Thấy Chu Tước bỗng xuất hiện trước mặt mình với vẻ mặt nghiêm túc, thì Lâm Thanh Diện biết, có lẽ bên Chúng Thần Điện đã xảy ra chuyện.
“Được, tôi sẽ quay về cùng cô.”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói, sau khi đưa cỏ Linh Thủy cho chú Mã, rồi chào tạm biệt mấy câu ngắn gọn, thì cùng Chu Tước rời khỏi nơi này.
Thấy Lâm Thanh Diện dần đi xa, Quan Duyệt mới khẽ hỏi: “Cậu, cậu nói thử xem sau này con vẫn có thể gặp lại anh Lâm chứ?”
Chú Mã cầm cỏ Linh Thủy, ánh mắt mang theo ý cười đáp.
“Người ưu tú như thiếu chủ, dù chúng ta không thể gặp hằng ngày, nhưng chắc chắn trên đời này sẽ lưu truyền câu chuyện về cậu ấy.”
Hai người cùng xoay người rời khỏi đây, vì sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện, nên bọn họ thuận lợi lấy được cỏ Linh Thủy, như vậy bệnh tình của Quan Duyệt sẽ được cứu chữa.
Chúng Thần Điện nằm ở phía Tây dãy núi Côn Luân, đây là cao chót vót của nước C, đồng thời cũng là nơi mà nhiều người mong ước.
Trước đó Lâm Thanh Diện vốn đang ở vùng Tây Bắc, dù lần này Chu Tước không tới tìm anh, thì anh cũng định tiện đường tới thăm Chúng Thần Điện một chuyến.
Vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Thanh Diện cần một người có khá nhiều kinh nghiệm tới giúp anh hóa giải nỗi nghi hoặc, nên người thích hợp nhất chỉ có thể là Lý Mộ Bạch.
“Đã lâu không gặp, thế nào, cô cũng hơn 30 tuổi rồi, đã tìm thấy bạn trai nào chưa?”
Trên đường rời khỏi thị trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện bỗng xoay người hỏi người đẹp bên cạnh.
Chu Tước lạnh lùng liếc nhìn anh: “Làm sao, hình như cậu rất để tâm đến chuyện tôi đã tìm bạn trai hay chưa?”
“Cũng không hẳn là rất để tâm, nhưng nếu tôi là điện chủ Chúng Thần Điện, thì cũng phải quan tâm đến thuộc hạ của mình một tý, nên cô đừng nghĩ nhiều.” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Chu Tước tức giận, sao Quý Trường Thanh cứ nhất quyết chọn người này làm điện chủ vậy, giờ anh ta còn dùng danh hiệu này để chèn ép cô nữa.
“Tôi nói này Chu Tước, cô định dẫn tôi đi bộ đến núi Côn Luân à, dù thể lực tôi không thành vấn đề, nhưng tôi e rằng chúng ta phải mất nửa tháng mới tới được đó.” Lâm Thanh Diện nói.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Chu Tước bỗng ngừng bước.
Cô dời mắt nhìn Lâm Thanh Diện: “Ai nói chúng ta phải đi bộ, chẳng qua là vì thị trấn nhỏ này hẻo lánh, cách quá xa sân bay, nếu lái xe cũng phải mất ba tiếng.”
“Vậy cô tới đây bằng cách nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Tôi ngồi trực thăng tới đây.” Chu Tước cười đáp.
Lâm Thanh Diện buồn cười hỏi: “Nếu đã như thế, tại sao chúng ta không ngồi trực thăng quay về, cô đừng nói với tôi rằng, trực thăng hết xăng nhé.”
“Không phải, chỉ là sau khi chở tôi đến đây, phi công kia chưa quen với khí hậu nơi này, giờ đang nằm viện vì bị tiêu chảy, nên chúng ta chỉ có thể chọn cách đi tới sân bay gần đây.” Chu Tước nói.
“Ồ, là thế à.” Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Vậy giờ trực thăng đang đậu ở đâu?”
“Ở trên sườn núi đó.” Chu Tước chỉ vào sườn núi có đống cát vàng nhô lên ở phía trước, rồi trêu đùa hỏi: “Nếu Lâm điện chủ lợi hại như vậy, chắc chuyện gì cũng có thể làm được, không biết giờ cậu có thể tìm được một phi công lái trực thăng tới đây không? Như vậy, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
Nói xong, Chu Tước còn khiêu khích nhìn Lâm Thanh Diện, hàm ý rất rõ ràng.
Lúc nãy Lâm Thanh Diện dùng thân phận điện chủ để chèn ép cô, nên giờ cô cũng phải thị uy với anh.
Phải biết rằng, thị trấn nhỏ ở vùng Tây Bắc này dân số rất ít, nên việc tìm được một phi công trong khoảng thời gian ngắn chẳng khác gì đang mò kim đáy biển.
Để tôi xem thử giờ cậu có thể làm gì?
Chu Tước đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện, ai ngờ anh chẳng hề nghĩ ngợi, đã lên tiếng ngay: “Đi thôi, giờ chúng ta sẽ đi tới nơi đậu trực thăng đó.”
Chu Tước tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Sao thế, cậu tìm được phi công lái trực thăng chưa?”
“Chưa.” Lâm Thanh Diện tùy ý đáp.
“Vậy giờ chúng ta tới đó có tác dụng gì, ngược lại còn làm lỡ thời gian.” Chu Tước nói.
Lâm Thanh Diện cười giễu cợt, cũng không nhiều lời, chỉ đi thẳng tới sườn núi phía trước.
Trên bãi đậu trực thăng ở đỉnh núi, một chiếc trực thăng Apache màu đen đang đậu ở đó.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Nhưng... phi công đâu?” Chu Tước thắc mắc hỏi.
Lâm Thanh Diện khẽ cười, đưa mặt tới gần Chu Tước nói: “Nếu tôi là điện chủ Chúng Thần Điện, thì cô cảm thấy một chiếc trực thăng nhỏ bé có thể ngăn cản được tôi?”
Nói xong, Lâm Thanh Diện đeo kính râm vào, rồi mở khoang cửa ra, nhấc đôi chân dài đi vào trong.
Là cậu chủ nhà họ Lâm, nên mấy thứ như trực thăng chỉ là đồ chơi cỡ lớn với Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện có thiên phú vượt trội, nên từ hồi thiếu niên anh đã sớm lấy được bằng cấp phi công quốc tế rồi.
Chu Tước thấy Lâm Thanh Diện tự tin như vậy, thì nửa tin nửa ngờ ngồi vào trong.
“Cậu thật sự biết lái trực thăng?” Chu Tước hỏi.
Lâm Thanh Diện mắt nhìn phía tước, trầm giọng đáp: “Cô cảm thấy tôi là người thích nói khoác à?”
“Ai mà biết!”
Chu Tước lẩm bẩm, rồi thắt dây an toàn vào.
Lâm Thanh Diện cảm nhận được hành động nhỏ nhặt này của đối phương, nhưng không để tâm cho lắm.
Giờ trực thăng đã được khởi động, cánh quạt khổng lồ ngày càng quay nhanh đồng thời tạo ra một lực nâng.
Rồi Lâm Thanh Diện đạp chân ga gạt cần ở chính giữa hai chỗ ngồi trên trực thăng.
Động cơ mang theo tiếng gầm rú từ từ nâng lên, rồi nhanh chóng rời khỏi bãi đất vàng này.
Ba tiếng sau, trực thăng đáp xuống căn cứ Chúng Thần Điện ở dãy núi Côn Luân một cách chuẩn xác.
“Chúng ta tới nơi rồi, cô có thể xuống trực thăng được rồi.”
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói.
Chu Tước nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khen ngợi.
Thật ra, Lâm Thanh Diện nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng không ngờ anh lại tạo cho người khác cảm giác không gì là không thể.
Hơn nữa, trên đường bay về, Chu Tước không hề có chút cảm giác xóc nảy, mấy luồng khí lưu trên cao gần như đã bị Lâm Thanh Diện né tránh triệt để, làm cô thoải mái hơn lúc bay đi rất nhiều.
Phải biết rằng, phi công đã chở Chu Tước tới vùng Tây Bắc lúc trước, đã có 15 kinh nghiệm lái trực thăng, vậy chẳng nhẽ kỹ thuật lái trực thăng của Lâm Thanh Diện còn tốt hơn anh ta?
Lâm Thanh Diện phớt lờ suy nghĩ trong lòng Chu Tước, vì trước mặt anh, Quý Trường Thanh dẫn theo một nhóm người Chúng Thần Điện đứng đợi anh xuất hiện.
“Cung nghênh điện chủ!”
Mấy người trong Chúng Thần Điện đồng loạt hô lên.
Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt Quý Trường Thanh hỏi: “Lần này ông gọi tôi tới đây, có phải là vì Chúng Thần Điện đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Quý Trường Thanh gật đầu nói: “Điện chủ, chúng ta tới đại điện đi, chúng tôi đang bàn bạc ở đó.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, rồi dẫn một nhóm người tới đại điện.
Trở về nơi này lần nữa, Lâm Thanh Diện cảm thấy mọi thứ ở đây vẫn quen thuộc như thế.
Nói tới cũng cảm khái, lúc trước anh tới Chúng Thần Điện là vì bị mấy lão già Quý Trường Thanh đe dọa dụ dỗ, mong anh gia nhập vào đây, nhưng giờ, ai ngờ anh lại trở thành điện chủ Chúng Thần Điện.
Tới đại điện, Lâm Thanh Diện cũng chẳng khách sáo, mà đi thẳng tới ghế chủ trì rồi ngồi xuống, Quý Trường Thanh dẫn mấy vị trưởng lão lần lượt ngồi dọc hai bên anh, còn Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thì chia ra ngồi hai bên, bên dưới là toàn bộ người trong Chúng Thần Điện.
Trong mấy người này, Lâm Thanh Diện có nhìn thấy một người quen cũ, là Đỗ Tri Lễ - người cùng tiến hành kiểm tra với anh trước khi tới Chúng Thần Điện lúc trước.
Giờ thân phận hai người khác biệt một trời một vực, một người là điện chủ ngồi trên cao, còn người kia thì chỉ có thể đứng bên dưới ngước nhìn.
Nhưng Đỗ Tri Lễ hoàn toàn không để tâm đến mấy chuyện này, mặc dù ông lớn tuổi hơn Lâm Thanh Diện rất nhiều, nhưng trong thế giới này, thực lực luôn được đặt lên hàng đầu, chứ không liên quan gì đến tuổi tác.
“Mọi người đã tới đông đủ hết chưa?”
Lâm Thanh Diện mở miệng nói, thật ra, đây là lần đầu tiên anh tiến hành trò chuyện với mọi người, với tư cách là điện chủ Chúng Thần Điện.
Nhưng Lâm Thanh Diện không hề rụt rè trước những cao thủ tu vi này, một là vì tu vi của anh cao hơn những người có mặt tại đây, hai là vì anh vốn là cậu chủ nhà họ Lâm, thân phận cao quý bẩm sinh của anh, đủ để anh thể hiện sự tự tin và nhân cách hấp dẫn trước mặt bất kỳ người nào.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói tiếp: “Lúc trước vì có quá nhiều chuyện, nên tôi không thể hỏi han nhiều về tình hình nơi này, nhưng tôi nghĩ, có Quý Trường Thanh ở đây rồi, hơn nữa mọi người đều là cường giả tu vi đứng đầu nước C, nên chắc sẽ không xuất hiện bất kỳ tình trạng hỗn loạn nào.”
“Quá nhiều chuyện gì chứ, chẳng phải là do cậu về nhà ở bên vợ con à?”
Bên dưới truyền tới một giọng nói, mặc dù nói rất nhỏ, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn nghe thấy rất rõ.
“Ai đang nói đó?”
Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày hỏi.
Vừa dứt lời, bên dưới liền im bặt.
“Sao dám làm mà không dám nhận, Chúng Thần Điện của tôi vẫn còn hạng người nhát cáy như vậy à?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Đúng lúc này, một người đàn ông lớn hơn Lâm Thanh Diện hai tuổi bước ra nói: “Lúc nãy là do tôi nói đấy, sao nào, chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt: “Anh là...”
Quý Trường Thanh ngồi bên cạnh khẽ nói: “Cậu ta là Phùng Diệu Tổ, cậu cả tập đoàn Hoa Đô, cậu ta gia nhập vào Chúng Thần Điện lúc điện chủ không có ở đây, tôi thấy cậu ta còn trẻ mà tu vi đã đạt tới Hóa Cảnh trung kỳ, nên mới thu nhận.”
“Phùng Diệu Tổ.”
Lâm Thanh Diện thầm đọc lại cái tên này.
Bên dưới, người đàn ông tên Phùng Diệu Tổ rất đắc ý nói: “Chắc điện chủ cũng nghe thấy tên tôi ở bên ngoài rồi đúng không, mặc dù tập đoàn Hoa Đô chúng tôi không lớn mạnh như nhà họ Lâm, nhưng cũng có chút danh tiếng ở nước C, về cơ bản thì tôi đi tới đâu cũng có người nhận ra tôi.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười lắc đầu nói: “Vậy phải làm anh thất vọng rồi, tôi thật sự không biết tập đoàn Hoa Đô các anh, còn tên anh, tôi cũng mới nghe thấy lần đầu tiên.”
- -------------------