Rể Quý Trời Cho

Chương 747: Chương 747: Phục vụ không đến nơi đến chốn




Vài ngày sau trận chiến trước nhà cổ nhà họ Lâm, nhà họ Lâm dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù thế giới bên ngoài vẫn đang bàn luận sôi nổi về trận chiến, nhưng nhà họ Lâm đã chìm trong niềm vui vì sự trở về của Lâm Thanh Diện và lịch trình yến tiệc dày đặc.

Sau khi Lâm Thanh Diện trở về, anh cũng đã hoàn toàn thả lỏng thân thể và tinh thần, sau khi phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc anh vẫn cảm thấy về nhà là thoải mái nhất.

Trong thời gian vắng mặt, cả ba người Lý Phù Đồ đã học được nội kình từ Mục Tu, tư chất của ba người họ vốn là đã phi thường, theo năm tháng, cả ba người đều đã thăng cấp thành công lên hàng ngũ cao thủ nội kình.

Về phần học viên chính quy Hùng Vũ đã khiến Tô Thành Hải tốn rất nhiều tiền học phí để theo học, mặc dù anh ta tương đối có thực lực trong giới vệ sĩ, nhưng so với Lý Phù Đồ và những người khác thì anh ta còn kém hơn rất nhiều, sau bao lâu vẫn chưa chạm tới ngưỡng nội kình.

Hùng Vũ đau lòng, Tô Thành Hải còn đau lòng hơn, ba trăm tỷ đồng học phí ông ta đã đóng không thiếu một xu, kết quả là học viên mà ông ta tập trung đào tạo lại không học được, thay vào đó, cả ba dự thính sinh đều học được, điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nghĩ xem, bây giờ anh ta sống ở nhà họ Lâm mà nhỡ có chuyện gì, đám người Lý Phù Đồ nhất định sẽ không nhìn thấy mà không quản, bất luận kẻ nào đạt tới nội kình đều là chuyện tốt.

Là đệ tử đáng tự hào nhất của sư phụ sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, Lý Tam Thốn nghiễm nhiên cũng bước vào ngưỡng cửa nội kình không lâu sau khi Lâm Thanh Diện rời đi.

Sau khoảng thời gian “dạy dỗ” này, Mục Tu đã lĩnh hội được rất nhiều điều, giờ đây ông ta đã đạt tới đỉnh phong nội kình tiểu thành, đoán chừng sẽ không mất nhiều thời gian để đạt đến mức nội kình đại thành.

Với việc bổ sung thêm Tên mập và Dư Tùng do lần này Lâm Thanh Diện mang về, số lượng cao thủ nội kình mà nhà họ Lâm đang sở hữu đã lên tới 7. Lực lượng này có thể so sánh với trình độ của đội chấp pháp khu phố H của nước M.

Nếu tính cả Lâm Thanh Diện, thực lực của nhà họ Lâm hiện tại đã đạt đến mức kinh ngạc, dù những môn phái cổ võ tới gây sự, bọn họ cũng có thể bình tĩnh đối phó.

Lâm Thanh Diện yêu cầu Dư Tùng thu xếp mọi thế lực ẩn thân giết người gần nhà cổ nhà họ Lâm. Mặc dù những sát thủ này khi gặp cao thủ nội kình có thể sẽ không thể đánh bại được, nhưng phương pháp ẩn nấp của họ, ngay cả những người có nội kình lớn cũng không thể phát hiện ra, như một lực lượng để phát hiện và theo dõi, họ rất hữu ích.

Về phần bản thân Dư Tùng, ông ta cũng đã từ tên sát nhân giấu mặt trở thành lãnh đạo Đội An ninh Nhà họ Lâm, chịu trách nhiệm quản lý chung mọi vấn đề liên quan đến sự an nguy của Nhà họ Lâm.

Dư Tùng nói ông ta đã là thủ lĩnh của tổ chức ám sát suốt nửa đời người, đã chán cuộc sống đi trên mũi dao từ lâu, vị trí đội trưởng Đội An ninh Nhà họ Lâm rất thích hợp với anh ta.

Ngày thứ hai sau khi Lâm Thanh Diện trở về, Lâm Nhất Nặc được Tôn Tuệ Phương và bảo mẫu anh mời chăm sóc toàn thời gian. Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài thì sống trong thế giới hạnh phúc của riêng hai người. Anh vừa trở về, đương nhiên hai người phải vuốt ve an ủi một phen, Lâm Nhất Nặc cư nhiên trở thành bóng đèn…

Vài ngày sau, Lâm Thanh Diện dành hết tâm trí cho gia đình. Ngày nào anh cũng dậy chạy bộ, mua rau, nấu ăn, còn Hứa Bích Hoài thì đưa Lâm Nhất Nặc đi dạo trong công viên, thỉnh thoảng giải quyết công việc của nhà họ Lâm, ban đêm ăn tối với mọi người, khuya đến lại phấn chiến với Hứa Bích Hoài, chưa bao giờ dừng lại.

Tất nhiên, Lâm Thanh Diện cũng thắc mắc vì sao sư phụ lại có nhiều kẻ thù như vậy. Anh định tìm thời gian để gặp sư phụ mình một lần, nói với ông ấy về vấn đề này, nhân tiện hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, thêm vào việc lần này anh giết một tông sư, nhà họ La có khả năng sẽ trả thù, những rắc rối của Lâm Thanh Diện vẫn còn tồn tại.

Chỉ là hiện tại anh không muốn quan tâm đến chuyện này, bây giờ anh chỉ muốn ở bên Hứa Bích Hoài vài ngày, nhân tiện tổ chức một bữa tiệc cho Lâm Nhất Nặc.

Còn những truyện khác thì phải đợi sau bữa tiệc.

Sáng nay, Lâm Thanh Diện từ trong giấc ngủ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Hứa Bích Hoài dựa vào trong ngực mình, một tay đi nhẹ trên người anh, gương mặt cô vẫn còn vết ửng hồng của đêm qua chưa hề phai.

Cơ thể Hứa Bích Hoài chỉ được một lớp lụa sa tanh mỏng bao phủ, hình dáng gồ ghề của cô thấp thoáng dưới lớp lụa.

“Sao em dậy sớm vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài cười ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cô nói: “Em muốn dậy sớm để gặp anh, không thể sao?”

“Có vẻ như là vẫn chưa đủ.” Lâm Thanh Diện thở dài.

“Chưa đủ gì cơ?” Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên là phục vụ chưa đủ, xem ra sau này anh còn phải tăng cường nỗ lực hơn nữa, buổi sáng thức dậy em không có kiệt sức, hơn nữa lại còn có tâm trạng thưởng thức anh, đây không phải là phục vụ chưa đủ sao.” Lâm Thanh Diện nói.

Mặt Hứa Bích Hoài đột nhiên đỏ lên, cô tức giận liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Đồ khốn này, ai bảo phục vụ chưa đủ chứ, tối hôm qua người ta đã suýt ngất xỉu rồi, nếu như anh tăng cường nỗ lực thì em cũng không thể gánh nổi nữa.”

Lâm Thanh Diện nghe Hứa Bích Hoài nói câu này, một nụ cười mãn nguyện nở trênch khuôn mặt của anh, khi đàn ông đắc ý nhất đó là khi anh ấy lắng nghe chính người phụ nữ của mình nói những câu như vậy.

“Không gánh nổi? Tại sao anh lại cảm thấy như em ăn chưa đủ vậy?” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài hừ một tiếng với Lâm Thanh Diện, sau đó đứng dậy khỏi giường, nói: “Được rồi, mau dậy đi, em đi cho Nhất Nặc ăn… khụ khụ, nhanh lên!”

Nghe được lời nói của Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện vô thức liếm liếm môi, dường như có chút dư vị.

Sau khi đứng dậy, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đi đến ôm Nhất Nặc, Lâm Thanh Diện trải qua quá trình thay tã cho đứa trẻ, cảnh tượng khá hỗn loạn.

Buổi chiều, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tên mập và Lý Tam Thốn, Lâm Thanh Diện đưa họ đến phố ăn vặt nổi tiếng ở Kinh Đô, hai người họ không có nhiều trải nghiệm về sự phồn vinh của thành phố, cho nên đã luôn có một khao khát sâu sắc đối với những nơi như phố ăn vặt.

Phố ăn vặt có tên là đường Văn Xương, là tụ điểm ăn uống nổi tiếng ở Kinh Đô, vì danh tiếng tương đối lớn nên đã trở thành điểm tham quan không thể bỏ qua ở Kinh Đô nên lượng khách hàng ngày rất đông.

Lâm Thanh Diện nhớ tới khi còn bé, anh đặc biệt thích ăn một quán ăn cổ ở phố này, cho nên anh đã đưa Tên mập và Lý Tam Thốn đến quán ăn này.

Ba người họ tìm một cái bàn ngồi xuống, Lâm Thanh Diện gọi tất cả các món ăn ngon trong cửa hàng, sau đó gọi vài chai bia ăn cùng với họ.

Tên mập vừa nhìn thấy đồ ăn thì lập tức lộ nguyên hình, mất hết sức kiềm chế của một cao thủ có nội kình tiểu thành, ngấu nghiến đồ ăn ở trên bàn.

Lý Tam Thốn cũng không thể nhịn được nữa, anh ta không lịch sự chút nào, thấy cái gì ăn cái đó, miệng ứa ra mỡ.

“Hai người ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì gọi thêm, đừng để tự dưng bị nghẹn đấy.” Lâm Thanh Diện mỉm cười.

Ngồi ở bàn bên cạnh Lâm Thanh Diện và bọn họ là một đám người phục trang đẹp đẽ, những người này trông không giống người địa phương ở Kinh Đô, nhưng từ thần thái và cử chỉ của họ, có thể thấy những người này nhất định không tầm thường.

Trong số những người này có một cô gái thấy cách Tên mập và Lý Tam Thốn ăn thì ngay lập tức tỏ thái độ khinh thường.

“Thật là một lũ nhà quê, chẳng lẽ kiếp trước bọn họ chết đói hay sao? Ăn té ngã heo, kinh tởm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.