Trong cửa một mảnh đen kịt, nhưng có con thú lớn nguy hiểm đang ẩn náu, chỉ cần nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy bên trong ẩn chứa vô vàn mối nguy.
Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng ra thần niệm của mình, thăm dò bên trong môn, nhưng điều anh không ngờ tới chính là, thân niệm của anh vừa lướt qua tảng đá kia liền bị một lực cực lớn cản lại, rất khó để tiến lên trước.
Thứ gây cản trở thần niệm của anh tiến lên là một loại lực khá quỷ dị, loại lực này có hiệu quả ăn mòn lòng người, chỉ sau khi tiếp xúc với nó một thời gian ngắn, anh liên cảm giác cả người đều trở nên cáu kính.
Nếu như đoán không sai, đây chính là sát khí mà Lục Diên Thọ nói tới.
Trong lòng anh sinh ra một tia e ngại với Tân Trường Sinh, chỉ một tia sát khí lưu lại sau khi ông ta chết đi vậy mà cũng kinh khủng như thế.
Phải biết răng Lâm Thanh Diện đã là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, sức chống cự tương đối mạnh với nhiều thứ, nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ tiếp xúc với sát khí này, liền có cảm giác bị ăn mòn, đủ để thấy nó khủng khiếp cỡ nào.
Với lại, Tân Trường Sinh đã chết đi nhiều năm như vậy, sát khí trong mộ bây giờ đã yếu hơn nhiều so với lúc trước.
Xem ra có thể từ Thương Nguyên Giới chạy trốn tới trái đất thì Tân Trường Sinh này cũng không phải người đơn giản.
Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm vào sau cửa đá, trên mặt lộ ra tia cảm khái, sau đó chỉ tay một cải, một vệt sáng xuất hiện, bản vào sau cửa đá.
Đám người thuận theo tia sáng, nhìn thấy một dãy hàng làng rất dài phía sau cửa.
Tia sáng kia trực tiếp khắc vào phía trên bức tường, như một cái đèn điện, một mực tỏa ánh hào quanh, đám người có thể thấy rõ được tình trạng bên trong.
Tất cả đều có chút thán phục bản lĩnh cao cường của Lục Diên Thọ, khả năng hiện tại của ông ta trong mắt người bình thường chẳng khác thần tiên là bao.
"Sát khí trong ngôi mộ này tràn lan, nhưng các người vừa uống đan dược mà tôi đưa, cho nên sẽ không bị sát khí ăn mòn, có điều phải nhớ đừng dùng thần niệm hoặc tinh thần lực đi dò xét tình huống trước mặt, sát khí này có thể thông qua thần niệm và tỉnh thần lực để tiến hành ăn mòn người”
Lục Diên Thọ vừa lên tiếng, ánh mắt liền hướng về phía Lâm Thanh Diện, lời này rõ ràng đang nói với anh.
Lâm Thanh Diện thành thật gật đầu, vừa rôi anh cũng cảm thấy được uy lực của sát khí này.
"Bây giờ chúng ta đi vào thôi."
Không tiếp tục do dự nữa, Lục Diên Thọ dẫn đầu đi vào trong một.
Đám người lập tức đuổi theo, trên mặt đều mang theo vẻ tò mò khó giấu.
Đi dọc hành lang đến cuối cùng, mọi người thấy có hai lối rẽ xuống hiện trước mặt, Lục Diên Thọ xe nhẹ chạy đường quen đi vào con đường bên trái, giỡng như thường xuyên tới nơi này vậy.
Lúc đầu, Lâm Thah Diện cho là những ngôi mộ giống như vậy, nhất định sẽ có cơ quan, bọn họ phải trải qua muôn vàn nguy hiểm mới đến được khu vực trung tâm.
Nhưng mà bọn họ một đường đi tới cũng không có đụng phải bất kỳ cơ quan hay cạm bẫy nào, Lục Diên Thọ cứ như biết nơi này không có cơ quanh, bước chân vô cùng nhanh.
Sau đó Lâm Thanh Diện mới hiểu ra, Tân Trường Sinh cũng không phải hoàng đế vương gia trong thời cổ đại của nước C, không có thói quen tạo cơ quan ở huyệt mộ của mình.
Với cả khi ông ta còn sống gần như sánh vai với
- -------------------