“Chợ...
chợ thức ăn Hoa Viên, Trương Lôi”
Trần Minh Thu nói ra. Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ cần tìm được đầu nguồn, vậy sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Cơ bản những gì mình muốn biết đều đã lấy được, lúc này Lâm Thanh Diện mới thả chân ra. “Cậu Lâm, tôi đã nói toàn bộ những gì mình biết, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện này nữa, cậu thả tôi đi”
Trần Minh Thu nói. “Đúng vậy, cậu Lâm, sư phụ tôi già cả mắt mờ, độc ác xảo quyệt, sau này tôi nhất định sẽ trông coi ông ấy giúp anh, anh thả chúng tôi ra đi”
Linh Trần Tử ở bên cạnh nói. “Thả các người?”
Lâm Thanh Diện hừ lạnh, sau khi nhìn ánh mắt bất lực câu xin của bọn họ mới chậm rãi rời khỏi căn phòng này. Căn phòng trở lại yên bình. Thầy trò Trần Minh Thu quỳ trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy ngỡ ngàng. “Sư phụ, anh ta...
đi rôi sao?”
“Đúng vậy, nếu không con đi ra xem thử?”
“Con không ra ngoài đâu.”
Linh Trần Tử vội vàng từ chối, anh ta rất sợ Lâm Thanh Diện quay trở lại lân nữa. Thời gian dần dần trôi qua, khi trong lòng bọn họ sắp thả lỏng, đột nhiên, một ngọn lửa màu lam nhạt từ trên trời xuyên qua nóc nhà giáng xuống. “Sư phụ, cháy rồi..”
“Lâm Thanh Diện đáng chết, quả nhiên cậu ta muốn giết chúng ta...”
Trần Minh Thu la lớn: “Lâm Thanh Diện, hôm nay cậu giết tôi, đắc tội toàn bộ Công hội luyện kim! Chắc chắn bọn họ sẽ báo thù cho tôi!”
Trong đêm tối, ánh lửa ngút trời, tiếng mái ngói và tường gạch rơi xuống khiến Trần Minh Thu tuyệt vọng, tiếng hét cũng lộ rõ vẻ yếu ớt. Lâm Thanh Diện dùng linh lực biến ra ngọn lửa, rất nhanh đã đốt cháy toàn bộ căn phòng. Hạng con sâu làm rầu nồi canh này, đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không bỏ qua. Chỉ là, người phụ nữ trong lời nói của Trần Minh Thu lại khiến anh phải Suy nghĩ. Tất cả đều bình yên trở lại. Ngọn lửa căn nuốt tất cả, căn phòng bị đốt thành tro bụi, mà hai thây trò Trần Minh Thu lập tức trở thành hai cái xác không hồn. Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi được nửa tiếng, một bóng hình như có như không đi đến trước căn phòng bị đốt cháy. “Thật vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
Người phụ nữ khẽ nói, tỏ vẻ coi thường. Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô gái xinh đẹp tuyệt trân, đối với cảnh tượng rách nát trước mắt, cô ta chẳng hề để ý. Trái lại cô ta còn dứt khoát đi vào trong tro tàn, vừa đi vừa nói: “Lâm Thanh Diện này quả nhiên rất thú vị, xem ra, không phải mình ra tay thì không được rồi ”
Khi cô ta chậm rãi đi quanh quấn bên trong, đột nhiên cô ta nhìn thấy hình như dưới một miếng ngói bị cháy đen có thứ gì đó. “Đây là?”
Cô gái cúi người nhặt đồ vật đó lên. Hóa ra đây là Cửu Chuyển Đan, đan dược có độc tính cực mạnh mà trước kia Trần Minh Thu giao cho Linh Trần Tử.
- -------------------