Rể Quý Trời Cho

Chương 1715: Chương 1715: Tính toán của tà vương




Mặc dù tạm thời Tà Vương không thể khống chế tư duy của cô nhóc này, nhưng mà trong lòng cũng đang nghiên cứu phải làm như thế nào mới có thể giải quyết vấn đề của cô nhóc.

Sở dĩ bây giờ hắn có thể lừa gạt sự tín nhiệm của cô bé là bởi vì do ơn cứu mạng hồi lúc nãy.

Cô bé này vẫn rất thông minh, cho nên nếu như mình cứ luôn mang theo bên người, chẳng mấy chốc cô bé này sẽ nhìn thấu thân phận của mình.

Bây giờ hao tổn khí lực lớn như thế để cứu cô bé này ra, đương nhiên cũng không hi vọng để cô bé ở trong tay của tà phái.

Mà hiện tại hắn cũng biết người chính phái đang tìm Nặc Nặc.

Cho nên hắn âm thầm suy nghĩ trong lòng, không bằng giao Nặc Nặc cho người chính phái.

“Nhóc yên tâm đi, nếu như ta đã cứu được nhóc vậy thì ta nhất định đảm bảo sự an toàn của nhóc, từ giờ trở đi nhóc cứ yên tâm đi theo ta, ta sẽ đưa nhóc đến nơi an toàn.”

Tình huống trước mắt, mặc dù là giao đứa nhỏ này lại cho người chính phái thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Nhưng mà chuyện này đối với hắn mà nói cũng có thể giải quyết hết sức dễ dàng.

Chỉ cần rót hồn lực của mình vào trong thân thể của Nặc Nặc, vậy thì hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì hết.

Cứ như vậy, đợi đến lúc một khi Nặc Nặc và người chính phái tiếp xúc với nhau, dưới sự cảm giác của thần hồn, anh ta có thể biết tất cả những chuyện liên quan tới chính phái.

Có như vậy mới tạo cơ sở cho lần tấn công tiếp theo với chính phái sẽ tốt hơn, những kế hoạch ở trong lòng của hắn mới có thể được thực hiện từng bước từng bước một.

“Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chú, chỉ là lúc nào tôi mới có thể gặp được ba mẹ của tôi đây?”

Nghe thấy lời nói của Nặc Nặc, cô bé gật đầu ngoan ngoãn mở miệng nói, có điều đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi vẫn có chút hi vọng mà mở miệng hỏi.

Bị những người xấu ấy bắt tới đây đã lâu, chắc chắn là ba mẹ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của mình.

Nếu như lại tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện gì đó vì lo cứu mình.

Nếu như rơi vào trong tay của những người xấu ấy thì sẽ không tốt, cho nên cô bé nhìn người áo đen trước mặt với vẻ cầu xin.

Sau khi người áo đen nghe thấy lời nói này, nhếch miệng mỉm cười, sau đó mới trực tiếp mở miệng nói.

“Nhóc không cần phải lo lắng quá, trước tiên ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho nhóc, nhóc cứ ngoan ngoãn ở lại đó, ngày mai đợi những người này không điều tra được chỗ ấy, ta sẽ đưa nhóc trở về gặp ba mẹ.”

Nhìn cô bé có vẻ như bây giờ đang rất cảm kích mình, người áo đen đưa ra lời hứa.

Nặc Nặc nghe thấy lời hứa của hắn, vốn dĩ tưởng là đợi đến lúc gặp được ba mẹ còn phải cần chờ một đoạn thời gian nữa, không ngờ tới lại có sự xoay chuyển nhanh như thế, cho nên lúc này đương nhiên vẫn rất vui mừng.

Trong đôi mắt của cô bé chứa đầy sự hưng phấn, lên tiếng nói.

“Thật hả, ngày mai tôi đã có thể trở về gặp ba mẹ của tôi rồi à?”

Người áo đen cũng không cho đáp án, ngược lại hơi không kiên nhẫn mà nói thẳng một câu: “Ồn ào quá!”

Dứt lời liền trực tiếp đi ra phía sau.

Nặc Nặc nhìn đối phương vui buồn thất thường thì có chút bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn theo sau lưng hắn, dựa theo ý của đối phương mà sống trong một chỗ.

“Trước tiên các người chăm sóc cô nhóc này đi, đừng để cô bé xảy ra chuyện gì, sáng ngày mai ta sẽ đến đây dẫn cô bé đi.”

Người áo đen dẫn cô bé đi đến một sơn trang bí ẩn.

Mặc dù nơi này được dựng lên để ẩn nấp ở bên ngoài, không có cách nào nhìn thấy nó, nhưng mà hoàn cảnh bên trong lại có một không hai.

Bề ngoài nhìn vào chỉ như là một rừng cây bình thường mà thôi, sau khi đi vào trong, nó là sự đan xen giữa núi và dòng sông nhân tạo.

Không chỉ có hoàn cảnh bí ẩn mà lại cực kỳ xinh đẹp, Nặc Nặc nhìn hoàn cảnh trước mắt, cảm thấy người áo đen là một cao thủ thế gian.

Thế là nhịn không được mà hơi hưng phấn mở miệng: “Oa, nơi này thật là xinh đẹp quá đi, là nhà của chú hả?”

Người áo đen nhìn dáng vẻ của cô bé mà không kiềm chế được, nở một nụ cười lạnh, sau đó trực tiếp lạnh giọng mở miệng nói: “Ba mẹ của nhóc không dạy nhóc chuyện nào không nên hỏi thì không nên hỏi à? Trước tiên cứ ngoan ngoãn ở lại đây một ngày đi, ngày mai ta sẽ đưa nhóc trở về.”

Nặc Nặc không ngờ tới, mặc dù cái người này cứu mình nhưng mà tính cách lại quái gở lạ lùng như thế, cho nên lúc này ít nhiều gì cũng có hơi ấm ức.

Nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

“Vâng.”

Sau đó cũng không nói cái gì hết, tùy ý để người giúp việc ở đây dẫn mình vào một căn phòng hết sức thoải mái.

Mấy người bọn họ còn cho đứa bé này một chút đồ ăn, lúc này Nặc Nặc trông có vẻ như là hoàn toàn tin tưởng vào người áo đen.

Hơn nữa cũng biết là nếu như mình ăn phải thuốc độc gì thì cũng sẽ không bị hạ độc chết, thế là trực tiếp bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

“Nhớ kỹ là phải trông chừng nó cho cẩn thận, trước khi ta và cô bé rời khỏi đây thì đừng để nó xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất là không thể bị người khác mang đi.”

Người áo đen đứng ở bên ngoài nhìn đứa bé, sau khi mở miệng dặn dò vài câu với người giúp việc ở đây, hắn liền trở về một căn phòng kế bên.

Căn phòng này cùng với căn phòng lúc này hoàn toàn khác biệt nhau, căn phòng hiện tại mà Nặc Nặc đang ở trông hoa lệ thoải mái, mà căn phòng này thì tràn đầy cảm giác hắc ám.

Căn phòng được bài trí vô cùng đơn giản, thậm chí ngay cả một vật trang trí dư thừa cũng không có, mấy cái loại như là rèm treo màn cửa gì ấy đều là màu đen.

Thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ để cho toàn bộ căn phòng có một bầu không khí quỷ dị.

Sau khi người áo đen đi vào thì tháo cái mặt nạ của mình xuống.

Nếu có người ngoài ở bên cạnh, có lẽ bọn họ sẽ hoảng hốt kêu lên bởi vì gương mặt kinh khủng của hắn.

Một nửa bên mặt của hắn đều là vết sẹo, nhưng mà tất cả đều là do lúc trước hắn bị giam giữ mà tạo thành.

Mà người tạo thành tất cả những thứ này chính là người phụ trách giam giữ hắn, cũng chính là ba của Dao Trì.

Nguyên nhân lần này hắn chủ động bước ra chính là vì để báo thù, cho nên lúc này hắn trực tiếp lạnh lùng nhìn một phương hướng trên mặt đất, lầm bầm mở miệng nói.

“Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, bọn người chính phái các người chuẩn bị xong chưa? Lần này ta sẽ tặng cho các người một món quà lớn.”

Vốn dĩ âm thanh của hắn đã rất quỷ dị, giờ phút này nói lời nói này lại có cảm giác đầy đặn.

Bây giờ đứa bé ấy đã vô cùng tin tưởng hắn, chỉ cần hắn có thể đưa đứa bé đến bên cạnh ba mẹ của nó.

Đến lúc đó, những thứ mà chính phái làm toàn bộ đều do hắn giám sát.

Cái ngày mà mình san bằng chính phái báo thù rửa hận cũng là chuyện trong tầm tay.

Sau khi nghĩ tới những chuyện này, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười to, nhưng mà tiếng cười này lại là âm thanh ha ha rất quỷ dị.

Lúc này, Nặc Nặc căn bản không biết là mình sẽ sắp đối mặt với cái gì, ngược lại trong lòng ôm hi vọng sắp có thể gặp được ba mẹ, sau khi ăn uống no say thì đi ngủ.

Hiện tại người áo đen lại đợi một hồi, sau đó đi vào trong phòng của đứa nhỏ này một chuyến, rót thần hồn của mình vào trong cơ thể của đứa nhỏ.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, hắn liền trở về phòng của mình chờ đợi trò hay sẽ mở màn vào ngày mai...

“Ta đã chịu nhục nhiều năm như vậy, chính là ngày hôm nay, các người người nào đã từng làm tổn thương ta, một người cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.