Rể Quý Trời Cho

Chương 305: Chương 305: Sân bay phong ba




Lâm Thanh Diện đi cùng tiếp viên tới vị trí khoang hạng nhất, không gian nơi này rất lớn, ghế ngồi thoải mái, hơn nữa xung quanh có tivi gắn bàn, trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt, tạp chí và thức uống.

Ghế ngồi ở đây có thể duỗi ra, biến thành giường nằm, so với sự chật chội trong khoang phổ thông, nơi này quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa, không gian ở đây cũng rất độc lập, nếu Lâm Thanh Diện không muốn bị quấy rầy, có thể đóng cửa lại.

Lâm Thanh Diện không phải người thích hưởng thụ, cho nên lúc mua vé máy bay chỉ mua khoang phổ thông, nhưng bây giờ sau khi đến khoang hạng nhất, cảm thấy loại thoải mái và thả lòng không bị làm phiền này, tâm trạng Lâm Thanh Diện cũng vui vẻ hơn nhiều.

Quả nhiên, có tiền có thể khiến người ta vui vẻ.

Lâm Thanh Diện ngồi xuống, khẽ duỗi cơ thể mình, tiếp viên ở cạnh cung kính nhìn anh, giới thiệu các phục vụ ở khoang hạng nhất cho anh.

Giới thiệu xong, Lâm Thanh Diện gật đầu, ý bảo tiếp viên có thể ra ngoài.

Tiếp viên nhìn anh một cái, không ra ngoài, do dự một lát mới nháy mắt với anh, cười nói: “Thưa anh, thực ra tôi cũng có thể cung cấp một số phục vụ đặc thù cho anh, để anh có trải nghiệm du lịch thoải mái trên máy bay, nếu anh muốn, hoàn toàn có thể giữ tôi lại, đây là tôi tự nguyện á.”

Nói rồi, một tay tiếp viên khẽ đặt lên vai Lâm Thanh Diện, nhẹ nhàng sờ mó.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của cô ta, khẽ sững sốt, tiếp đó trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái, không nghĩ tới tiếp viên trên máy bay lại còn thích làm loại chuyện này, chẳng lẽ vì mình có tiền sao?

“Không cần đâu, cô có thể ra ngoài rồi, tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.” Lâm Thanh Diện trực tiếp cự tuyệt cô ta.

Tiếp viên nghe thấy lời của anh, lập tức lộ ra thất vọng, nhưng cô ta cũng không dám tiếp tục ở lỳ không đi, thấy Lâm Thanh Diện không muốn phục vụ của cô ta, cô ta cũng chỉ có thể rời khỏi chỗ này.

Đợi tiếp viên đi rồi, Lâm Thanh Diện hạ ghế, sau đó nằm lên, mặt đầy thoải mái thả lỏng.

Lúc sắp tới Hồng Thành, Lâm Thanh Diện bị tiếp viên gọi dậy, tiếp viên đưa cho anh khăn lông, để anh lau mặt tỉnh táo.

“Thưa anh, xin hỏi tôi có thể lưu mesenger của anh không? Nếu sau này anh còn đi chuyến bay của công ty chúng tôi, có thể liên lạc trước với tôi, tôi sẽ sắp xếp phục vụ tốt nhất cho anh.” Tiếp viên có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Thanh Diện.

“Không cần, tôi đã kết hôn rồi.” Lâm Thanh Diện trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của cô ta, cho dù lần sau Lâm Thanh Diện còn đi máy bay của công ty hàng không này, trên chuyến bay cũng không chắc là cô tiếp viên này, cô ta sao có thể sắp xếp phục vụ tốt nhất cho mình, rõ ràng chính là muốn có mesenger của Lâm Thanh Diện mà thôi.

Lâm Thanh Diện không muốn đụng phải quá nhiều phiền phức, từ chối là phương pháp tốt nhất.

Tiếp viên nghe thấy lời của anh, ánh mắt ảm đạm.

“Người đàn ông tốt như vậy, sao lại kết hôn rồi chứ?” Tiếp viên oán hận trong lòng.

Không bao lâu sau, máy bay tới sân bay Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện bước xuống máy bay, cùng đám người đi ra ngoài, Hồ Vũ Tinh nhìn thấy bóng dáng anh trong đám người, ánh mắt lập tức lộ ra u oán.

Cô ta chạy nhanh tới cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi một câu: “Lâm Thanh Diện, thẻ ngân hàng của anh có phải trộm của người khác không? Tôi thấy ý của cô tiếp viên đó, thẻ ngân hàng này dường như cực kỳ lợi hại, nếu tôi đi báo cảnh sát, anh nhất định sẽ bị phán tội đi?”

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn Hồ Vũ Tinh, thật không hiểu nổi đầu óc cô ta rốt cuộc hoạt động ra sao, lại còn muốn đi báo cảnh sát anh.

“Thẻ ngân hàng này là của tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

“Bớt giả bộ ở đây đi, sao anh có thể có thẻ ngân hàng cao cấp như vậy, nhất định là anh ăn cắp, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh đưa một nửa tiền trong thẻ cho tôi, tôi sẽ không đi báo cảnh sát anh nữa, nếu không, anh đợi ngồi tù đi.” Hồ Vũ Tinh thề thốt nói.

“Vậy cô đi báo đi, xem cảnh sát có đến bắt tôi không.” Lâm Thanh Diện hời hợt nói.

Hồ Vũ Tinh thấy Lâm Thanh Diện không chút sợ hãi, trong lòng phẫn hận.

Lúc này, hai người đã đi tới sảnh ra sân bay, Lâm Thanh Diện vừa ra, đã chú ý thấy nơi này có chút không đúng lắm, quả nhiên, rất nhanh đã có một đám người nhìn về phía anh, ánh mắt không tốt.

Lâm Thanh Diện làm như không có việc gì đi về phía trước, không tới hai phút sau, vài người mặc đồng phục bỗng nhiên bắt đầu sơ tản người trong sảnh ra ngoài.

Mà lúc này cũng có một đội đàn ông mặc đồng phục màu đen đi về phía anh.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều vô cùng kỳ quái, không biết làm sao vậy, nhưng rất nhanh đã có người phát hiện, nhân viên sân bay tản họ ra là vì sự xuất hiện của hai người mặc đồ đen đó.

Mà mục tiêu của hai người đồ đen đó, chính là Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, lá gan của cậu không nhỏ nha, lại còn dám quay về Hồng Thành, chẳng lẽ cậu cho rằng ông chủ Kim sẽ bỏ qua cho cậu như vậy sao? Cậu hôm nay sẽ không thể nào bước ra khỏi sân bay này.” Người dẫn đầu đám người đồ đen hét một câu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trực tiếp dừng bước, híp mắt nhìn đội người đồ đen, từ lời nói của họ có thể đoán ra, những người này hẳn là do Kim Văn Ngạo phái tới.

Hồ Vũ Tinh thấy đội người đồ đen đi về phía Lâm Thanh Diện, cũng bị dọa sợ, sau đó vội cách xa Lâm Thanh Diện, chạy vào trong đám người xem náo nhiệt bên cạnh.

Cô ta vừa rồi nghe thấy lời của người đồ đen đó, xem ra Lâm Thanh Diện chọc phải người không nên chọc, cô ta sau đó không theo dõi chuyện thi đấu cờ vây, cho nên cũng không biết Lâm Thanh Diện thắng quán quân cuộc thi cờ vây, bây giờ nhìn thấy những người đồ đen khí thế bừng bừng này, cô ta còn cho rằng họ đến tìm Lâm Thanh Diện đòi thẻ ngân hàng.

Mấy người đồ đen vừa nhìn là biết không dễ chọc, chỉ dựa vào một phế vật Lâm Thanh Diện nhất định không chống đỡ nổi, những người đó nói sẽ không để Lâm Thanh Diện bước ra khỏi sân bay, vậy nhất định là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Thanh Diện rồi.

Mặt Hồ Vũ Tinh lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt vui vẻ khi người gặp họa nhìn anh, tự lẩm bẩm: “Thật là đáng đời, ai kêu anh trộm thẻ ngân hàng của người ta còn không nhận, người ta trực tiếp tìm tới cửa rồi, mấy người này nhìn cực kỳ lợi hại, chỉ dựa vào một phế vật ngu ngốc như anh, hôm nay nhất định chạy không thoát, hi vọng mấy người này hôm nay tốt nhất có thể đánh chết anh, như vậy tức giận trong lòng tôi cũng có thể xả ra rồi.”

“Xem ra Kim Văn Ngạo thật sự không bỏ cuộc, lại còn đặc biệt phái người tới sân bay chặn tôi lại, nhưng các người cho rằng như vậy thì có thể chặn được tôi sao?” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Đội người đồ đen nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện đều phì cười một tiếng, người dẫn đầu mặt đầy khinh thường, nói: “Tôi tự giới thiệu một chút trước, tôi tên Thái Long, là đội trưởng tiểu đội tinh anh do ông chủ Kim bí mật bồi dưỡng, khoảng thời gian này chúng tôi luôn huấn luyện trong rừng sâu núi thẳm, chỉ mới đây thôi, mấy người chúng tôi hợp tác, đánh chết một con gấu nâu, anh nói thực lực như vậy, chúng tôi có thể cản được anh không?”

Lời của Thái Long vừa nói ra, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu kinh hô, họ đều biết sự đáng sợ của gấu nâu, cho dù là hợp tác giết chết, cũng đã cực kỳ biến thái rồi, dù sao thì thân thể người bình thường so sánh với gấu nâu quả thực là một trời một vực, hơn nữa, sức mạnh của gấu nâu căn bản không phải loài người có thể so sánh, nếu đám người Thái Long thật sự đã đánh chết một con gấu nâu, vậy thì thật sự cực kỳ lợi hại.

Lâm Thanh Diện nghe xong, mặt không lộ ra biểu cảm quá kinh ngạc, rất rõ ràng chuyện họ hợp tác giết chết gấu nâu không thể khiến anh kích động quá lớn.

“Cho dù các người từng hợp tác đánh chết thứ gì, các người hôm nay tới sân bay chặn tôi, chính là một lựa chọn sai lầm.” Lâm Thanh Diện nói.

Những người xung quanh thấy dáng vẻ hời hợt của Lâm Thanh Diện, đều khá kinh ngạc, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện đối mặt với những người này lại có thể mặt không đổi sắc, nghĩ hẵn cũng là một nhân vật lợi hại.

“Chàng trai trẻ đó nhìn không chút sợ hãi, có lẽ cũng là một nhân vật lợi hại đi.” Lúc này, có người nói một câu.

Hồ Vũ Tinh nghe thấy, lập tức trào phúng một tiếng: “Anh ta tính cái gì nhân vật lợi hại chứ, chẳng lẽ các người chưa từng nghe nói tới anh ta sao? Người này chính là phế vật nổi danh toàn Hồng Thành, Lâm Thanh Diện, chính là tên ngoại trừ ăn bám thì không biết làm gì, anh ta bây giờ nhất định đã sợ muốn chết rồi, chỉ là vì mặt mũi nên miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.”

Mọi người xung quanh nghe xong đều mặt đầy kinh ngạc.

“Thì ra người này chính là Lâm Thanh Diện à, tôi từng nghe nói tên này, nghe nói hắn ở nhà hoàn toàn không chút địa vị, cả ngày làm việc nhà, người như vậy quả thực không có tiền đồ gì.”

“Thì ra là Lâm Thanh Diện, vậy xem ra anh ta thật sự xui xẻo rồi, chỉ với phế vật như anh ta, đừng nói một đội người, cho dù là một người cũng nhất định không đánh lại.”

“Tôi nói mà, thì ra là phế vật Lâm Thanh Diện, tên này cả ngày không làm gì, chỉ biết gây phiền phức, mỹ nữ xinh đẹp như Hứa Bích Hoài, sao lại gả cho loại phế vật này chứ?”

...

Hồ Vũ Tinh thấy mọi người xung quanh cùng trào phúng Lâm Thanh Diện với cô ta, mặt đắc ý.

Đội người của Thái Long nghe bàn tán của những người xung quanh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh, theo họ thấy, Lâm Thanh Diện quả thực chỉ là một phế vật, Kim Văn Ngạo phái họ tới xử lý Lâm Thanh Diện, thực sự là có chút chuyện bé xé to.

“Lâm Thanh Diện, thật không nghĩ tới anh lại còn có tâm trạng ra vẻ ở đây với chúng tôi, anh hẳn còn chưa ý thức được hôm nay mình sẽ có kết cục như thế nào đi, vậy tôi liền nói với anh một chút, hôm nay có lẽ anh sẽ không chết, nhưng nửa đời sau anh tuyệt đối không thể bước xuống giường nổi, anh hiểu rõ ý của tôi chứ?” Thái Long lạnh giọng nói.

“Nhưng tôi bây giờ có thể cho anh một cơ hội, nếu anh bây giờ có thể đến dập đầu từng người chúng tôi trước mặt tất cả mọi người, lại kêu chúng tôi một tiếng ba, tôi có thể chỉ đánh gãy hai chân anh, để nửa đời sau anh vẫn có thể ngồi xe lăn, ra ngoài phơi nắng, anh thấy thế nào?”

Nói xong, người của Thái Long bèn cười to ha hả.

“Còn cho hắn cơ hội gì chứ, loại phế vật này không cần sống trên đời, các người nên đánh chết hắn ngay!” Hồ Vũ Tinh hét lên.

Thái Long híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện, cười hỏi: “Thế nào? Anh muốn kêu chúng tôi là ba? Hay là muốn trực tiếp bị chúng tôi đánh không bò xuống giường nổi?”

Lâm Thanh Diện nhìn họ, chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.