Rể Quý Trời Cho

Chương 264: Chương 264: Ở bên cạnh em mãi mãi




“Linh Nhi, con đừng gây chuyện nữa, con xem Lâm Thanh Diện và chị của con yêu thương biết bao nhiêu, con nhẫn tâm phá hỏng cuộc sống của hai người bọn họ sao?”

Mặt mũi của Chung Thiên Nguyên tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Chung Linh Nhi, thật sự không còn cách nào với con gái của mình.

“Con mặc kệ, con cũng muốn yêu đương với anh ấy như vậy, con tin tưởng là chị sẽ hiểu mà.” Chung Linh Nhi trừng mắt nói.

Hứa Bích Hoài dở khóc dở cười, kêu cô chia sẻ Lâm Thanh Diện với người khác, đương nhiên là cô sẽ không vui rồi.

Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy trở nên đau đầu, anh cảm thấy phiền phức lớn nhất của mình không phải là nhà họ Lâm, mà là cô nhóc này có chiêu trò không bình thường.

Mọi người nghiêm túc khuyên bảo Chung Linh Nhi cả nửa ngày, nhưng mà Chung Linh Nhi vẫn không thay đổi ý định, cô ta thậm chí trực tiếp ngồi xuống dưới đất ôm đùi Lâm Thanh Diện không chịu buông tay.

Chung Thiên Nguyên bất đắc dĩ đi lên túm Chung Linh Nhi, Chung Linh Nhi sống chết lại không chịu buông.

Lúc Lâm Thanh Diện đang đau đầu nghĩ xem làm sao để thuyết phục cô nhóc này, Chung Thiên Nguyên đánh mạnh một cái cho Chung Linh Nhi ngất xỉu, sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Thanh Diện thì liền ôm lấy Chung Linh Nhi vừa mới ngất đi, mang cô ta rời khỏi Hồng Thành.

Mặc dù là biện pháp này hơi cực đoan, nhưng mà lấy sự cố chấp của Chung Linh Nhi thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Sau khi Chung Linh Nhi đi rồi, Lâm Thanh Diện cũng thở dài một hơi, nếu như bà cô này cứ dính ở bên cạnh của anh không chịu đi, vậy thì trong nhà cũng lật trời luôn rồi.

Sau khi Chung Thiên Nguyên rời đi không bao lâu thì Châu Khoan cũng đi luôn, ông ta âm thầm thề thốt ở trong lòng, sau này không có chuyện gì thì nhất định không thể đến tìm Tống Huyền Khanh ôn chuyện cũ gì đó. Lần ôn chuyện này thiếu chút nữa đã làm cho công việc của mình không còn, Tống Huyền Khanh quả là một ngôi sao chổi mà.

Nhìn đám người đó rời đi, Tống Huyền Khanh tức giận trừng mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, rồi mắng Lâm Thanh Diện: “Cái con người không biết xấu hổ này, cậu căn bản cũng không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm, còn mặt mũi mà trở về đây nữa hả. Hôm nay tôi kêu cậu đưa cho tôi mấy tỷ cũng không phải là chuyện đùa, nếu như cậu không đưa số tiền này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cho cậu yên ổn đâu.”

Hứa Bích Hoài thấy Tống Huyền Khanh vẫn còn đang quan tâm đến vấn đề tiền của Lâm Thanh Diện, bất mãn nói: “Mẹ, nếu như hôm nay mẹ lại ngăn cản Lâm Thanh Diện thêm nữa, con gái của mẹ là con đây thật sự không còn mạng nữa, mẹ có thể đừng gây chuyện vô lý được hay không? Nếu như còn như vậy, sau này con sẽ không nhận mẹ là mẹ nữa.”

Tống Huyền Khanh nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài thì liền thay đổi sắc mặt, mở miệng hỏi: “Con gái, chẳng lẽ là ngày hôm nay con thật sự gặp nguy hiểm gì đó?”

“Con lừa mẹ làm cái gì? Nhìn cổ tay của con đi, đều đã sưng lên hết rồi, chẳng lẽ mạng sống của con gái mẹ cũng không đáng mấy tỷ hả?” Hứa Bích Hoài tức giận nói.

Tống Huyền Khanh lập tức có chút chột dạ, thái độ phách lối lúc nãy cũng đã bị tiêu diệt, bà ta biết lần này Hứa Bích Hoài thật sự tức giận rồi.

“Được rồi con gái, mẹ sai rồi còn không được hay sao, đương nhiên là mạng sống của con gái mẹ quý báu nhất. Mẹ cũng không phải là muốn thắng thua với Lâm Thanh Diện, hơn nữa hôm nay người cứu con chắc chắn là hội trưởng thương hội Thiên Nguyên gì đó. Cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện này, chỉ sợ là đụng tới chuyện thì sẽ né qua một bên, mẹ nói nói vài câu còn không được hay sao.” Tống Huyền Khanh nói nói, tiếp tục trách móc Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài im lặng, trực tiếp quay người đi không thèm để ý đến Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh nhanh chóng đi đến phía trước, vừa nói xin lỗi vừa nói được rồi.

“Chị Tôn đâu rồi, sao lại không thấy chị ấy.” Lúc này Lâm Thanh Diện chú ý đến Tôn Tuệ Phương không có ở nhà, cho nên hỏi một câu.

“Gần đây có lẽ là chị Tôn có chuyện gì đó, ngày nào cũng ra ngoài một khoảng thời gian rất lâu, trở về cũng khá là trễ. Em đã hỏi chị ấy, chị ấy cũng nói là không có việc gì, chắc có lẽ là việc riêng gì đó.” Hứa Bích Hoài lên tiếng nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều.

Lúc này, Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện một chút lại nhìn Tống Huyền Khanh một chút, trực tiếp nắm lấy tay của Lâm Thanh Diện rồi nói: “Lâm Thanh Diện, đã đến lúc chúng ta nên có một đứa con rồi, có con rồi thì mẹ của em cũng sẽ không nghĩ cách đuổi anh đi nữa.”

Nói xong, Hứa Bích Hoài liền nắm lấy tay của Lâm Thanh Diện đi vào trong phòng ngủ.

Tống Huyền Khanh nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài, hai mắt lập tức trừng lớn lên, nhanh chóng chạy đến ngăn cản hai người bọn họ lại, lên tiếng nói: “Không được, Bích Hoài, con không thể sinh con với cái tên phế vật này được.”

“Tại sao lại không thể chứ, anh ấy là chồng của con, con với anh ấy có một đứa con thì như thế nào. Đây là chuyện giữa con và anh ấy, không mượn mẹ phải xen vào.” Hứa Bích Hoài nói như chém đinh chặt sắt.

“Con gái à, con cũng không chịu suy nghĩ xem cậu ta không có tương lai cỡ nào, con sinh con với cậu ta, nếu như di truyền gen không có tiền đồ giống như cậu ta, đến lúc đó con có hối hận cũng đã muộn rồi.” Trên mặt của Tống Huyền Khanh tràn đầy vẻ sốt ruột.

“Con không chê, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không vô dụng như là mẹ đã nói, anh ấy ưu tú, mình con cảm thấy là đủ rồi.” Hứa Bích Hoài tiếp tục nắm tay của Lâm Thanh Diện đi vào trong phòng.

Tống Huyền Khanh một phát bắt được cánh tay của Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Lâm Thanh Diện, tôi không đòi tiền của cậu nữa, cậu tha cho con gái của tôi đi. Cậu với con gái tôi không có con cái, sau này ly hôn cũng có thể tìm được một nhà khá giả, bây giờ nếu như để cho con gái tôi có con với cậu, đời này của nó liền bị hủy hết rồi.”

Hứa Bích Hoài đi đến hất tay của Tống Huyền Khanh ra, mặt lạnh nói: “Con biết là mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định để con và Lâm Thanh Diện ly hôn, bây giờ con nói rõ ràng cho mẹ nghe, con không thể nào rời khỏi Lâm Thanh Diện được, mẹ cũng đừng nghĩ cách mà chia rẽ chúng con, đứa bé này con chắc chắn phải có được.”

Nói xong rồi Hứa Bích Hoài liền nắm tay Lâm Thanh Diện đi vào trong phòng ngủ, còn khóa cửa lại.

Tống Huyền Khanh ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa, miệng thì la hét: “Con gái, con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ mà, con không thể có con với Lâm Thanh Diện được.”

Sau đó bà ta còn quay đầu lại nhìn Hứa Quốc Hoa rồi nói: “Ông còn đứng đó thất thần làm cái gì nữa, nhanh chóng đến phá cửa ra đi, nếu không thì con gái của ông sẽ bị tên phế vật Lâm Thanh Diện đó chà đạp.”

Hứa Quốc Hoa bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy để cho Bích Hoài và Lâm Thanh Diện có một đứa con cũng là chuyện tốt, cho dù Lâm Thanh Diện không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm thì nó cũng tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, chúng ta có thể có cuộc sống như hiện tại cũng đều là do Lâm Thanh Diện cho mà.”

“Ông nói bậy, cuộc sống bây giờ của chúng ta đều là do con gái của chúng ta cố gắng mang lại, không có liên quan gì với cái tên phế vật Lâm Thanh Diện kia hết. Bây giờ con gái của chúng ta chính là chủ tịch của công ty nhà họ Hứa, Lâm Thanh Diện là cái thá gì chứ, cậu ta cũng chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Lâm mà thôi.” Tống Huyền Khanh tức giận bất bình nói.

Trong phòng, Lâm Thanh Diện cảm thấy ngơ ngác, có làm như thế nào anh cũng không nghĩ đến Hứa Bích Hoài vì không để cho Tống Huyền Khanh tiếp tục suy nghĩ đuổi anh ra ngoài, vậy mà lại dùng biện pháp này để uy hiếp Tống Huyền Khanh.

Có điều là sau khi đi vào phòng, Hứa Bích Hoài liền mang theo gương mặt tràn đầy mệt mỏi ngồi lên trên giường, cảm xúc cứ hết lên rồi lại xuống. Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, làm gì còn có động lực để sinh con với Lâm Thanh Diện.

Cô nói như vậy cũng chỉ là để cho Tống Huyền Khanh thấy được quyết tâm của cô mà thôi.

Lâm Thanh Diện hiểu ý của Hứa Bích Hoài, anh đi đến, tràn đầy đau lòng ôm cô vào trong ngực mình.

Hứa Bích Hoài tựa đầu ở trong ngực của Lâm Thanh Diện, nước mắt trong hốc mắt lại chảy ra không ngừng lần nữa: “Lâm Thanh Diện, em... hôm nay em mệt mỏi quá, hôm nào đó chúng ta lại sinh bé con, anh có để ý không? Nếu như anh thật sự muốn thì em cũng sẽ cố gắng để phối hợp với anh.”

Lâm Thanh Diện sờ sờ đâu của Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Đồ ngốc này, anh cũng không phải là t*ng trùng lên não, làm sao có thể làm loại chuyện này với em vào thời điểm hiện tại được. Vẫn còn nhiều thời gian mà, chắc chắn sẽ có cơ hội.”

Trong lòng của Hứa Bích Hoài ấm áp, tay ôm Lâm Thanh Diện chặt hơn một chút, lên tiếng hỏi Lâm Thanh Diện: “Anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh của em chứ?”

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Mãi mãi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.