Rể Quý Trời Cho

Chương 434: Chương 434: Tôi đầu hàng




Ngày hôm sau, ở võ quán của Quan Lĩnh.

Tất cả những người trong địa lao đều được đưa đến ở bốn phía của võ đài, đến đây để xem xem trận chiến diễn ra vào ngày hôm nay, Lâm Thanh Diện khiêu chiến với cao thủ thứ mười ba của bảng chiến thần, Hắc Diện Diêm Vương.

Bởi vì đây là cuộc khiêu chiến nội bộ Quan Lĩnh, cho nên từ trước đến nay cũng sẽ không công khai với những người ở bên ngoài. Thứ nhất là bởi vì trận khiêu chiến này không nhất thiết phải xảy ra một lần trong năm, nguyên nhân khác là bởi vì thực lực khiêu chiến cả hai bên chênh lệch xa nhau, có khi kết quả không cần nói cũng biết được, cho nên cũng không cần xem như là một cuộc tranh tài có tính chất biểu diễn, tìm một vài người xem trong nội bộ của Quan Lĩnh cũng đủ rồi.

Lúc này, tất cả những người ở địa lao đang bàn tán sôi nổi, chỉ có đám người của phòng số 13 là im lặng, những người ở xung quanh bọn họ thỉnh thoảng sẽ đưa tới ánh mắt đồng tình hoặc là trào phúng, giống như là đang xem một chuyện cười.

Dựa vào việc Lâm Thanh Diện có thể thông qua thí luyện, điều đó chứng minh thực lực của anh mạnh hơn đa số nhiều người trong địa lao, nhưng mà những người này lại không hề có ý tứ bội phục với Lâm Thanh Diện, ngược lại còn có trào phúng hơn. Bởi vì theo như bọn họ nghĩ, cho dù Lâm Thanh Diện có thông qua thí luyện thì tiếp theo khiêu chiến cũng sẽ lấy mạng của anh.

“Cái tên Lâm Thanh Diện này quả thật là tìm đường chết mà, hắn ta mới đến Quan Lĩnh có nửa tháng thôi, lúc đầu cũng đánh ra chút tiếng tăm ở trong địa lao, nếu trực tiếp tục ở đây nữa, nói không chừng phòng số 13 dưới sự dẫn dắt của hắn ta thì sẽ trở thành một căn phòng lợi hại nhất. Đáng tiếc là không biết trong đầu của thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì, vậy mà lại xin đi thí luyện. Lần này thì hay rồi, tự mình đùa chết mình, rút được cao thủ ở vị trí thứ mười ba trên bảng chiến thần, cái này nếu như thắng thì tên của tao sẽ trực tiếp viết ngược lại.”

“Khoe khoang thôi, cảm thấy là bản thân mình thắng mấy trận thi đấu võ đài trong địa lao thì cảm thấy nhẹ nhàng, vậy mà cho là mình có thể khiêu chiến được với cao thủ của bảng chiến thần, lần này chắc chắn là Hắc Diện Diêm Vương sẽ dạy cho hắn ta cách làm người.”

“Chậc chậc, cho dù nói như thế nào thì lá gan của cái tên này cũng không phải lớn như là bình thường, nếu đổi lại là tao thì chỉ sợ là tao cũng không có lá gan để xin thí luyện.”

“Con mẹ nó cái này gọi là gan lớn đó hả? Cái này rõ ràng chính là không có não mà, làm việc không biết suy nghĩ đến hậu quả, loại người này ở trong Quan Lĩnh rất dễ dàng vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình.”

...

Trong khu vực phòng số 12, trên mặt của Chó Điên tràn đầy vẽ đùa cợt, nhìn chằm chằm vào người của phòng số 13, khóe miệng cong lên tràn đầy châm chọc.

“Hoa Man, cái tên lão đại đó của bọn mày sắp phải đi gặp diêm vương rồi, có cảm tưởng gì không?” Chó Điên nói một câu với Hoa Man.

Hoa Man lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, lên tiếng nói: “Trước khi vẫn còn chưa kết quả thì tao khuyên mày tốt nhất vẫn nên đừng đắc ý như vậy, nếu không thì cái cuối cùng bị đánh chính là mặt của mày đó.”

“Tao đắc ý à? Con mẹ nó mày lại nói đùa nữa rồi, tao chỉ đang nói một sự thật mà tất cả mọi người đều tán thành thôi, chẳng lẽ là mày không nhìn thấy được phản ứng của tất cả mọi người à? Mày thử đi hỏi những người ở đây xem, trừ những người trong phòng số 13 bọn mày ra thì có người nào sẽ cảm thấy là Lâm Thanh Diện có thể thắng Hắc Diện Diêm Vương.” Chó Điên hoàn toàn không thèm để ý mà nói.

Ngọn lửa giận đang thiêu đốt ở trong lòng của Hoa Man, nhưng mà lại không biết phải phản bác Chó Điên như thế nào, cuối cùng chỉ có thể cắn răng trừng mắt liếc nhìn hắn ta một cái, xoay đầu qua không phản ứng lại hắn ta nữa.

Chó Điên nhìn thấy phản ứng này của Hoa Man thì rất hài lòng, bây giờ hắn ta rất thích nhìn người của phòng số 13 có bộ dáng không biết làm gì với hắn ta.

“Chờ cái thằng nhóc Lâm Thanh Diện này chết rồi, người phòng số 13 bọn mày chính là một tập hợp của rác rưởi mà thôi, đến lúc đó tao sẽ chà đạp bọn mày thỏa thích, vĩnh viễn dẫm đạp bọn mày ở dưới chân.” Chó Điên tự nhủ nói một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống võ đài.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã đứng ở bên trên võ đài, biểu cảm của anh bình tĩnh, mặc dù là bên tai đang tràn ngập tiếng nghị luận của đám đông dưới đất, nhưng mà anh vẫn không có chút dao động nào.

Loại cảm giác không được mọi người công nhận, lúc ở bên ngoài anh đã quen thuộc lắm rồi, cho nên anh cũng không cảm thấy những người này có thể tạo ra ảnh hưởng gì với anh.

Mà từ trước đến nay anh đều thích dùng kết quả để nói chuyện, chờ khiêu chiến kết thúc rồi, những tên tự cho mình là đúng cuối cùng cũng sẽ ngậm miệng của mình lại thôi.

Trên lầu hai của võ quán, có không ít người đang đứng ở phía trước rào chắn nhìn chằm chằm vào võ đài ở phía dưới.

Sau khi những người này nghe thấy Lâm Thanh Diện sắp khiêu chiến với Hắc Diện Diêm Vương thì chạy đến đây để xem trận chiến của cao thủ bảng chiến thần.

Người đứng ở trước nhất đó chính là La Liệt súng thép, xếp vị trí thứ mười lăm trên bảng chiến thần.

Sau khi biết được kỷ lục thí luyện của mình đã bị người khác phá hủy, tâm trạng của La Liệt hơi phức tạp. Mặc dù là thực lực hiện tại của hắn ta đã sớm không đặt một cuộc thí luyện nho nhỏ ở trong mắt, nhưng mà mấy năm nay hắn ta nói chuyện phiếm với bạn bè, chuyện duy nhất có thể dùng để khoe khoang cũng chỉ có mấy chuyện như thế, bây giờ đã bị Lâm Thanh Diện cướp mất một chuyện rồi, đương nhiên là trong lòng của hắn ta sẽ cảm thấy khó chịu.

Cho nên hắn ta cùng với mấy người bạn sang đây xem Lâm Thanh Diện thi đấu, muốn xem xem tên nhóc chỉ cần dùng khoảng thời gian bốn phút hơn mà thông qua thí luyện là một người như thế nào.

“Xem ra là vận khí của tên nhóc này cũng chẳng ra làm sao cả, vậy mà lại rút được cái tên biến thái Lý Diêm Vương đó, thật sự là đáng tiếc mà. Vốn dĩ còn muốn chờ cậu ta thông qua khiêu chiến, đi hỏi xem cậu ta dùng thời gian ngắn như vậy để thông qua thí luyện bằng cách nào.” La Liệt mở miệng nói một câu.

Một người ở bên cạnh của hắn ta lập tức nịnh nọt nói: “Anh La, chuyện này có gì hay đâu mà hỏi, dựa vào thực lực bây giờ của anh muốn thông qua thí luyện đó, chỉ sợ là nhanh hơn cái thằng nhóc đó nhiều. Hơn nữa, vận khí cũng là một phần của thực lực, vận khí của tên nhóc này kém như vậy, chỉ có thể nói rõ thực lực của cậu ta cũng chẳng ra làm sao, có lẽ là vận may trong quãng đời này của cậu ta đều đã sử dụng hết vào trong thí luyện rồi.”

La Liệt chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện dưới võ đài như cũ.

Không bao lâu sau, khiêu chiến sắp bắt đầu, lúc này ở bên ngoài võ quán mới có một bóng dáng đi đến, đó chính là Hắc Diện Diêm Vương nổi danh vang dội ở Quan Lĩnh, Lý Hắc Thán.

Sau khi Lý Hắc Thán đi vào võ quán thì trực tiếp bước lên võ đài đứng ở đối diện của Lâm Thanh Diện.

Anh ta nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, cả khuôn mặt đều là bất đắc dĩ.

Anh ta cũng không ngờ đến là đối tượng khiêu chiến mà Lâm Thanh Diện rút trúng lại là chính anh ta, lúc anh ta biết được tin tức này thì điều đầu tiên mà anh ta nghĩ đến đó chính là anh ta sẽ nhận thua, anh ta thấy mình tuyệt đối không có khả năng thắng Lâm Thanh Diện.

Cho nên anh ta cũng đã suy nghĩ kỹ xem ngày hôm nay mình lên võ đài thì phải làm cái gì, cũng chỉ là mất mặt chút mà thôi.

Anh ta thấy so sánh giữa mất mặt với lại vứt bỏ cái mạng nhỏ này, thì cái trước căn bản không đáng để nhắc tới.

Rất nhanh, người phụ trách của địa lao Lưu Viên Thủ liền đi đến phía trên võ đài, cầm một cái micro tuyên bố khiêu chiến bắt đầu.

Lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Lý Hắc Thán và Lâm Thanh Diện trên võ đài, chờ đợi hai người bọn họ chiến đấu với nhau.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Lý Hắc Thán, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh, lên tiếng nói: “Tôi đã hỏi bọn họ rồi, trận khiêu chiến này không cần nhất định phải đánh chết đối phương, chỉ cần có người đầu hàng thì coi như kết thúc, chắc là anh biết phải làm sao rồi chứ nhỉ.”

Lý Hắc Thán lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Thanh Diện, nói: “Vất vả lắm tôi mới có thể góp nhặt được tiếng tăm ở Quan Lĩnh, chỉ sợ là ngày hôm nay sắp rơi vào đáy cốc rồi.”

Sau đó anh ta xoay người lại, liếc nhìn toàn trường, dùng một âm thanh hùng hồn mà hô lên: “Tôi đầu hàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.