“Ba Thần Cảnh thực lực đỉnh phong?” Lâm Thanh Diện than nhẹ một tiếng.
Đội hình như vậy quả thực là có được thực lực hủy thiên diệt địa.
Hơn nữa, phía bên mình cũng chỉ có một mình Lý Mộ Bạch đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, mà Lâm Thanh Diện cũng biết, cùng là thực lực Thần Cảnh đỉnh phong nhưng trước đó tàn hồn của Lý Mộ Bạch bám vào trên vách đá mấy trăm năm, về mặt sức mạnh cũng sớm đã giảm bớt đi nhiều.
Mặc dù tái tạo cơ thể có thể làm cho Lý Mộ Bạch khôi phục thực lực trước đó, nhưng tóm lại so với thực lực đỉnh phong vẫn phải kém hơn một chút.
“Ba người này theo thứ tự là cha của tôi với hai người chú.” Tiểu Nguyệt thành thật nói: “Không chỉ có như thế, có tới mười mấy người đạt Thần Cảnh trở lên, mà người từ thực lực Hóa Cảnh trở lên càng nhiều vô số kể.”
Sắc mặt của Lâm Thanh Diện dần dần u ám, lúc ban đầu anh còn cho rằng, qua quá trình cố gắng của bản thân, phát hiện bây giờ có không ít cường giả từ Hóa Cảnh trở lên có thể đủ để chống đối với Thương Nguyên Giới được một chút.
Nhưng hôm nay lại nghe được Tiểu Nguyệt nói như vậy, thực lực của hai bên chênh lệch lớn đến thế.
Một khi hai bên khai chiến, Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, chỉ sợ bên mình không có một phần thắng nào cả.
Có điều có một điểm có lợi, lại có đến mấy cái đường qua lại, đối phương có nhiều cao thủ thế nào muốn đi vào bên này cũng không phải dễ như trở bàn tay.
Cho dù trước đó nóng lòng muốn phá hư thông đạo lớn kia, dựa vào suy đoán của Lâm Thanh Diện, chỉ sợ nhiều lắm cũng chỉ có khoảng mười lăm người đến được đây.
Nhưng như thế này cũng rất đáng sợ rồi, bởi vì Thương Nguyên Giới có thể loại trừ mười lăm người đều đạt thực lực Thần Cảnh đi đến đây, đội hình như vậy, có thể nói là đáng ngại.
Tiểu Nguyệt quan sát Lâm Thanh Diện đang rơi vào trầm tư, nói tiếp: “Hơn nữa, điều tôi nói chỉ là thực lực ở trên giấy, chứ cũng chưa thấy được thực lực trên thực tế, Thương Nguyên Giới có giấu một số bí mất, ngay cả tôi cũng không biết được hết.”
“Cô là tiểu công chúa của Thương Nguyên Giới, chẳng lẽ còn có chuyện cô không biết sao?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Tiểu Nguyệt cười khổ nói: “Tiểu công chúa tôi có ích gì, chẳng phải vẫn bị chị mình phái người ám sát sao.”
Lâm Thanh Diện cũng không nhiều lời.
“Lâm Thanh Diện, anh cũng biết, hôm nay năm tên cường giả Thần Cảnh bị anh giết kia chính là do Từ Tuyết Nhi âm thầm bồi dưỡng, cho nên nói, cuối cùng có Thương Nguyên Giới có bao nhiêu người như thế, tôi đây cũng không biết.” Tiểu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện sờ lên mũi: “Tôi nghĩ, tình hình hẳn là chưa mục nát giống như cô nói đâu, chị cô là đại công chúa của Thương Nguyên Giới, hơn nữa thông qua cô nói cũng có thể thấy được, cô ta sống ở Thương Nguyên Giới các người gần như muốn làm gì thì làm, bởi vậy bồi dưỡng mấy tên sát thủ cũng không phải là việc gì khó, về phần những người khác, chỉ sợ cũng không được.”
“Anh nói đúng, bây giờ tôi mới nhớ, vì sao trước đó chị ta muốn dùng tiền mua cho được cái cung điện đằng sau ngọn núi kia của Thương Nguyên Giới, bây giờ xem ra, rõ ràng chính là để bồi dưỡng sát thủ của chị ta.”
“Có thể nhịn nhục thời gian lâu như vậy, hơn nữa còn không bị bất kì kẻ nào phát hiện, đại công chúa này thật không đơn giản mà.” Lâm Thanh Diện nói.
Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu: “Quả thật là thế, lòng dạ chị ta độc ác, lại còn làm việc kín kẽ không có một lỗ hổng nào, nói thật, bàn về tâm trí tôi không bằng chị ta.”
“Có thật không? Một người giảo hoạt như cô, thế mà còn có người cô không thể sánh bằng sao.” Lâm Thanh Diện mỉa mai nói.
Tiểu Nguyệt cắn môi: “Lâm Thanh Diện, tôi biết trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, nhưng mà tôi chỉ có thể nói, trước kia lập trường của hai người chúng ta khác biệt, nếu như đổi lại là anh, e rằng cũng sẽ làm như tôi thôi.”
“Tôi biết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đến bây giờ tôi cũng không giết cô.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: “Nói tiếp đi, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Thương Nguyên Giới.”
Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu, nếu như mình đã hết hy vọng với Thương Nguyên Giới, vả lại, thông qua chuyện hôm nay, Tiểu Nguyệt đúng là có một cảm giác không tên với người trên thế giới này.
Bởi vì lúc trước, Tiểu Nguyệt trước sau đều xem thường người trên thế giới này, trong mắt của cô ta những người này đều giống như giun dế, nhưng mà hôm nay, chính là đám giun dế trước đây, thật sự làm rung chuyển Thương Nguyên Giới trong mắt cô ta, cũng làm cho lòng cô ta chấn động không gì sánh bằng.
“Tôi sẽ nói hết tất cả về Thương Nguyên Giới cho anh nghe......”
Tiểu Nguyệt nghiêm túc nói về tổ chức và phân bố của Thương Nguyên Giới, và toàn bộ lịch sử hai trăm năm qua cho Lâm Thanh Diện nghe.
Hai người trò chuyện mãi đến đêm khuya.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong, đã tương đối hiểu kĩ càng Thương Nguyên Giới.
“Nghe cô nói như thế, năm đó người của Thương Nguyên Giới bởi vì bị Ma Thần Tu La đuổi đi sau đó thông qua thông đạo mới phát hiện Thương Nguyên Giới à, đây cũng nói rõ, năm đó những người này trên thực tế cũng là sống trên thế giới của chúng tôi, đúng không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu: “Không sai, dựa vào những gì cha tôi nói, đời trước của bọn họ chắc chắn đã sống ở nơi này, chỉ là sau cuộc chiến kia, mới bị ép rời khỏi nơi này đến Thương Nguyên Giới.”
“Tôi nghĩ, đám người cha tôi nhiều năm như vậy vẫn luôn ngấp nghé thế giới này, chỉ sợ ít nhiều gì cũng có liên quan đến chuyện này.” Tiểu Nguyệt nói.
“Hừ, nếu không phải năm đó làm xằng làm bậy, sao lại bị đuổi đi, chỉ cần lần này ông ta còn dám đến đây nữa, tôi sẽ làm cho ông ta cút xéo khỏi đây lần thứ hai!” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói, lập tức đứng dậy: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu, đồng thời cũng đứng dậy, đưa Lâm Thanh Diện đến cửa phòng.
“Lâm Thanh Diện.”
Tiểu Nguyệt gọi lại Lâm Thanh Diện chuẩn bị rời đi.
“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Hôm nay, cảm ơn anh, nếu không phải anh kịp thời dẫn tôi rời đi, chỉ e rằng người của Chúng Thần Điện đã xé nát tôi rồi.” Tiểu Nguyệt khẽ nói.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói: “Mặc dù người của thế giới chúng tôi căm hận người Thương Nguyên Giới các người, nhưng cũng không phải ngang ngược vô lý, trước mắt tôi hy vọng cô, nếu như cô nói sẽ tách rời khỏi Thương Nguyên Giới, thì phải thật sự làm được việc này, nếu không, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng to lớn của Lâm Thanh Diện biến mất trước mặt mình.
Mấy ngày nay thật sự là đem đến cho cô ta xúc động quá lớn.
Nhưng mà cũng bắt đầu từ những ngày này, cô ta đã không còn cách nhìn trước đây với người trên thế giới này nữa.
Đi đến cửa sổ, cô ta nhìn dãy núi Côn Lôn nguy nga phía ngoài cửa sổ, trên dãy núi có một ánh trăng tàn sắp lặn từ xưa đến nay không thay đổi treo trên đấy, xung quanh mặt trăng tỏ rõ vầng sáng u ám.
Tiểu Nguyệt ngồi bên cửa sổ, cô ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày bản thân cô ta lại muốn được Lâm Thanh Diện che chở, hơn nữa càng làm cho cô không thể ngờ hơn là vậy mà Lâm Thanh Diện lại đồng ý che chở cô ta.
Nghĩ đến đủ chuyện trước đây ở nhà họ Lâm, Tiểu Nguyệt không khỏi cười khổ.
Khi đó, mình với Lâm Thanh Diện tranh luận đối lập nhau, cả lời nói và hành động đều đánh hai đòn vào người Lâm Thanh Diện.
Nhưng cũng chính là bắt đầu từ khi đó, Tiểu Nguyệt mới phát giác được nhóc con Lâm Thanh Diện này không phải bình thường.
Bởi vì, mỗi lần mình chèn ép anh cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi nào, đều có thể bị anh hóa giải.
Càng quan trọng hơn là, nếu như đổi lại mình chèn ép người bình thường chỉ sợ người kia sớm đã điên rồi, thế nhưng dường như Lâm Thanh Diện cũng không hề chịu một chút ảnh hưởng nào, ngược lại đều lần lượt giải quyết tốt đẹp.
Không thể giữ người này lại được, đây là ý nghĩ ban đầu của Tiểu Nguyệt, nhưng hiện tại, vậy mà cô ta hoàn toàn không còn ý nghĩ đó nữa.
Thậm chí, dưới sự so sánh sức mạnh to lớn, Tiểu Nguyệt càng tin tưởng, thế giới này dưới sự dìu dắt của Lâm Thanh Diện, nhất định có thể hùng mạnh giống như Thương Nguyên Giới.
Bởi vì trước đó làm tiểu công chúa của Thương Nguyên Giới, Tiểu Nguyệt biết rõ, Thương Nguyên Giới cũng không có mạnh mẽ giống như nhìn thấy đâu, trên thực tế nó đã bắt đầu sụp đổ trong nội bộ rồi, mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.
Hôm nay sau khi chuyện xảy ra, Tiểu Nguyệt nhìn thấy cường giả tu hành ở thế giới này dưới sự dìa dắt của Lâm Thanh Diện trên dưới một lòng, đoàn kết đến lạ thường.
“Thật đúng là có chút mong chờ, không biết thật sự đến lúc ấy, Lâm Thanh Diện còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế nào nữa!”
Tiểu Nguyệt nhìn lên ánh trăng tàn trên bầu trời khẽ nói.
......
Ba ngày sau, trên đỉnh dãy núi Côn Lôn, từng chiếc xe việt dã mới tinh có tính năng mạnh mẽ đang lao vùn vụt trên mặt đất.
Trên bầu trời, vài chiếc máy bay trực thăng đang bay quanh đỉnh, cuối cùng đáp xuống nơi cao nhất trên đỉnh núi.
Ngày đó ở Chúng Thần Điện, tất cả mọi người từ các nơi trên thế giới đều chạy đến.
Ba người Lâm Thanh Diện, Lý Mộ Bạch, Quý Trường Thanh đứng đầu trong đội ngũ.
Mà Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước thì mang theo thi thể của Huyền Vũ chậm rãi đi ra từ trong đội ngũ.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện trang nghiêm, tất cả mọi người ở đây toàn thân đều mặc áo đen.
“Huyền Vũ, tất cả mọi người đến rồi, cậu có thể yên tâm đi rồi.” Trong mắt Chu Tước mang theo lệ nóng, nói.
Bên trong chiếc quan tài gỗ liêm mạ vàng, thi thể Huyền Vũ yên bình nằm đó.
“Tôi nguyện ý hóa thành bùn đất, vĩnh viễn ở cùng dãy núi Côn Lôn, bảo vệ thế giới này!”
Đó là nguyện vọng trước đây của Huyền Vũ, hôm nay đã trở thành hiện thực.
Nhìn quan tài dần dần bị đất trên núi nuốt chửng, một tòa mộ bia dựng thẳng lên, đám người bên trên nhao nhao dâng lên đóa hoa trong tay.
Mà Chu Tước thì lại lấy đồ trong túi xách ra, lẳng lặng đặt bên cạnh mộ bia của Huyền Vũ.
“Huyền Vũ, đây là bánh Tô Châu, trước đây cậu thường nói tôi hẹp hòi, hôm nay tôi cố ý làm cho cậu.” Giọng Chu Tước nhẹ nhàng chậm chạp, nghĩ đến mấy ngày trước Huyền Vũ chết trước mặt cô ta, cô ta vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
Thanh Long, Bạch Hổ tiến lên đỡ Chu Tước lên.
“Chu Tước, đừng quá đau lòng, vì Huyền Vũ, ba người chúng ta phải hoàn thành chuyện mà cậu ấy chưa hoàn thành!” Thanh Long nói.
“Đúng đó, trong mắt của tôi, Huyền Vũ vẫn luôn không chết, cậu ta vĩnh viễn ở chung một chỗ với chúng ta!” Bạch Hổ cũng nói.
Chu Tước nhẹ gật đầu, vì Huyền Vũ, vì thế giới này, bản thân mình nhất định phải chiến đấu tiếp.