuyện gần đây của nhau.

Hứa Bích Hoài nói chuyện Lâm Thanh Diện rời khỏi, vốn dĩ còn muốn với giãi bày những băn khoăn trong trong mình với Lục Thiên Điệp, có điều lúc này cô chú ý thấy Lục Thiên Điệp giống như có chuyện gì đó, ánh mắt có chút hoảng loạn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Thiên Điệp, cậu có phải có chuyện gì hay không? Trông cậu hình như có tâm sự, không bằng nói ra cho tớ nghe, chúng ta là chị em tốt, có khó khăn gì, tớ đều sẽ giúp cậu.” Hứa Bích Hoài mở miệng.

Nghe thấy lời này của Hứa Bích Hoài, trong mắt của Lục Thiên Điệp vụt qua tia không nỡ, có điều rất nhanh lại biến mất không thấy đâu nữa, cô ta hít một hơi thật sâu, biểu cảm trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: “Bích Hoài, thật ra lần này tớ đến tìm cậu, quả thật có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

“Có chuyện gì?” Hứa Bích Hoài mở miệng nói, hơn nữa mặt mày nghiêm túc, mặc dù chuyện trước đây khiến bọn họ xuất hiện một chút khoảng cách, nhưng Hứa Bích Hoài vẫn luôn coi Lục Thiên Điệp là chị em tốt của mình, nếu như cô ta có khó khăn gì, Hứa Bích Hoài nhất định sẽ không ngồi yên không quản.

“Là như thế này, họ hàng nhà tớ đầu tư vào một nhà máy, đã đầu tư không ít tiền vào đó, gần đây bởi vì tiền vốn xoay vòng gặp chút vấn đề, bọn họ hết cách, chỉ có thể vay nặng lãi, hiện nay số tiền gốc cộng với lãi tổng cộng là 3 tỷ, nhưng tiền của bên phía nhà máy phải mấy ngày nữa mới có thể xoay được, bên phía bọn cho vay nặng lãi lại giục trả tiền, bọn họ tìm tớ, muốn mượn tớ tiền, nhưng cậu cũng biết, tớ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cho nên...”

“3 tỷ này tớ cho cậu mượn.” Đợi Lục Thiên Điệp nói xong, Hứa Bích Hoài liền nói thẳng.

Hiện nay, công ty Hứa Gia đang phát triển, tiền Hứa Bích Hoài có trong tay, đã không phải số tiền trước kia có thể so sánh được, 3 tỷ đối với Hứa Bích Hoài bây giờ mà nói, không tính là cái gì.

Lục Thiên Điệp thấy Hứa Bích Hoài đáp ứng dứt khoát như vậy, cũng có hơi kinh ngạc, sau đó cô ta vội lắc đầu, nói: “Không cần không cần, tớ đến tìm cậu, chỉ là muốn nhờ cậu giúp họ hàng của nhà tớ làm người đảm bảo, cậu là chủ tịch của công ty Hứa Gia, bên phía bọn cho vay nặng lãi chắc chắn biết thân phận này của cậu, chỉ cần cậu bảo đảm, bên đó có thể gia hạn thêm vài ngày, đến lúc đó tiền vốn của họ hàng nhà tớ xoay được, số tiền này có thể trả được.

“Được, làm người đảm bảo, tớ cần làm gì.” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Cần cậu và họ hàng nhà tớ cùng ký tên với bên cho vay, rất nhanh, không mất bao lâu cả.” Khi nói chuyện, Lục Thiến Điệp rõ ràng có chút căng thẳng.

“Không vấn đề, khi nào đi?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Chuyện không thể trì hoãn nữa, họ hàng nhà tớ muốn xử lý chuyện này ngay, nếu như cậu không có việc gì gấp, chúng ta bây giờ có thể qua đó.” Lục Thiên Điệp mở miệng.

Hứa Bích Hoài gật đầu, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, cùng Lục Thiên Điệp rời khỏi nhà hàng.

Hai người các cô khi ra ngoài, bên ngoài đã có hai người trung niên đợi ở đó, bọn họ một nam một nữ, quần áo mặc trên người có hơi lếch thếch, nhìn trông không giống mở nhà máy.

Hai người thấy Lục Thiên Điệp dẫn Hứa Bích Hoài đi ra, lập tức nở nụ cười, nói mấy câu chào hỏi bằng tiếng địa phương.

Sau đó mấy người cùng lên xe đến cái nơi Lục Thiên Điệp gọi là nơi cho vay nặng lãi, trên đường, hai người họ hàng của Lục Thiên Điệp không ngừng đánh giá Hứa Bích Hoài, thỉnh thoảng sẽ chụm đầu ghé sát tai nói hai câu, khiến cho Hứa Bích Hoài có chút không thoải mái.

Không lâu sai, chiếc xe dừng ở trong một con đường của thôn Thành Trung – Hồng Thành, bốn người xuống xe, hai người họ hàng đó dẫn Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp đi vào trong một con ngõ.

“Không phải nói đến nơi cho vay nặng lãi hay sao, thế nào lại đến loại địa phương này?” Hứa Bích Hoài có hơi nghi hoặc hỏi một câu.

“Vậy... nơi cho vay nặng lãi ở trong ngõ, bởi vì không quá chính quý, cho nên vị trí tương đối khuất.” Lục Thiên Điệp giải thích một câu.

Hứa Bích Hoài gật đầu, nghĩ dù sao là họ hàng của Lục Thiên Điệp, chắc sẽ không có vấn đề gì, tiếp tục đi cùng bọn họ vào trong.

Một lúc sau, Lục Thiên Điệp đột nhiên nói mình muốn đi vệ sinh, bảo Hứa Bích Hoài đi cùng họ hàng của cô trước, sau đó đi vào một con ngõ khác, nói là ở đó có một nhà vệ sinh công cộng.

Hứa Bích Hoài đi theo hai người đó đến một ngôi nhà hơi cũ, cô liếc nhìn xung quanh, ý thức đến sự việc có chút không đúng, hỏi: “Mấy người chắc chắn đây là nơi cho vay nặng lãi không? Nơi này căn bản không có một ai.”

Vào lúc này, người đàn ông trung niên đó rút ra một sợi dây thừng trong quần áo của mình, nhanh chóng trói Hứa Bích Hoài lại.

Người phụ nữ trung nở nụ cười tà ác, nói: “Một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lần này nhất định có thể bán được giá tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.