Công ty Địa Ốc Vân Hải, trong văn phòng Kim Văn Ngạo.
Lúc này Hứa Bích Hoài đang cau mày ngồi ở trước mặt Kim Văn Ngạo.
“Tổng giám đốc Kim, không phải hôm qua chúng ta đã nói là hôm nay tới ký hợp đồng rồi sao, sao bây giờ ông lại đổi ý thế?” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Kim Văn Ngạo lạnh lùng nhìn Hứa Bích Hoài một chút, mở miệng nói: “Hôm qua tôi uống quá nhiều nên nói nhầm thôi, sao vậy, chẳng lẽ nếu tôi không ký hợp đồng này thì cô sẽ bắt ép tôi phải ký à?”
Hứa Bích Hoài lập tức siết chặt nắm đấm của mình, cô vốn còn tưởng rằng Kim Văn Ngạo sẽ hiểu chuyện hơn Kim Tôn nhưng sự thật đã chứng minh là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Tổng giám đốc Kim, thành tích của công ty của chúng tôi như thế nào có lẽ ông cũng đã thấy rồi, bên ông chọn chúng tôi để hợp tác làm dự án này chính là lựa chọn tốt nhất, nếu bây giờ ông từ bỏ hợp tác với chúng tôi thì sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Công ty Địa Ốc Vân Hải các ông.” Hứa Bích Hoài mở miệng.
Kim Văn Ngạo cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Đừng tâng bốc mình quá lên như vậy, thứ mà Công ty Địa Ốc Vân Hải chúng tôi không thiếu nhất chính là đối tác để hợp tác, nhà họ Hứa các cô chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, không có các cô thì dự án này của chúng tôi vẫn có những người khác muốn đoạt lấy như thường.”
“Ngược lại là cô mới là người không biết tốt xấu đấy, con trai tôi thích cô là phúc phận của cô rồi, chẳng lẽ nó lại không sánh được với người chồng bỏ đi kia của cô à? Chỉ cần bây giờ cô chịu để cho con trai tôi chơi đùa một chút thì tôi sẽ ký hợp đồng với cô, còn nếu như cô không đồng ý thì tôi không những không cho cô dự án này mà tôi còn cam đoan rằng từ nay về sau nhà họ Hứa các cô sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ một dự án nào nữa, đừng cho rằng lời này của tôi chỉ là nói xuông.” Kim Văn Ngạo lạnh lùng nói.
Mặt Hứa Bích Hoài biến sắc, không ngờ Kim Văn Ngạo vậy mà lại ác như vậy, vì Kim Tôn ông ta lại sẵn sàng nhằm vào công ty của nhà họ Hứa.
“Tổng giám đốc Kim, thật sự không ngờ ông lại là người như vậy đấy, cho dù có bị mất dự án này thì tôi cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lý này của ông đâu!” Hứa Bích Hoài trực tiếp đứng lên.
Kim Văn Ngạo không sốt ruột chút nào, ông ta thấy chẳng qua bây giờ Hứa Bích Hoài chỉ đang mạnh miệng mà thôi, chờ tới lúc công ty nhà họ Hứa thật sự không nhận được dự án nào nữa thì Hứa Bích Hoài sẽ phải chạy tới bò lên người con trai ông ta mà thôi, nói không chừng đến lúc đó ông ta cũng có thể được ké vào chơi đùa một chút.
“Xin cứ tự nhiên.” Kim Văn Ngạo mở miệng.
Hứa Bích Hoài cắn răng, cầm lấy đồ của mình, đi ra khỏi văn phòng.
Sau khi Hứa Bích Hoài rời đi, Kim Văn Ngạo cầm điện thoại lên gọi cho thư ký của mình.
“Thông báo cho tất cả các công ty đang hợp tác với Công ty Địa Ốc Vân Hải là sau này ai dám hợp tác cùng với công ty nhà họ Hứa thì Công ty Địa Ốc Vân Hải chúng ta sẽ không hợp tác với bên đó, người phụ nữ mà con trai tôi thích thì dù thế nào tôi cũng phải giúp nó đoạt được tới tay.”
“Đúng rồi, giải đấu cờ vây chuẩn bị đến đâu rồi? Nói với Lý Ngôn Võ là lần thi đấu này cực kỳ quan trọng đối với Công ty Địa Ốc Vân Hải chúng ta, chỉ cần anh ta có thể giành được vị trí quán quân thì sau này vinh hoa phú quý anh ta cũng không bao giờ thiếu phần đâu.”
“Thuận tiện đặt sẵn vé máy bay giúp tôi, đến lúc thi đấu tôi muốn đích thân tới xem, có thể mở ra cục diện mới cho thành phố Thanh Vân hay không thì phải xem vào trận đấu lần này rồi.”
...
Lúc Hứa Bích Hoài về đến nhà vẻ mặt hơi uể oải, mặc dù hôm nay Kim Văn Ngạo không làm gì cô nhưng ông ta lại uy hiếp cô nếu như không chịu theo con của ông ta thì sau này sẽ không có ai dám hợp tác với công ty nhà họ Hứa nữa.
Chuyện này đối với công ty nhà họ Hứa mà nói không thể nghi ngờ chính là một đả kích trí mạng, không có đối tác thì công ty nhà họ Hứa căn bản sẽ không chống được bao lâu nữa mà bị phá sản.
Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được, vì sao mình đã cố gắng như vậy mà cuối cùng vẫn phải chịu người khác sắp đặt, chẳng lẽ lại bởi vì mình xinh đẹp nên mới bị những người này uy hiếp ư?
Trên đường về cô vô cùng sa sút, ấm ức trong lòng cũng không biết nên nói với ai, cô muốn nhờ Lâm Thanh Diện giúp đỡ, nếu như Lâm Thanh Diện ra mặt thì chuyện này sẽ được giải quyết một cách rất dễ dàng.
Nhưng sáng nay cô vừa mới quyết tâm là sẽ tự mình phát triển công ty, cho nên cô lại bỏ đi ý nghĩ này.
Sau khi vào cửa, Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang ngồi ở trên ghế sofa lập tức hít sâu một hơi, cô thu lại vẻ không vui trên mặt để cho gương mặt mình nhìn qua tự nhiên một chút.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài trở về liền nhanh chóng cười kéo cô ngồi xuống chỗ bên cạnh trên ghế sofa, mở miệng nói: “Đêm nay anh phải tới thành phố Thanh Vân một chuyến, lát nữa sẽ phải đi ngay, trong mấy ngày anh không có ở đây em phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy.”
Sau khi quyết định sẽ trả thù, Trần Tài Anh liền muốn nhanh chóng đuổi tới thành phố Thanh Vân, lúc trước anh ta không biết Phó Cẩm Tú bị người nhà họ Phó coi như một con rối để lợi dụng, bây giờ biết rồi nên đương nhiên muốn cứu anh ta ra một cách nhanh nhất có thể.
Hứa Bích Hoài hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Phải đi luôn hôm nay à? Việc gấp như vậy sao?”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Lâu nhất cũng chỉ khoảng một tuần thôi, làm xong việc anh sẽ trở về ngay, em không cần lo lắng cho anh đâu.”
Hứa Bích Hoài hơi gật đầu, ánh mắt có chút thất lạc, cô cũng không muốn để Lâm Thanh Diện đi, chỉ cần có Lâm Thanh Diện ở đây thì cho dù cô có gặp phải vấn đề lớn như thế nào thì cô cũng sẽ có cảm giác an toàn, Lâm Thanh Diện đi rồi trong lòng cô liền cảm thấy trống rỗng.
Nhưng cô lại không biểu hiện ra ngoài mà chỉ mở miệng nói: “Anh yên tâm đi làm việc đi, em không sao đâu.”
Lâm Thanh Diện cười cười, sau khi đem số điện thoại của Hướng Vấn Thiên cho Hứa Bích Hoài còn tiếp tục dặn dò: “Nếu như công ty gặp phải vấn đề gì thì em cứ gọi đến số điện thoại này, đây là số điện thoại của một người bạn rất thân của anh, có vấn đề gì anh ấy sẽ giải quyết giúp em.”
Hứa Bích Hoài ghi lại số điện thoại, nghĩ thầm Công ty Địa Ốc Vân Hải đang muốn nhắm vào công ty nhà họ Hứa, cho dù là bạn của Lâm Thanh Diện thì chỉ sợ cũng không thể giải quyết nổi.
Sau khi dặn dò Hứa Bích Hoài xong, Lâm Thanh Diện chỉ gấp mấy bộ quần áo của mình sau đó khoác một cái ba lô ra khỏi nhà.
Sân bay Hồng Thành.
Hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đi đến cửa soát vé, Trần Tài Anh có chút cổ quái nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Cậu chắc chắn là chỉ có hai người chúng ra tới thành phố Thanh Vân báo thù chứ?”
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Sao nào, chẳng lẽ hai người chúng ta vẫn không đủ à?”
Trần Tài Anh lập tức liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi biết cậu biết đánh nhau, một người đánh một trăm người cũng không có vấn đề gì nhưng mấu chốt là người mà chúng ta phải đối mặt là toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân đấy, muốn báo thù cũng không chỉ vẻn vẹn đánh vài trận đơn giản như vậy.”
“Đùa với anh thôi, bên phía thành phố Thanh Vân tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chờ máy bay của chúng ta hạ cánh sẽ có người tới đón.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Trần Tài Anh sững sờ, mở miệng hỏi: “Ai tới đón chúng ta thế?”
“Người của nhà họ Tần, chắc anh cũng biết đấy.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Sắc mặt Trần Tài Anh biến đổi, mặt mũi anh ta tràn đầy khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Diện, hoảng sợ nói: “Nhà họ Tần! Vậy mà cậu lại nhờ được nhà họ Tần ở thành phố Thanh Vân hỗ trợ!”
“Sao vậy? Rất kỳ quái à? Chẳng lẽ nhà họ Tần lại không đối phó được với thế lực kia à?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Trần Tài Anh nghe ra Lâm Thanh Diện đang áp bức, không thế không nói: “Nhà họ Tần ở thành phố Thanh Vân có thể nói là một tay che trời, mặc dù thế lực kia rất mạnh nhưng so với nhà họ Tần thì vẫn còn kém xa, nếu như nhà họ Tần thật sự chịu ra tay hỗ trợ vậy thì chuyện này chắc chắn sẽ dễ làm hơn nhiều rồi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh cũng biết nhà họ Tần rất lợi hại, cho dù nhà họ Phó có thế lực của Trần Tài Anh hậu thuẫn nhưng ở trong mắt nhà họ Tần thì cũng vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Thanh Diện lại dám đưa một mình Trần Tài Anh đi tới thành phố Thanh Vân.
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, rõ ràng Trần Tài Anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có nhà họ Tần hỗ trợ nên anh ta cũng không cần lo lắng quá mức nữa.
Ngay lúc hai người đang xếp hàng thì có hai cô gái đứng ở phía sau Lâm Thanh Diện, một cô gái trong đó nhìn Lâm Thanh Diện một chút, sau đó hô to lên một tiếng: “Lâm Thanh Diện, tại sao đồ bỏ đi như cậu lại ở đây?”
Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn về phía sau lưng liền phát hiện ra người đang ở sau lưng mình lại là bạn học của Hứa Bích Hoài, Hồ Vũ Tinh.
Lần trước Hồ Vũ Tinh gây rắc rối cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã bị Vương Mậu tát cho hai cái, sau đó Vương Mậu còn lấy lại căn nhà mà anh ta mua cho Hồ Vũ Tinh ở tại Vịnh Đằng Long.
Mặc dù Hồ Vũ Tinh có hối hận nhưng lại không biết vì sao Vương Mậu lại đi giúp Lâm Thanh Diện như thế, oán hận trong lòng cô ta với Lâm Thanh Diện vẫn không hề tiêu tán.
Chỉ có điều Vương Mậu đã lấy lại căn nhà ở Vịnh Đằng Long của cô ta nên Hồ Vũ Tinh cũng không có cách nào tiếp tục ở lại Vịnh Đằng Long nữa nên cô ta cũng không có cơ hội gặp được Lâm Thanh Diện được, sau đó cũng không hề gặp qua.
Em họ của Hồ Vũ Tinh là Vương San San đến nhà Hồ Vũ Tinh chơi hai ngày, em họ cô ta là người thành phố Thanh Vân nên lúc về có mời Hồ Vũ Tinh tới thành phố Thanh Vân chơi, cô ta nói mấy ngày nữa sẽ có giải thi đấu cờ vây, Hồ Vũ Tinh cũng không có từ chối liền cùng Vương San San mua vé máy bay tới thành phố Thanh Vân.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ sẽ gặp được Hồ Vũ Tinh ở chỗ này, anh cũng không để ở trong lòng mà còn lễ phép lên tiếng chào hỏi với Hồ Vũ Tinh.
Mặt mũi Hồ Vũ Tinh tràn đầy khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói với Vương San San: “Chính là cái tên ngu xuẩn này đã khiến chị bị mất căn nhà ở Vịnh Đằng Long, Vương Mậu cũng không để ý chị nữa đều là do cái tên ngu xuẩn này đấy.”
“Anh ta chính là đồ bỏ đi mà chị nói đấy à, thật sự là xúi quẩy mà, chúng ta cách xa anh ta một chút để tránh gặp phải chuyện xui xẻo.”
Hai người còn lui lại phía sau mấy bước, Vương San San cũng là người lắm mồm, sau khi biết người phía trước chính là Lâm Thanh Diện liền không ngừng nói với người xung quanh Lâm Thanh Diện là đồ bỏ đi, là đồ xui xẻo để tất cả mọi người tránh xa một chút.
Trần Tài Anh cau mày nhìn hai người phụ nữ kia một chút rồi hỏi Lâm Thanh Diện: “Tôi có người quen ở sân bay, có cần dạy dỗ lại hai người bọn họ một chút không?”
“Không cần đâu, tới thành phố Thanh Vân trước rồi lại nói.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Không bao lâu sau đã soát vé lên máy bay xong, sau khi bay khoảng hơn một giờ máy bay liền đi tới địa giới trên không của thành phố Thanh Vân.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đi ra khỏi sân bay đều có cảm nhận trình độ phát triển của thành phố Thanh Vân cũng ngang hàng với Hồng Thành thậm chí còn tốt hơn Hồng Thành một chút.
Lúc này đã là chạng vạng tối nên Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi đói bụng, nhóm người nhà họ Tần phái tới đón mình vẫn chưa tới cho nên Lâm Thanh Diện định tìm một chỗ ăn cơm trước.
Hai người cũng không để ý kể từ khi bọn họ ra khỏi sân bay thì hai người Hồ Vũ Tinh và Vương San San vẫn luôn đi theo sau lưng.
“Cái tên ngu ngốc đó đã hại chị thê thảm như vậy, lần này khó khăn lắm mới gặp được anh ta nên chị nhất định không thể bỏ qua được!” Hồ Vũ Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương San San nhìn Hồ Vũ Tinh cười cười, mở miệng nói: “Chị yên tâm đi, thành phố Thanh Vân này em biết, loại phế vật này đã hại người khác lại còn không biết xấu hổ nên phải dạy dỗ lại một chút, chờ lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách xử lý anh ta.”
Hồ Vũ Tinh khẽ gật đầu, sau đó bước nhanh đi theo sau Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
Không lâu sau hai người đi tới một con phố thương mại, đi thêm một lát nữa Lâm Thanh Diện liền nhìn thấy một quán cơm trang trí rất phong cách tên là Hồng Vận Các, thấy cũng không tệ lắm nên cùng Trần Tài Anh đi vào trong.
Hồ Vũ Tinh và Vương San San đi tới cửa Hồng Vận Các, trên mặt Vương San San lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Hai người kia cũng rất biết chọn chỗ đấy, vậy mà lại chạy đến Hồng Vận Các, nếu như bọn họ tới chỗ khác em còn sợ còn không có cách xử lý bọn họ nhưng bây giờ tới Hồng Vận Các thì đơn giản rồi.” Vương San San mở miệng.
“Vì sao lại nói như vậy?” Hồ Vũ Tinh nghi ngờ hỏi.
“Ông chủ của Hồng Vận Các này là một ông lớn trong ngành dịch vụ ăn uống ở thành phố Thanh Vân, tuy ông ta không phải xã hội đen nhưng nhiều năm như vậy mà có thể mở nhiều chi nhánh ở thành phố Thanh Vân như vậy nếu không có chút quan hệ chắc chắn là không thể nào.”
“Ông chủ này tên là Chu Lâm Triết nghe rất giống một con heo, trước kia luôn có người nói ông ta là một con heo, sau này ông ta mở tiệm cơm thành công rồi liền tìm một đám côn đồ để chuyên môn đi dạy dỗ những người gọi ông ta là một con heo.”
“Cho tới bây giờ, trên trong Hồng Vận Các không thể xuất hiện một con heo nào hoặc là mấy chữ một con heo nếu không ông chủ của bọn họ sẽ cho người tới xử lý người nói lời này.”
“Em có quen một nhân viên phục vụ làm ở đây, chờ lát nữa em sẽ bảo anh ta nói xấu hai người Lâm Thanh Diện một chút, đến lúc đó ông chủ Chu tới hai người bọn họ xong đời rồi.”
Nghe Vương San San nói xong, trên mặt Hồ Vũ Tinh cũng lộ ra một nụ cười xấu xa, cảm thấy cách này rất đáng tin cậy.
Hai người cùng nhau đi vào trong tiệm, Vương San San tìm nhân viên phục vụ mà cô ta quen kia cho anh ta sáu trăm nghìn sau đó ghé vào lỗ tai anh ta nói gì đó, còn đưa tay chỉ vào hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh ở phía xa xa.
Nhân viên phục vụ hiểu ý, sau khi đi tới bàn của Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh liền đưa tay chỉ vào Lâm Thanh Diện, kêu to một tiếng: “Anh nói cái gì! Anh lại dám nói ông chủ của chúng tôi là một con heo, anh xong đời rồi, nếu hôm nay hai người các anh không giải thích rõ ràng thì đừng hòng có thể rời khỏi đây!”