Thử thách kết thúc, mọi người cũng có ấn tượng sơ qua về Lâm Thanh Diện rồi.
Vì thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với Lâm Thanh Diện, nên mấy sư huynh đệ chưa từng gặp mặt anh cũng nảy sinh thù địch với anh.
Cộng thêm Vương Kiếm đã ngang nhiên bày tỏ thái độ của mình với Lâm Thanh Diện, nên tất nhiên mấy người bình thường Vương Kiếm sai đâu làm đó cũng sẽ không có ấn tượng tốt với anh.
Tất nhiên, cùng lắm bọn họ chỉ đố kỵ về thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với anh thôi, chỉ có một mình Vương Kiếm thật sự nảy sinh thù địch đối với anh.
Mọi người đều có chuyện riêng phải làm, đương nhiên sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện không thể thay đổi được thói quen của họ, nên thoáng chốc, mọi người đã bận rộn làm chuyện của mình.
Giang Tiểu Nhu đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện cười nói: “Có lẽ anh không có ý kiến gì về chuyện tôi bảo anh làm bạn trai đúng không? Bởi vì bình thường bọn họ đều tranh giành muốn làm bạn trai tôi.”
Lâm Thanh Diện lườm cô ta nói: “Xin lỗi, tôi không có phúc để hưởng thụ lộc này, cô nên đi tìm người khác đi.”
Bạch Chỉ cũng cạn lời nhìn sư muội mình, rồi nói: “Em có thể nghiêm chỉnh một chút không, nếu em còn tiếp tục như vậy, e là Lâm Thanh Diện sẽ bị em dọa cho chạy mất dép.”
Giang Tiểu Nhu nhất thời không phục nói: “Sư tỷ, dựa vào cái gì mà chị bảo em không nghiêm chỉnh khi em nói anh ta làm bạn trai em chứ? Chẳng lẽ chị cho anh ta nhìn thấy chị tắm rửa là nghiêm chỉnh à?”
Bạch Chỉ bỗng đỏ mặt, nhìn trộm Lâm Thanh Diện, rồi nói với Giang Tiểu Nhu: “Em đúng là người không nói lý lẽ, chị không nói chuyện em nữa.”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi.
“Hừ, chắc chắn chị ấy đã bị mình nói trúng tim đen, bằng không tại sao lại chột dạ như vậy?” Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm.
Rồi cô nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Ở đây nhà là chúng tôi tự xây lên, anh mới tới đây nên chưa có chỗ ngủ đúng không, hay là anh tới nhà tôi trước đi, nhà tôi có một chiếc giường lớn, đủ cho hai người chúng ta ngủ.”
Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng, vội đáp lại ngay: “Không cần đâu, ý tốt của cô tôi xin nhận, còn chuyện ngủ thì đợi trời tối rồi hẵng nói.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi về phía rừng cây ở gần đó, rồi nhảy lên một cành cây cao, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Nhu thấy thế thì tức giận nói: “Không cần thì thôi, hừ.”
Chớp mắt đã đến sẩm tối, Lâm Thanh Diện đang ở trên cây mở mắt ra, ngắm nhìn mấy căn nhà chằng chịt ở gần đó.
Mỗi căn nhà mang một phong cách riêng, xem ra đúng như Giang Tiểu Nhu nói, bọn họ xây nhà theo sở thích riêng của mình.
Nhưng Lâm Thanh Diện không muốn định cư lâu dài ở trên đảo, anh tới đây là để đưa Ngưng Hồn Ngọc cho sư phụ, nếu được, tất nhiên anh sẽ giúp đỡ sư phụ, nhưng có lẽ không sẽ không tốn nhiều thời gian, nên anh không cần phải xây một căn nhà ở đây.
Lúc Lâm Thanh Diện đang nhìn chằm chằm mấy căn nhà đó, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Bọn họ là đồ đệ được ta thu nhận, trong nửa cuộc đời ngao du thiên hạ của mình, mỗi người đều có tư chất nổi bật, bất kỳ người nào cũng có thể mệnh danh là con cưng của trời, nhưng trong số các đồ đệ này, chỉ có con là làm ta hài lòng nhất.”
Lâm Thanh Diện giật mình, vội vàng nhìn qua bên cạnh, rồi nhận ra không biết từ lúc nào, sư phụ đã ngồi cạnh anh.
Trong lòng anh tràn đầy kinh ngạc, lúc nãy anh hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ tiếng động nào bên cạnh mình, phải biết rằng giờ thực lực của anh đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù không mở thần niệm, thì bất kỳ người nào tới gần anh trong phạm vi năm mét, anh đều có thể phát hiện ra đầu tiên.
Nhưng giờ sư phụ đã ngồi cạnh anh rồi, vậy mà anh lại không hề phát hiện ra, nếu không phải sư phụ lên tiếng, anh hoàn toàn không biết rằng bên cạnh mình vẫn còn một người.
Điều này càng khiến Lâm Thanh Diện vững tin rằng, chắc chắn thực lực của sư phụ đã đạt tới Thần cảnh.
Hơn nữa sư phụ cũng từng tu luyện Huyền Công, nên giờ e là chỉ có mình anh là biết rõ, rốt cuộc thực lực của ông đáng sợ đến mức nào?
“Sư phụ, lần sau sư phụ có thể chào hỏi con trước được không, lúc nãy tim con sắp rớt ra ngoài rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
Lục Diên Thọ mỉm cười nói: “Ta thấy con nằm đây nhắm mắt nghỉ ngơi, nên không muốn làm phiền.”
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ sư phụ, rồi nhận ra hình như sư phụ đã già hơn hai mươi mấy tuổi so với lần trước, cả người cũng trở nên thăng trầm hơn nhiều, ánh mắt càng trở nên thâm thúy hơn, đồng thời ẩn chứa nhiều cảm xúc mà Lâm Thanh Diện không thể thấu hiểu được.
Anh không biết có phải sư phụ đã trải qua chuyện gì, hay là vì kiếp nạn sắp tới mới trở nên tiều tụy như thế không?
“Sư phụ, bộ dạng người...”
Lục Diên Thọ cười nói: “Gần đây ta có chút chuyện phiền muộn, nên già đi mấy tuổi, không sao đâu.”
Thấy sư phụ nói thế, Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục chất vấn nữa.
“Sư phụ, con đã tìm đủ ba miếng Ngưng Hồn Ngọc rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Ta đã đoán ra rồi, bằng không với tính cách của con, sẽ không tới đây tìm ta.” Sư phụ nói rất nhẹ nhàng.
“Vậy kiếp nạn của sư phụ chừng nào sẽ tới? Nếu có thể trợ giúp, chắc chắn đệ tử sẽ không chối từ.” Lâm Thanh Diện nói.
Lục Diên Thọ đáp: “Chuyện này không cần gấp đâu, kiếp nạn này là do ta tự tìm tới, chứ không phải nó tới tìm ta, đợi thời cơ chín muồi, chắc chắn ta sẽ nói cho con biết.”
Mặc dù không hiểu ý của sư phụ, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn gật đầu.
Lục Diên Thọ không tiếp tục đề tài này nữa, mà quay qua nói: “Có lẽ con đã gặp mấy sư huynh sư tỷ của mình rồi đúng không, sao nào, con cảm thấy họ thế nào?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra khi mình lên trên đảo cho Lục Diên Thọ nghe.
Lục Diên Thọ nghe xong thì bật cười, không ngờ sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
“Con bé Tiểu Nhu này, đúng là hơi tùy hứng một chút, nhưng nó vẫn còn trẻ, đợi nó lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ không làm thế nữa đâu.”
“Bạch Chỉ là một nhóc thông minh lanh lợi, hơn nữa tâm tư cũng thận trọng, trong cứng ngoài mềm, trước đây từng có sư huynh đệ nhìn trộm nó tắm, thế là nó cầm dao rượt người ta ba ngày ba đêm không chịu tha, con bé khách sáo với con như thế, quả thật đã nằm ngoài suy đoán của ta.”
Nghe Lục Diên Thọ nói thế, Lâm Thanh Diện cũng hơi bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngay cả ông cũng cảm thấy Bạch Chỉ có ý mình ư?
“Còn Vương Kiếm, cậu ta là một trong đệ tử có tư chất và thiên phú tốt nhất, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất, chưa tới ba mươi tuổi đã đạt tới Hóa cảnh trung kỳ, điều này cũng khiến cậu ta trở nên kiêu căng tự đại.”
“Tư chất của cậu ta mạnh hơn con, nhưng con trẻ hơn nó, nên thực lực chỉ ngừng ở mức Hóa cảnh nửa bước, bằng không, ta có thể dùng con để mài giũa lại nhuệ khí của nó.”
Nghe Lục Diên Thọ nói thế, Lâm Thanh Diện khẽ cười đáp: “Sư phụ, thật ra... con đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi.”
- -------------------