Sau khi xuống núi, Lâm Thanh Diện đến trấn nhỏ, khách sạn Song Mộc vẫn kinh doanh bình thường, nhìn thấy chiếc xe ferrari màu đỏ đỗ dưới lầu thì Lâm Thanh Diện đã biết, Lương Cung Nhạn Sương bọn họ vẫn còn chưa rời khỏi đây.
Chỉ là lần này, Lâm Thanh Diện không có quấy rầy bọn họ, ở trong nhà, Hứa Bích Hoài còn cả Tiểu Nặc Nặc đang đợi anh trở về.
Khởi động chiếc xe trước đó dừng ở trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện trực tiếp rời khỏi, đi thẳng về Kinh Đô.
Tầng cao nhất của khách sạn Song Mộc, Lương Cung Nhạn Sương đứng ở cửa sổ.
Chiếc xe đó đỗ ở đối diện nhiều ngày, bây giờ đã rời khỏi, cô ta biết, người mà cô ta đợi nhiều ngày đã đi rồi, mà khi Lâm Thanh Diện đi cũng không tới nhìn cô ta một lần.
“Nơi này... đã không có bất cứ nhớ nhung rồi, Tinh Vũ, chúng ta cũng đi thôi”
Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói, khi xoay. người rời khỏi, khóe mi mang theo một giọt nước mắt...
Kinh Đô, nhà tổ nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện cả đường phi về, không dám có nửa điểm trì hoãn.
Khi anh về tới, đã là đêm khuya rồi.
Vân Sơn Tú Nương, lập tức cảm nhận được Lâm Thanh Diện đã trở về, bọn họ đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cúi đầu nói: “Chủ nhân, cậu đã về rồi”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, liếc nhìn hai khôi lỗi.
“Ta rời khỏi nhà trong khoảng thời gian dài như vậy, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Tú Nương khẽ mỉm cười: “Chủ nhân, nhà họ Lâm ở nước C đã là đệ nhất gia tộc, đâu có ai mắt mù khiêu khích nhà họ Lâm chứ? Nói ra thì nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho tôi thật là có hơi vô vị, ở đây ở ngày đối diện với lão già Vân Sơn này, tôi là nhớ chủ nhân chết đi được”
Lâm Thanh Diện thở dài, Tú Nương này, nhiều ngày không gặp, khả năng nịnh bợ so với trước còn mạnh hơn nhiều.
“Được rồi, hai người cũng lui xuống đi, tôi đi tìm Bích Hoài"
Nói rồi, Lâm Thanh Diện cất bước đi vào.
Hai khôi lỗi ở đăng sau nhìn bước chân vững trãi của Lâm Thanh Diện thì có hơi tư lự.
“Đầu gỗ, ông thấy chủ nhân lần này trở lại, thực lực có phải là lại tăng lên rồi không?”
Vân Sơn gật đầu: “Chắc vậy, chỉ là nếu như đây là sự thật, vậy thì thiên phú của chủ nhân thật sự là quá khủng bố rồi”
Hai người trầm tư một lúc, lại là Tú Nương phá vỡ sự yên tĩnh.
Gô ta cười quỷ dị, kéo tay Vân Sơn nói: “Đầu gỗ, đi, theo tôi lên tầng trên cùng”
Không nói rõ, hai người trực tiếp nhảy lên tầng trên cùng...
“Bích Hoài, anh trở về rồi!"
Đi thẳng đến tầng trên cùng, Lâm Thanh Diện đẩy cửa phòng ra, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hứa Bích Hoài ngồi trước bàn sách, trong căn phòng, một ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng hơi vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, sau khi xác nhận người đứng ở cửa chính là Lâm Thanh Diện người ngợm bụi bặm, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt trong nháy mắt trào ra.
Khổ sở chờ đợi nhiều ngày, hiện nay, người cô mong nhớ ở ngay trước mắt, Hứa Bích Hoài đứng dậy, trước là đi hai bước, sau đó chạy tới chui vào trong vòng ôm ấm áp của Lâm Thanh Diện.
“Mấy ngày anh không ở đây, em vất vả rồi...”
Lâm Thanh Diện khế nói, tay trái vuốt ve mái tóc mềm mái của Hứa Bích Hoài.
“Anh về là tốt, về là tốt rồi...” Hứa Bích Hoài lẩm bẩm nói, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp. này.
“Đúng rồi, Nặc Nặc đâu?” Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.
Anh ngày đêm lái xe mấy trăm cây số, ngoài Hứa Bích Hoài ra, người anh muốn gặp nhất chính là cô con gái ngoan ngoãn của anh, Lâm Nhất Nặc.
“Nó ở chỗ chị Tôn, đứa nhóc này, bây giờ sáng tối đều do chị Tôn chăm sóc, ngược lại là rất bám chị ấy” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, nhân của Tôn Tuệ Phương anh vẫn là không hề nghỉ ngờ, Tiểu Nặc Nặc để ở bên cạnh bà ta, ngược lại cũng khiến người ta yên tâm.
Hơn nữa, bây giờ đã là đêm khuya, Nặc Nặc chắc đã ngủ rồi, bây giờ đi qua, sợ rằng sẽ làm phiền cô bé nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Hứa Bích Hoài ở trong lòng mình, trong mắt mang theo ý cười.
Anh khẽ nói: “Nhân lúc Nặc Nặc không ở đây, thời gian không sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi”
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, từ trong mắt của Lâm Thanh Diện, cô đã đọc ra thâm ý của câu nói này, đột nhiên gò má đỏ ửng, chỉ là lặng lẽ gật đầu.