Rể Quý Trời Cho

Chương 839: Chương 839: Sững sờ




Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy lời này của Lương Cung Kham Thái, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, bây giờ Lâm Thanh Diện chính là lão đại của cô ta, tiếp theo đây nên làm thế nào, đương nhiên phải để lão đại quyết định.

Lâm Thanh Diện lúc này đã uống chút rượu, ý đùa cợt trong lòng cũng lớn hơn rất nhiều, nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói muốn kêu cái được gọi là đại sư đến đây, trong lòng cũng dấy lên một tia hứng thú.

Dù sao thời gian của bọn họ bây giờ vẫn còn sớm, chơi với Lương Cung Kham Thái một chút cũng không có vấn đề gì.

“Vị đại sư mà anh nói, chắc không phải chỉ là người lợi hại hơn đám đánh đấm các người một chút thôi đó chứ?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.

Lương Cung Kham Thái hừ lạnh một tiếng, nói: “Thực lực của vị đại sư này căn bản không phải là thứ mà đám phế vật này có thể so được, nói cho anh biết, vị đại sư này từ nước C xa xôi đến đây, người ta đều xưng ông ta là tông sư, thực lực của ông ta đã không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được rồi, anh có dám để tôi kêu ông ta đến không?”

Đôi mày Lâm Thanh Diện chợt nhướng lên, không ngờ vậy mà lại là một cao thủ cảnh giới tông sư, thế là liền cười nói: “Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây, anh kêu ông ta qua đi.”

Lương Cung Kham Thái thấy Lâm Thanh Diện trúng chiêu khích tướng của mình, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, không nói nhiều nữa mà lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Vương Thủ Hạc.

Đối với anh ta, chỉ cần Vương Thủ Hạc đến, thì nhất định có thể san bằng tên ngông cuồng Lâm Thanh Diện này rồi.

“Tôi đã thông báo cho đại sư rồi, đại sư sẽ đến đây nhanh thôi, nếu như anh có đủ gan dạ thì ở lại đây đừng có đi.” Lương Cung Kham Thái hung dữ mà nói một câu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đi đến chỗ ghế, ngồi xuống.

Lương Cung Nhạn Sương vội vàng đi qua đó, sáp đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Vị tông sư mà anh ấy nói, chính là vị cao thủ cảnh giới tông sư mà ban đầu sư phụ nói sao?”

Ban đầu Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện cùng ở trong núi theo sư phụ tu hành, cũng có biết một chút về việc phân chia thực lực trong võ đạo.

Lúc đó cô ta biết cao thủ cảnh giới tông sư đại diện cho sự khủng bố, bây giờ nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nói: “Chắc là vậy.”

“Vậy chúng ta còn ngốc nghếch đợi ở đây làm gì nữa, hay là mau đi đi, cao thủ cảnh giới tông sư không phải vô cùng khủng bố sao, nếu như thật sự đến rồi, chúng ta không phải toi rồi sao?” Lương Cung Nhạn Sương trừng to đôi mắt, cô ta vốn không rõ Lâm Thanh Diện bây giờ có thực lực thế nào.

Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh đột nhiên cười lên, nói: “Chị Nhạn Sương, chị vốn không cần lo lắng cái này, công tử vô cùng lợi hại, cho dù có là mười mấy cao thủ cảnh giới tông sư bao vây tấn công công tử, công tử cũng vẫn có thể an nhàn mà thoát thân đó.”

Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc mà nhìn sang Lâm Thanh Diện, nói: “Mười mấy tông sư bao vây tấn công? Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, tôi đã tận mắt nhìn thấy đó.” Vẻ mặt Thượng Sam Tinh Vũ đầy nghiêm túc.

Lương Cung Nhạn Sương trong lòng lại dấy lên ngàn con sóng dữ, cô ta không ngờ đã lâu như vậy không gặp, Lâm Thanh Diện vậy mà lại lợi hại đến mức như vậy rồi.

“Tiếp tục uống rượu đi, đợi sau khi xử lý tên được gọi là đại sư kia, chúng ta cũng nên về rồi.” Lâm Thanh Diện cười cười nói.



Trên đường đến quán bar Thần Hộ Xuyên.

Vương Thủ Hạc dắt theo vài đệ tử nhà họ Vương, thần sắc vội vã.

“Không ngờ hôm nay chúng ta mới bàn thành công hợp tác với nhà Lương Cung, là đã có cơ hội ra tay rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta ra tay, nhất định phải xử lý tất cả rắc rối cho tốt, nếu không người nhà Lương Cung nhất định sẽ nghi ngờ thực lực của chúng ta.” Vương Thủ Hạc nói với đệ tử nhà họ Vương bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Mấy tên đệ tử đó đều gật đầu, một trong số đó cười cười nói: “Đảo Quốc này không giống như nước C, chỗ này về cơ bản là không có võ giả gì, cho dù có một số được gọi là nhẫn giả, cũng rất thần bí, bình thường sẽ không lộ mặt ở xã hội thế tục, tôi cảm thấy lần này chắc cũng không phải là rắc rối quá lớn gì, đến lúc đó mấy người chúng tôi ra mặt là được rồi, gia chủ chỉ cần đứng xem là được.”

Mấy tên đệ tử còn lại đều gật đầu hùa theo, vô cùng tán đồng cách nói của hắn ta.

Vương Thủ Hạc cũng vốn không cảm thấy lời mà tên đệ tử này nói có chỗ nào phóng đại, cái mà hắn nói quả thực là sự thật, cho nên cũng không có phản bác.

“Đợi lát nữa đến rồi, mấy người các cậu lên trước, nếu như giải quyết không được thì tôi mới ra mặt, đây là cơ hội tốt để biểu hiện ở trước mặt người nhà Lương Cung, các cậu nhất định phải nắm chắc đó.” Vương Thủ Hạc lên tiếng.

Mấy đệ tử đó đều gật gật đầu, trong ánh mắt đều lộ ra sự hưng phấn.

Bên trong quán bar.

Lương Cung Kham Thái nhìn ba người Lâm Thanh Diện đang nhàn nhãn uống rượu với vẻ mặt tràn đầy tức giận, thỉnh thoảng mắng vài câu.

“Đợi lát nữa Vương đại sư đến rồi, xem anh còn có thể nhàn nhã như vậy nữa không.”

Rất nhanh, Vương Thủ Hạc liền đưa đệ tử đến bên trong quán bar Thần Hộ Xuyên, bọn họ vừa nhìn liền thấy Lương Cung Kham Thái đang đứng ở kia với vẻ mặt đầy phẫn nộ, mấy tên đệ tử nhà họ Vương vì muốn được biểu hiện tốt một phen mà vội vàng đi đến trước mặt Lương Cung Kham Thái.

“Cậu chủ Lương Cung, không biết là người nào dám kiếm chuyện với cậu, hãy giao cho bọn tôi, chuyện này, chúng tôi thay cậu giải quyết.” Một đệ tử trong đó mở miệng nói.

Lương Cung Kham Thái thấy người nhà họ Vương đến, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: “Cuối cùng các người cũng đến rồi, người giả vờ ra vẻ ở trước mặt tôi đang ở kia, mong các người phải xử lý hắn cho tôi, nếu không mặt mũi nhà Lương Cung tôi sẽ không còn nữa a.”

Nói xong, Lương Cung Kham Thái liền chỉ về phía Lâm Thanh Diện.

“Cậu chủ Lương Cung yên tâm, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Mấy đệ tử đều quay đầu nhìn sang hướng mà Lương Cung Kham Thái chỉ, chuẩn bị đại chiến một phen.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người ngồi ở bên đó, lập tức sững sờ.

Bàn chân vốn định sải ra cũng đơ luôn tại chỗ.

“Lâm…Lâm Thanh Diện? Sao lại là hắn?”

Mấy người nhà họ Vương cho dù có quên đi bộ dạng của cha mẹ ruột, cũng tuyệt đối không thể quên bộ dạng của Lâm Thanh Diện.

Chính là người này đã tạo thành kiếp nạn khôn lường cho nhà họ Vương, nếu như không phải anh, thì nhà họ Vương cũng sẽ không bị ép đến Đảo Quốc rồi.

Thế nhưng chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, bọn họ vậy mà lại gặp phải Lâm Thanh Diện ở đây, hơn nữa anh còn là cái mớ rắc rối mà cậu chủ Lương Cung muốn bọn họ đối phó nữa.

Đám người nhà họ Vương này đều vô cùng rõ thực lực của Lâm Thanh Diện, ban đầu Lâm Thanh Diện một mình khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, bọn họ đều tận mắt chứng kiến, không có ai có thể hiểu sự khủng bố của Lâm Thanh Diện hơn bọn họ cả.

Bây giờ Lương Cung Kham Thái kêu bọn họ qua đó đối phó với Lâm Thanh Diện, bọn họ sợ đến mức đi không nổi nữa rồi.

Lương Cung Kham Thái nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương hoàn toàn không có ý định qua đó ra tay, trên mặt cũng tràn đầy sự nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Mấy tên đệ tử nhà họ Vương đều toát mồ hôi lạnh, tình hình bây giờ đâu chỉ là có vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn, người ngồi ở đằng kia thật sự là sát tinh, nếu như bọn họ qua đó chỉ e sẽ không sống nổi qua tối nay mất.

Lúc này Vương Thủ Hạc cũng đi tới trước mặt Lương Cung Kham Thái, nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương đều đứng yên bất động, cũng có chút thắc mắc.

Lương Cung Kham Thái nhìn thấy Vương Thủ Hạc đến, vội vàng đi qua đó, lên tiếng nói: “Vương đại sư, rắc rối mà tôi muốn các người giải quyết đang ngồi ở bên kia, mấy tên đệ tử của ông này không biết bị sao rồi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hay là ông đích thân ra tay đi, với thực lực của ông, thì giải quyết tên tiểu tử đó chỉ là chuyện trong phút chốc thôi.”

Vương Thủ Hạc gật gật đầu, nói: “Cậu chủ Lương Cung yên tâm, tôi sẽ thay cậu giải quyết rắc rối.”

Nói xong, ông ta cũng nhìn sang phía Lâm Thanh Diện.

Vào giây phút nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Diện, phản ứng của Vương Thủ Hạc lập tức trở nên y như đúc đám đệ tử nhà họ Vương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.