Quan Lĩnh.
Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, trong nửa tháng này Lâm Thanh Diện đã kịp thích ứng được với cuộc sống ở Quan Lĩnh, cũng càng hiểu rõ hơn về nơi này.
Sau một thời gian ngắn sống ở đây, Lâm Thanh Diện phát hiện ra nơi này cũng không hề đáng sợ giống như miêu tả của Trịnh Chí Cường, mặc dù quả thực nơi này không có pháp luật và thực sự cũng thường xuyên có người chết nhưng cũng không phải là ai đi vào đây cũng sẽ chết.
Hơn nữa sau khi giao tiếp với một số người ở đây, Lâm Thanh Diện càng cảm thấy nghi ngờ đến cùng có phải vợ của Trịnh Chí Cường bị người ở Quan Lĩnh bắt cóc đi hay không, bởi vì Hoa Man đã nói với Lâm Thanh Diện, trước giờ người ở Quan Lĩnh sẽ không làm những chuyện hạ lưu như vậy.
Quả thật nơi này của bọn họ có rất nhiều cô gái làm nghề cung cấp dịch vụ kia nhưng những cô gái này một phần là do Quan Lĩnh bồi dưỡng, một phần khác đúng là từ bên ngoài mang vào nhưng tất cả những người này đều là tự nguyện.
Những người phụ nữ kia cũng giống như mấy người bọn họ bị nhốt trong địa lao vậy, đều cần phải dùng tiền gấp hoặc là cùng đường mạt lộ, chấp nhận món quà của Quan Lĩnh, bán thân thể của mình, đi vào phục vụ nơi này.
Những lời Trịnh Chí Cường từng nói, Quan Lĩnh thường nhắm vào các sao nữ đang nổi tiếng và bắt cóc họ mang tới đây, nhưng xem ra trong mắt Hoa Man và những người khác thì đây hoàn toàn chỉ là lời đồn.
Nếu những người đứng đầu của các tập đoàn kia muốn chơi các sao nữ thì ở bên ngoài cũng có thể làm được, không nhất thiết phải đặc biệt tới Quan Lĩnh mà Quan Lĩnh cũng khinh thường làm những chuyện như vậy.
Cho nên Lâm Thanh Diện có chút nghi ngờ, có khả năng năm đó vợ của Trịnh Chí Cường đúng là đã bị tai nạn xe cộ chết rồi, chẳng qua là Trịnh Chí Cường không thể nào tiếp nhận được chuyện đó, trong tiềm thức liền đem cái chết của vợ mình liên kết với hoàn cảnh xung quanh, đây cũng coi như chấp niệm để anh ta có thể tiếp tục sống.
Nếu sự thật là như vậy thì Lâm Thanh Diện lại cảm thấy Trịnh Chí Cường rất đáng thương, dù sao đã điều tra nhiều năm như vậy và quả thực cũng đã tìm ra được cách tiến vào Quan Lĩnh, nhưng nếu cuối cùng lại phát hiện ra vợ anh ta không hề bị người của Quan Lĩnh bắt đi, vậy chắc chắn anh ta sẽ sụp đổ.
Nhưng mà đây chính là thế sự vô thường, chính bởi vì có đủ loại trời xui đất khiến này mới có thể sáng tạo ra một thế giới rực rỡ phức tạp như vậy.
Trong thời gian nửa tháng này, danh tiếng của Lâm Thanh Diện cũng được lan rộng một cách nhanh chóng ở trong địa lao, trong lúc đó anh đã lên lôi đài hai lần, dùng thực lực của mình hoàn toàn chinh phục tất cả mọi người ở trong địa lao.
Trước kia phòng số 13 là kém nhất ở trong địa lao này, nhưng từ khi Lâm Thanh Diện đến, phòng số 13 liền trở thành một tồn tại khiến cho người ở tất cả những phòng khác nghe tin đã sợ mất mật.
Tất cả mọi người đều biết, một khi lên lôi đài mà gặp phải Lâm Thanh Diện thì tốt nhất là trực tiếp nhận thua thì hơn, bởi vì bọn họ cũng không có cơ hội nào để chiến thắng.
Mà Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Quan Môn cũng không tiếp tục gây rắc rối cho Lâm Thanh Diện nữa, có thể là Lương Cung Nhạn Sương thật sự sợ Lâm Thanh Diện sẽ truyền bức ảnh trong điện thoại di động ra ngoài, cho nên sau đó cũng không hề tới tìm Lâm Thanh Diện nữa.
Kể từ ngày đó về sau Thượng Quan Môn cũng không tiếp tục phái người tới đối phó với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng không biết nguyên nhân vì sao nhưng chỉ cần cái người chưa từng gặp mình đã muốn giết mình này không đến gây rắc rồi cho mình nữa là anh đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.
Trong phòng số 13, Lâm Thanh Diện đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm vào những người khác ở trong cùng phòng.
Lúc này tất cả mọi người ở phòng số 13 đều đang nằm rạp trên mặt đất tập chống đẩy, động tác khá là đồng đều, nếu như người nào không biết những người này đều là bởi vì cùng đường mạt lộ mới liều mạng tiến vào ở trong Quan Lĩnh nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ còn cho rằng bọn họ đều là vận động viên thể thao chuyên nghiệp.
“Báo cáo đại ca, một trăm cái chống đẩy đã xong!” Lúc này một người dừng lại, hô một câu với Lâm Thanh Diện.
“Hai người một tổ, bắt đầu thực hiện động tác gập bụng, mỗi người hai trăm cái, không làm xong thì không có cơm ăn.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Những người kia nhanh chóng bắt cặp với nhau, không hề lề mề chậm chạp một chút nào, một người đè lên chân của người kia, người còn lại thì bắt đầu làm động tác gập bụng.
Trong thời gian này, Lâm Thanh Diện vẫn luôn cố gắng nâng cao sức mạnh tổng thể của phòng số 13, ở nơi này, tự bản thân không mạnh mẽ thì sẽ rất dễ bị đào thải.
Đương nhiên, sở dĩ anh làm như thế cũng không phải vì muốn giúp mọi người ở phòng số 13 nhận được đồ ăn tốt hơn mà thuần túy là bởi vì bình thường những người này không có cơ hội để tranh tài, trong phòng cũng không có việc gì lại còn thường xuyên thảo luận một số chủ đề thô tục, cho nên Lâm Thanh Diện dứt khoát tiến hành huấn luyện thân thể cho bọn họ, một mặt có thể khiến cho bọn họ không còn vô tổ chức như vậy nữa, mặt khác cũng có thể khiến cho môi trường sống của Lâm Thanh Diện bớt hỗn loạn.
Lúc đầu những người này còn không tự nguyện tiếp nhận huấn luyện của Lâm Thanh Diện, đáng tiếc là dưới nắm đấm của Lâm Thanh Diện, rất nhanh không còn ai dám có ý kiến bất mãn gì nữa.
Lâm Thanh Diện còn đưa ra quy định nếu ngày hôm đó không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có cơm để ăn, bây giờ những người này đều vì mỗi ngày có thể được ăn thịt cá mà liều mạng huấn luyện.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, Hoa Man từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
“Đại ca, thí luyện của anh đã được sắp xếp xong, ngay buổi chiều hôm nay, chỉ cần thông qua thử thách lần này thì người của Quan Lĩnh ở bên kia sẽ sắp xếp thí luyện cho anh, lập tức chọn cho anh một cao thủ trong “bảng chiến thần” để anh khiêu chiến, nhất định anh phải tham gia thử thách lần này đấy?” Hoa Man bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: “Đương nhiên rồi, thông qua thử thách và lần khiêu chiến này là tôi sẽ lấy lại được tự do ở Quan Lĩnh, chẳng lẽ anh muốn cả đời này đều bị giam ở trong địa lao này ư?”
“Mặc dù nói là như vậy, cũng không ai muốn bị nhốt ở nơi này nhưng muốn thông qua được thử thách lần này cũng không dễ dàng đâu, huống chi khiêu chiến với cao thủ nằm trong “bảng chiến thần” còn đáng sợ hơn nữa, thông qua được quả thật có thể lấy lại được tự do nhưng nếu như thất bại, vậy thì sẽ đổi bằng chính mạng sống của mình đấy.” Hoa Man nghiêm túc nói.
“Ha ha, anh hi vọng tôi thất bại như vậy à?” Ánh mắt Lâm Thanh Diện nhìn Hoa Man có nhiều hơn một tia trêu tức.
Cơ thể Hoa Man hơi run rẩy, sau đó nhanh chóng cười làm lành nói: “Không, không, chắc chắn đại ca sẽ thành công, tôi biết anh không phải người bình thường, sao chúng tôi có thể so với anh được chứ.”
“Mau tới huấn luyện thân thể với bọn họ đi, nhiệm vụ hôm nay của anh còn chưa làm đâu, không làm xong cũng sẽ không có cơm ăn như thường.” Lâm Thanh Diện quát.
Hoa Man lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức chỉ có điều anh ta cũng không dám nói gì mà chỉ có thể yên lặng đi vào trong một góc nào đó, tập chống đẩy.
Buổi chiều, mấy người của Quan Lĩnh đi tới trước cửa phòng số 13.
“Lâm Thanh Diện, đi ra.” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Tinh thần của tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, quay đầu nhìn lại đã thấy Lâm Thanh Diện chạy ra tới cửa.
“Anh muốn tham gia thử thách à?” Người kia mở miệng hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu.
“Ra đi, tôi đưa anh đến đó.” Người kia cũng không nói nhiều, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Sau đó Lâm Thanh Diện liền đi theo người kia ra khỏi địa lao.
Bọn họ vừa rời đi chưa được bao lâu, tất cả mọi người trong gian địa lao lập tức bắt đầu bàn tán.
“Lâm Thanh Diện này thật là quá trâu bò mà, lại còn dám xin tham gia thử thách, các người nói xem anh ta có thể thành công hay không?”
“Thành công cái rắm ấy, thử thách kia hoàn toàn không phải ở trình độ mà người như chúng ta có thể tham gia được, huống chi sau đó còn phải khiêu chiến với cao thủ nằm trong “bảng chiến thần” nữa, cái kia mới là điểm chết người nhất.”
“Đúng vậy, quả thực là thực lực của Lâm Thanh Diện rất mạnh nhưng chắc chắn cũng không thể bằng cao thủ ở trong “bảng chiến thần” được, cho dù anh ta có vượt qua được thử thách thì sau đó cũng không thắng nổi trận khiêu chiến kia đâu.”
“Lần này phòng số 13 không còn cao thủ này nữa chắc có lẽ sẽ lại bị đánh về nguyên hình lúc trước rồi, thật sự hi vọng lần thi đấu lôi đài sau có thể gặp được bọn họ, như vậy sẽ có thể bắt bọn họ xả giận.”
“Không có Lâm Thanh Diện, người trong phòng số 13 chỉ là một đám bỏ đi thôi, chỉ bằng bọn họ làm gì có tư cách để mỗi ngày đều được ăn thịt cá, tôi hi vọng lần này Lâm Thanh Diện sẽ bị một cao thủ nào đó trong “bảng chiến thần” đánh chết, qua mấy ngày nữa tôi sẽ khiêu chiến người của phòng số 13, để bọn họ biết được sự lợi hại của ông đây!”
...
Tiếng bàn tán của mọi người xuyên qua hành lang truyền đến trong tai đám người trong phòng số 13, sắc mặt của mọi người đều ảm đạm, hiển nhiên những lời nói kia của bọn họ khiến trong lòng mọi người ở đây đều vô cùng khó chịu.
Hoa Man nhìn chằm chằm vào những người này, mở miệng nói: “Còn con m* nó đứng đó mà thất thần à, không phải đại ca đã nói rồi sao, chỉ có tự bản thân mình trở nên mạnh hơn thì mới có thể thắng được, nhanh chóng quay lại huấn luyện cho tôi, không chừng đại ca lại có thể thực sự khiêu chiến thành công thì sao, đến lúc đó chúng ta cũng có thể được nhận một ít chỗ tốt đấy.”
Đám người nghe thấy Hoa Man nói vậy đều không còn xoắn xuýt nữa mà ngay lập tức bắt đầu huấn luyện.
Trên lầu hai của võ quán, Lâm Thanh Diện bị mấy người kia dẫn vào trong một căn phòng rất rộng rãi, bên trong có mấy người nhìn qua rất giống với nhân viên đang chờ sẵn, hơn nữa ở sau lưng những người này lại có một cánh cửa đen như mực, không biết phía sau đó là cái gì.
“Người này muốn tham gia thử thách, các người chuẩn bị một chút đi, nếu như thành công thì tới thông báo cho tôi còn không thành công thì các người cũng xử lý thi thể luôn đi.” Người đưa Lâm Thanh Diện tới đây sau khi nói một câu như vậy liền quay người rời khỏi nơi này.
Mấy người trong phòng quay sang đánh giá Lâm Thanh Diện một chút, trên mặt đều lộ ra nụ cười khinh thường, trong đó có một người còn lẩm bẩm một câu: “Lại một người nữa tới tìm cái chết, thật sự không biết những người này lấy lòng tin ở đâu ra, vậy mà lại nghĩ rằng thử thách này dễ dàng thông qua như vậy, đáng tiếc mà, chờ bọn họ hiểu ra đạo lý này thì chỉ sợ đã sớm mất mạng rồi.”
“Cậu nhóc, đến đây đăng ký đi hoặc là bây giờ cậu có thể trực tiếp trở về, đương nhiên là cậu đã xin tham gia thử thách mà bây giờ đổi ý thì sẽ bị cắt mất đầu lưỡi.” Một người cười lạnh qua sang nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý tới thái độ của những người này, đi qua làm đăng ký.
“Tôi cần làm những gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Người kia đưa tay chỉ vào cánh cửa đen như mực ở phía sau mình, mở miệng nói: “Lát nữa cậu sẽ phải đi vào trong cánh cửa này, cậu sẽ có tổng cộng là mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút ở bên trong đó, nếu như cậu có thể còn sống đi ra ngoài từ một cách cửa khác thì coi như cậu đã hoàn thành thứ thách.”
“Nếu như cậu chết ở bên trong, hoặc là vượt quá mười lăm phút thì đều bị coi là thất bại, nhưng cậu sẽ được ăn một bữa cơm cuối cùng sau đó có thể chào tạm biệt với thế giới này rồi đấy, hiểu rõ ý của tôi rồi chứ?”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, cũng không do dự mà trực tiếp đi vào trong cánh cửa kia.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào trong, mấy nhân viên ở bên ngoài đều lộ ra nụ cười lạnh.
“Mấy người nói xem, thằng nhóc này có khả năng thành công hay không?” Một người mở miệng hỏi.
“Chỉ bằng cậu ta ư? Thôi đi, nhìn dáng vẻ yếu ớt kia của cậu ta thì chỉ sợ là một phút cũng không chịu nổi mà chết ở bên trong rồi, đi thôi, chúng ta qua chờ sẵn ở cánh cửa bên kia thuận tiện giám sát tình hình, cậu ta có chết thì còn đi vào nhặt xác nữa.”
Một người khác nói xong liền nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đi về phía cánh cửa bên kia.