Rể Quý Trời Cho

Chương 477: Chương 477: Sự bất lực của chung thiên nguyên




“Sao... sao lại có thể, mình bị hoa mắt à? Trình Đáp Sơn lại quỳ trước Lâm Thanh Diện sao!” Quách Kiên tự lầm bầm một câu.

“Cậu không hoa mắt đâu, tên Trình Đáp Sơn đó vốn dĩ không phải đối thủ của anh Diện mà!” Lý Huỳnh Thái bên cạnh mở miệng nói một câu.

Quách Kiên quay đầu hỏi Lý Huỳnh Thái: “Vậy... vậy anh ấy dùng mấy chiêu thì đánh được Trình Đáp Sơn thành thế kia?”

“Ba chiêu, nãy cậu không nghe thấy à? Anh Diện đã nói chỉ dùng ba chiêu thì chắc chắn sẽ chỉ dùng ba chiêu thôi.” Lý Huỳnh Thái thản nhiên nói.

Quách Kiên cố gắng nuốt khan, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, rất lâu rất lâu vẫn không nói nên lời.

Một lúc sau, Quách Kiên mới mở miệng: “Không khoa học chút nào, tại sao anh ấy đánh Trương Phong và Tam Khang mất nhiều thời gian như thế, mà đánh với Trình Đáp Sơn lại chỉ dùng có ba chiêu thôi?”

“Lúc trước không phải đã nói với cậu rồi à, hôm nay anh Diện đến đây là để xả giận, nếu trước đó anh ấy đánh chết cả Trương Phong và Tam Khang thì làm sao mà xả giận được, lúc sau đánh Trình Đáp Sơn, vì đã bớt giận kha khá rồi, nên chỉ cần ba chiêu là đủ.” Lý Huỳnh Thái giải thích.

Quách Kiên nhìn lên Lâm Thanh Diện trên võ đài với vẻ mặt phức tạp, khi một người có thể tùy ý khống chế số lượng đòn đánh ra để hạ gục đối thủ, thì người ấy phải mạnh đến mức nào chứ?

Chẳng trách Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái lại kính nể Lâm Thanh Diện đến vậy, sau này đừng gọi là anh Lâm Thanh Diện, cho dù có bảo anh gọi là ông nội Lâm Thanh Diện thì anh cũng không ý kiến.

Sau khi giải quyết xong Trình Đáp Sơn, Lâm Thanh Diện chỉ nhìn ông ta vài giây, sau đó quay người xuống khỏi võ đài.

Thực lực của Trình Đáp Sơn thực sự không hề yếu, có điều so với top 10 Chiến Thần Bảng thì vẫn còn thua kém nhiều, nên Trình Đáp Sơn không đủ tư cách để anh đấu nghiêm chỉnh.

Người như thế này thua thì đã thua rồi, trong ký ức của Lâm Thanh Diện, ông ta chỉ là một kẻ bị mình đánh bại bằng ba chiêu, ngoài ra không có điểm gì khác đáng nhớ.

Lâm Thanh Diện bước đến trước mặt ba người Trần Tài Anh, Quách Kiên lập tức tiến lên tiếp đón, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nói: “Anh Diện, lúc trước là tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ thực lực của anh, mong anh đừng để bụng nhé.”

Lâm Thanh Diện không để ý đến anh ta, chỉ nhàn nhạt nhả ra một câu: “Hôm nay xả đủ rồi, về thôi.”

Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái gật đầu ngay, sau đó cùng Lâm Thanh Diện đi ra ngoài.

Quách Kiên thấy ba người họ định rời đi liền vội vảng hỏi: “Anh Diện, anh Trần, chuyện ở đây phải làm thế nào?”

Trần Tài Anh quay đầu nhìn anh ta một cái, rồi cười nói: “Sau này sàn đấu ngầm huyện Đằng Ngọc giao cả cho anh nhé, những chuyện còn lại anh cứ tự giải quyết đi.”

Quách Kiên nghe xong, trên khuôn mặt ngay lập tức để lộ ra sự kích động, trong lòng anh hiểu rõ, phía Lâm Thanh Diện mặc dù không để ý đến anh, những thực chất trong lòng vẫn chấp nhận anh, nếu không Trần Tài Anh sẽ không cho anh toàn quyền quản lý sàn đấu ngầm huyện Đằng Ngọc đâu.

“Anh Diện thực sự quá lợi hại, đi theo anh ấy thì sau này chắc chắn có thể lên như diều gặp gió, mình nhất định phải làm thật tốt, cố gắng để anh Diện thấy được sự nỗ lực của mình!”

...

Hai ngày sau.

Mãn Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện ngồi trước một cái bàn, bên trên đặt một chai rượu mạnh, mà chai rượu đã uống vơi một nửa.

Người trong Quan Lĩnh đã đưa tin đến cho Lâm Thanh Diện, bọn họ không tìm thấy tung tích của Hứa Bích Hoài ở khu Hồng Thành và Giang Bắc, tìm kiếm kĩ lưỡng ở Kinh Đô cũng không hề thấy bóng dáng của Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, cô biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, đến cả mạng lưới Quan Lĩnh rộng khắp như thế cũng không thể tìm thấy dấu vết nào của cô.

Bởi vì vụ tai nạn xe đó là do Lạc Tâm sắp xếp, nên Lâm Thanh Diện tin rằng việc Hứa Bích Hoài mất tích chắc chắn không khỏi liên quan đến Lạc Tâm, nếu như có thể bắt được Lạc Tâm thì chắc hẳn sẽ có thể tra ra vị trí của Hứa Bích Hoài.

Trong hai ngày này, người của Quan Lĩnh cũng đã điều tra rõ ràng tung tích của Lạc Tâm, bây giờ Lạc Tâm đang ở Kinh Đô, hơn nữa hành tung cũng không khó tìm, chỉ có điều càng như thế, Lâm Thanh Diện càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, với tính cách của Lạc Tâm, nhất định là đã có chỗ dựa vững chắc nên mới dám to gan như vậy.

Cô ta đang hợp tác với một vị thương nhân nước ngoài bí ẩn, tạo áp lực cho sản nghiệp nhà họ Lâm ở Kinh Đô, gia thế vị thương nhân bí ẩn này khá hùng hậu, cho dù là nhà họ Lâm, thì khi đối diện với sức ép từ phía ông ta và Lạc Tâm, cũng thường xuyên không có kế sách nào để đối phó.

Nhưng sau này, người của Quan Lĩnh đã xác nhận được tên tuổi của thương nhân bí ẩn này, Công Tôn Ninh, Lâm Thanh Diện đã sớm có những dự đoán về người đang giúp đỡ Lạc Tâm nên điều này đã làm anh cơ bản xác định được, vị thương nhân bí ẩn ấy chính là kẻ thù của nhà họ Lâm – người nhà Công Tôn.

Nếu như là lúc trước người nhà Công Tôn đến Kinh Đô đối phó với nhà họ Lâm thì có lẽ Lâm Thanh Diện sẽ rất lo lắng, dù gì nhà họ Lâm cũng chỉ là dòng họ đứng đầu trong nước, nếu đem so sánh với nhà Công Tôn bành trướng khổng lồ như thế, hiển nhiên là nhà họ Lâm thực sự quá yếu ớt, Lâm Thanh Diệp cũng không chắc liệu có thể đấu lại được nhà Công Tôn hay không.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, Lâm Thanh Diện có cả Quan Lĩnh làm hậu thuẫn, cho dù nhà Công Tôn có là gia tộc đứng ở đỉnh thế giới thì bây giờ Lâm Thanh Diện cũng sẽ không lo sợ.

Người nhà Công Tôn giúp Lạc Tâm hại Hứa Bích Hoài mất tích, Chung Linh Nhi thì hôn mê không tỉnh, Lâm Thanh Diện tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Chỉ có điều chuyện này đã xảy ra rồi, hơn nữa người nhà Công Tôn không dễ dàng đối phó như Hứa Trai Hiệp, Lâm Thanh Diện muốn điều động lực lượng của Quan Lĩnh thì cũng cần một thời gian nhất định, nên hai ngày này anh không vội vàng đi đến Kinh Đô.

Đợi đến khi lực lượng của Quan Lĩnh ở Kinh Đô đã bố trí xong xuôi, Lâm Thanh Diện mới đi cũng không muộn.

Đến lúc đó, Lâm Thanh Diện sẽ cho người nhà Công Tôn một niềm vui bất ngờ. Dám động đến người phụ nữ của Lâm Thanh Diện thì làm sao có thể có kết cục tốt được chứ.

Con ngươi của Lâm Thanh Diện dán chặt vào chai rượu trên bàn rất lâu, sau đó anh hít sâu một hơi, rồi nhấc chai rượu lên một hơi nốc cạn.

...

Kinh Đô.

Tòa nhà Thiên Nguyên.

Ở khu vực làm việc của Chung Thiên Nguyên, bây giờ toàn bộ khu vực này đã được ông cải tạo thành phòng bệnh của Chung Linh Nhi, tất cả thiết bị trị liệu tiên tiến nhất của bệnh viện đều được ông đưa đến đây, có mấy bác sĩ luân phiên túc trực, chăm sóc cho Chung Linh Nhi đang hôn mê bất tỉnh.

Phòng làm việc của Chung Thiên Nguyên được đặt cạnh căn phòng được cải tiến thành phòng bệnh này, ông cần phải vừa làm việc, vừa theo dõi tình trạng của con gái mình, nên chỉ có thể lựa chọn cách này.

Lúc ấy Chung Thiên Nguyên đang ngồi trước bàn, cau mày nhìn chăm chăm vào văn kiện đặt trên bàn, đúng lúc ấy, có một người đàn ông sắc mặt khó coi bước vào văn phòng của ông.

Chung Thiên Nguyên ngẩng đầu liếc qua người đó, rồi hỏi: “Việc tôi giao cho cậu thế nào rồi, có khả năng lật đổ công ty mà Lạc Tâm đang làm bây giờ không?”

Người đó lắc đầu trả lời: “Chúng tôi đã thử đầu tư vào đó rất nhiều tiền, nhưng tài sản của công ty bọn họ nhiều đến mức đáng sợ, căn bản bọn họ không hề sợ hãi sự can thiệp của chúng ta, hơn nữa đối phương cũng rõ ràng có ý muốn chơi đùa tiếp với chúng ta, chúng ta nên tạm dừng ra tay với công ty đó đi, nếu cứ tiếp tục thế này thì sợ là cả thương hội cũng sẽ bị liên lụy.”

Chung Thiên Nguyên vứt tập văn kiện trong tay mình xuống mặt bàn, tức giận quát lên: “Cái tên Công Tôn Ninh đáng chết đó rốt cuộc là ai chứ! Tại sao ngay cả Thương hội Thiên Nguyên cũng không phải chịu thua hắn ta, chẳng nhẽ mối thù của con gái tôi lại không thể báo được hay sao?!”

Trong thời gian này, sau khi Chung Thiên Nguyên biết hung thủ thực sự khiến cho con gái mình hôn mê bất tỉnh chính là Lạc Tâm, ông liền bắt đầu báo thù cô ta, ông đã từng âm thầm phái người đi bắt Lạc Tâm, nhưng bên cạnh Lạc Tâm luôn có rất nhiều cao thủ, những người ông phái đi đều không có ai quay về được.

Chung Thiên Nguyên biết thủ đoạn này không dùng được thì định lật đổ công ty của Lạc Tâm trước, khi không có nền tảng thực lực kinh tế, Lạc Tâm cũng chẳng là cái thá gì cả.

Nhưng điều khiến Chung Thiên Nguyên không ngờ tới là công ty của Lạc Tâm lại cực kỳ lớn mạnh, ngay cả Thương hội Thiên Nguyên cũng không thể đấu lại được bọn họ.

Báo cáo của thuộc hạ khi nãy càng làm ông ý thức được sự đáng sợ của công ty này, mà công ty này có thể trở nên đáng sợ như thế là do Công Tôn Ninh.

“Nhà họ Lâm bây giờ cũng đã ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nghe nói trong nội bộ nhà họ Lâm có xuất hiện một số lục đục, không ít người đã bắt đầu tự tìm đường thoát cho mình, nhà họ Lâm quần đảo trời đất ở Kinh Đô nhiều năm nay, giờ lại rơi vào bước đường này, xem ra Kinh Đô những ngày này thực sự phải thay đổi rồi.” Trong lòng Chung Thiên Nguyên hết ảo não thì giờ phần nhiều lại là bất lực.

“Hội trưởng, tôi còn tin này cần báo cho ông.” Thuộc hạ kia lên tiếng.

“Nói.”

“Vừa nhận được tin, Lâm Thanh Diện đã quay về Hồng Thành rồi.”

Chung Thiên Nguyên nghe thấy vậy, động tác tay lập tức dừng giữa chừng, hai mắt cũng nheo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.