Rể Quý Trời Cho

Chương 639: Chương 639: Nở mày nở mặt




“Hả, thẻ của cô không phải là thẻ vàng sao, làm sao lại lấy ra thẻ ngân hàng bình thường? Thế nhưng cô vừa mới nói lấy một bộ quần áo giống hệt ở trong cửa hàng, sợ rằng cộng thêm vào cũng phải 300 mấy triệu đi, tôi không tin trong thẻ này của cô có nhiều tiền như vậy.” Sở Tiểu Na khinh thường nói.

Cố Tiểu Ưu thấy việc đã đến hoàn cảnh này, đợi lát nữa, nếu như trong thẻ này của Lâm Thanh Diện thật không có nhiều tiền như vậy, e rằng bọn họ phải bị đuổi thẳng ra khỏi trung tâm thương mại, xưa nay lòng tự trọng của cô ta rất nặng, tự nhiên sẽ chịu không nổi.

Vì thế cô ta nói với Lương Cung Nhạn Sương: “Chị Nhạn Sương, nếu không thì thôi đi, đừng khiến cho chuyện này tiếp tục ầm ĩ lên nữa, đến lúc đó kết cục lại không tốt.”

Lương Cung Nhạn Sương đã an ủi Cố Tiểu Ưu một câu: “Yên tâm đi Tiểu Ưu, Lâm Thanh Diện nói, thẻ vàng kia thực sự là bị tôi ném đi, nhưng mà tiền trong thẻ này của anh ấy thì càng nhiều hơn, sẽ không để cho cô mất mặt đâu.”

Cố Tiểu Ưu không biết làm sao đành thở dài, đã không biết nên nói cái gì nữa.

Nhân viên mắt nhìn chăm chú thẻ ngân hàng trong tay Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh xác định trong thẻ này có tiền?”

“Cô quẹt thử thì sẽ biết thôi.” Lâm Thanh Diện mở miệng cười.

Nhân viên cũng không hỏi nhiều, cầm lấy thẻ ngân hàng kia, đi đến quầy thanh toán.

“Tôi thật muốn nhìn xem, đợi lát nữa trong thẻ này của anh ta không đủ tiền, bọn anh còn có thể tìm cớ gì.” Tề Lạc Hiên cười lạnh nói.

Lâm Thanh Diện không tranh cãi với hắn ta, mà là nhìn về Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng nói: “Cô làm gì ném thẻ kia đi, tính cô không cần, cũng có thể cho Tiểu Ưu mà.”

Lương Cung Nhạn Sương tức khắc hơi xấu hổ, yếu ớt nói: “Khi đó không phải tôi tức giận sao, hơn nữa cũng không xem trọng thẻ đó.”

Lâm Thanh Diện vô lực cười cười, lại không nói gì nữa, theo thói quen của Lương Cung Nhạn Sương, xác thực sẽ không để thẻ vàng của trung tâm thương mại của nhà nào đó vào trong mắt.

Rất nhanh thì nhân viên đã tính toán xong, để cho Lâm Thanh Diện nhập mật khẩu.

Lâm Thanh Diện đi đến bên kia quầy thanh toán, nhập mật khẩu vào, sau khi nhân viên nhìn thấy thanh toán thành công, trong ánh mắt bỗng chốc loé ra tia sáng bóng.

“Ngài….ngài, thanh toán thành công rồi, tôi đây đi gói đồ lại cho ngài ngay, xin ngài hãy tha thứ cho thái độ trước đó của tôi.” Tính tình của nhân viên đều thay đổi, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn và cung kính.

“Cái gì! Cô nói hắn ta thanh toán thành công rồi? Này làm sao có thể chứ!” Hai người Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na đều trợn to mắt.

Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn hai người, lành lạnh nói: “Xin hai người hãy đối với khách quý của cửa hàng chúng tôi giữ thái độ cung kính, nếu không thì tôi chỉ có thể đuổi hai người ra ngoài.”

Hai người Tề Lạc Hiên sững sờ ngay tức khắc, nhìn dáng vẻ này, Lâm Thanh Diện thực sự là đã thanh toán thành công rồi.

Cố Tiểu Ưu vẻ mặt ngẩn ra, cô ta vốn dĩ cho rằng người nhân viên này sẽ vì trong thẻ của Lâm Thanh Diện không có tiền, mà đối với bọn họ tức giận đùng đùng, sau đó gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài, bây giờ nhưng lại không ngờ đến, một màn trước mắt trái ngược rõ ràng với những gì cô ta đã nghĩ.

Lương Cung Nhạn Sương nháy mắt với Cố Tiểu Ưu, cười nói: “Tôi không lừa cô đi.”

Cố Tiểu Ưu gật đầu một cách cứng nhắc, hỏi: “Thế…..thế anh ấy đã trả bao nhiêu tiền?”

“Ngài đây đã thanh toán tổng cộng gần 535 triệu tại cửa hàng của chúng tôi, có thể tận hưởng dịch vụ giao hàng tận nhà miễn phí của cửa hàng chúng tôi, xin hỏi cần giúp đỡ giao hàng sao?” Nhân viên mở miệng nói.

Đương nhiên Lâm Thanh Diện là không muốn xách theo túi lớn túi nhỏ tiếp tục đi dạo ở trung tâm thương mại, bèn nói địa chỉ nhà của Cố Tiểu Ưu cho nhân viên.

Vô lý, chỉ mua một bộ quần áo mà đã trả 510 triệu? Cố Tiểu Ưu, cô khẳng định người thân này của cô, không phải ở nơi nào trộm thẻ ngân hàng từ người khác chứ?” Sở Tiểu Na có chút chịu không được mở miệng nói.

“Sở Tiểu Na, cô đừng quá đáng, nếu như là trộm được, anh ta có thể biết mật khẩu sao?” Cố Tiểu Ưu cuối cùng vẫn có một tia sức lực, hướng về Sở Tiểu Na quát một câu.

Nhân viên thấy tình hình thế này, đi đến trước mặt Sở Tiểu Na và Tề Lạc Hiên, nghiêm giọng nói: “Hai người đã ở trong cửa hàng chúng tôi lâu như vậy, không mua quần áo thì thôi đi, còn ở chỗ này bôi nhọ khách quý của cửa hàng chúng tôi, mời các người đi ra ngoài ngay bây giờ, nếu không tôi phải gọi bảo vệ đến!”

Sắc mặt của hai người Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na đột nhiên tối sầm lại, không ngờ đến hai người họ vậy mà cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài.

“Cô!” Sở Tiểu Na không chịu thua, muốn cãi nhau ầm ĩ với nhân viên.

Tề Lạc Hiên vội vàng lôi kéo quần áo của cô ta, ở đây thế nhưng là trung tâm thương mại Thiên Thịnh, gây sự ở chỗ này, cuối cùng chịu thiệt thòi cũng chỉ là bọn họ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, có quỷ mới biết tiền này của hắn ta là từ nơi nào đến, chúng ta không cùng chung kiến thức với bọn họ.

Sau đó thì Tề Lạc Hiên lôi kéo Sở Tiểu Na cả hai chán nản rời đi.

Cố Tiểu Ưu vẫn là lần đầu tiên cảm thấy trong lòng hả giận như vậy, nhìn theo Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na, cả hai chán nản rời đi, trong lòng thoải mái rất nhiều.

Sau đó, cô ta quay đầu nhìn về Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện, nước mắt không kìm được mà trào ra.

“Chị Nhạn Sương, anh Lương Cung, cảm ơn các người.”

Từ khi đi học cho đến nay, cô ta luôn bị Sở Tiểu Na coi thường, chỉ cần có một cơ hội, sẽ chế giễu cô ta trước mặt tất cả các bạn học cùng lớp, khiến cho cô ta mất mặt.

Điều kiện trong nhà cô ta không tốt, vì sợ gây chuyện, cho nên chỉ có thể chịu đựng, lâu như vậy rồi, cô ta rốt cuộc cuối cùng cũng ở trước mặt Sở Tiểu Na nở mày nở mặt một chút, nỗi uất ức trong lòng được giải toả, nước mắt không khống chế được trào ra.

Lương Cung Nhạn Sương cười, vỗ nhẹ lưng của Cố Tiểu Ưu, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, đã mua quần áo mới, em nên vui mới phải.”

Cố Tiểu Ưu hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho chính mình không khóc, tiếp theo cô ta nhìn về Lâm Thanh Diện, hơi áy náy nói: “Anh Lâm Thanh Diện, em …. em đã trách oan anh, anh sẽ giận em sao?”

“Làm sao lại giận, mau lau nước mắt đi, chúng ta đợi lát nữa còn đi dạo nơi khác đấy.” Lâm Thanh Diện mở miệng cười.

Cố Tiểu Ưu nghiêm túc gật đầu, dùng tay lau sạch nước mắt của mình.

………

Sau khi hai người Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na từ trong cửa hàng đi ra ngoài, đầy mặt đều u ám, hôm nay, vốn dĩ là nghĩ thật tốt khiến cho Cố Tiểu Ưu mất mặt, nhưng không ngờ đến lại bị hung hăng đánh thẳng vào mặt.

Bỏ ra hơn 300 triệu mua quần áo, ở trong mắt bọn họ, cũng là một chuyện không thể tưởng tưởng được.

Mà chuyện này lại xảy ra ở trên người một đứa mà bình thường trong mắt bọn họ cho là vịt con xấu xí.

“Thật là tức chết tôi rồi, cậu xem Cố Tiểu Ưu kia một bộ tiểu nhân đắc chí, thật cho rằng chính mình mua mấy bộ quần áo, thì chính là người rồi, cũng không biết tên đàn ông kia ở chỗ nào có tiền, rõ ràng mặc quần áo trên người nghèo kiết xác như thế, vậy mà còn có thể lấy ra hơn 300 triệu.” Sở Tiểu Na căm giận nói.

“Có lẽ đã giả vờ, bỏ tất cả tiền tiết kiệm đều ra hết, dù sao tôi không tin hắn ta là kẻ có tiền gì.” Tề Lạc Hiên mở miệng.

“Không được, tôi không thể nuốt trôi khẩu khí này, nhất định phải nghĩ cách trả thù, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Tiểu Ưu thì tôi lại tức giận.” Sở Tiểu Na nghiến răng nghiến lợi.

Tề Lạc Hiên đảo mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười nhếch mép, mở miệng nói: “Thực ra tôi gọi cô ra ngoài, chính là vì trả thù, cô tôi đã mở một tiệm vàng ở trong này, vị trí nằm ở nơi ra vào của trung tâm thương mại mà trên đường phải đi qua, tôi đã nghĩ xong cách đối phó với bọn họ, chúng ta đi đến cửa hàng của cô tôi trước, chờ lát nữa, đợi khi họ ra ngoài, lại khiến cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta.

Sở Tiểu Na ánh mắt sáng lên, theo sau cũng nhếch môi cười, cùng theo Tề Lạc Hiên hướng về phía tiệm vàng mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.