Quán cà phê Blue Love.
Lâm Thanh Diện cùng Lạc Tâm vừa ngồi bên cửa sổ uống cà phê vừa thưởng thức cảnh sắc của vịnh Đằng Long.
“Kỳ thật có lúc dì thật sự không hiểu, rõ ràng cháu có đủ thực lực làm cho tất cả mọi người tôn trọng mình nhưng cháu vẫn chịu đựng, cháu thật sự không để tâm đến thái độ của những người đó đối với mình sao?” Lạc Tâm hỏi.
“Đã không nói thì thôi nói ra khiến người ta giật mình, sự lớn mạnh của tôi chỉ lộ ra với những người cần thiết mà thôi, có đôi khi thể hiện thực lực của chính mình một cách bừa bãi cũng không phải chuyện tốt.” Lâm Thanh Diện đáp.
“Xem ra mấy năm nay, cháu thật sự trưởng thành rồi.” Lạc Tâm cười nói.
“Cảm ơn dì đã khen, sao có thể không trưởng thành được chứ.” Lâm Thanh Diện nhìn Lạc Tâm nói.
“Xem ra cháu vẫn còn ghi hận dì, dì đã đích thân đến tận đây mời cháu về lẽ nào còn không đủ để cháu quên đi chuyện năm xưa sao?” Lạc Tâm hỏi.
“Đây là hai chuyện khác nhau, tôi chưa từng đồng ý với dì rằng mình sẽ trở về mà chỉ tha thứ cho dì thôi, hơn nữa tôi về là vì lá thư mà ba tôi để lại chứ không liên quan gì tới dì hết.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Lạc Tâm chỉ cười cười, không nói gì nữa, hai người cứ im lặng ngồi như vậy mãi cho đến khi uống hết cà phê của mình, Lạc Tâm mới lại lên tiếng.
“Tối nay dì sẽ quay về Kinh Đô, còn cháu, phải bao lâu nữa mới quay về?” Lạc Tâm hiểu tính Lâm Thanh Diện, biết cho dù là vì lá thư này thì anh cũng sẽ quay về Kinh Đô, cho nên không cần phải về cùng Lâm Thanh Diện.
“Chờ mọi chuyện ở đây được xử lý xong thì chắc khoảng vài ngày nữa.” Lâm Thanh Diện đáp.
Lạc Tâm gật đầu, nói: “Cửa nhà họ Lâm vĩnh viễn mở rộng chờ đón cháu.”
“Chỉ sợ là Hồng môn yến.” Lâm Thanh Diện cười cười.
Lạc Tâm sửng sốt, trong lòng có chút hoảng sợ, nghĩ thầm, có khi nào Lâm Thanh Diện đã phát hiện ra được gì rồi không?
Nhưng cô ta cũng không thể hiện ra mặt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Diện chăm chú.
“Chị của dì chỉ có một mình cháu, năm đó là vì tức giận, mới đuổi cháu ra khỏi nhà họ Lâm, mấy năm nay, chị ấy đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần cháu trở về, cháu sẽ là chủ nhà họ Lâm, mặc kệ cháu có thừa nhận hay không thì đây đều là chuyện đã định rồi.”
Lạc Tâm nói xong, liền đứng dậy, quay người đi xuống lầu.
“Hẹn gặp lại tại Kinh Đô.”
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Tâm đang rời khỏi vịnh Đằng Long.
“Các người gọi tôi về thật sự là chỉ vì muốn tôi kế tục sản nghiệp của nhà họ Lâm ư? Chẳng lẽ các người thật sự yên tâm rằng sau khi tôi kế tục sản nghiệp của nhà họ Lâm thì sẽ không nhớ lại chuyện năm xưa mà xử trí các người à? Chỉ sợ chuyến trở về lần này không đơn giản như trong tưởng tượng.” Lâm Thanh Diện khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, anh không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, đứng dậy xuống lầu, quay về nhà.
Tống Huyền Khanh cùng Hứa Quốc Hoa sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là người thừa kế của nhà họ Lâm thì thái độ đối với anh liền trở nên cung kính, không còn vênh mặt, hất hàm sai khiến Lâm Thanh Diện như trước nữa.
Giọng điệu nói chuyện của Tống Huyền Khanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, bà ta nói chuyện nhỏ nhẹ nên bầu không khí trong nhà trông có vẻ hài hòa hơn hẳn.
Lâm Thanh Diện thật sự rất vui vì sự thay đổi này, chí ít trong nhà cũng sẽ không còn giống trước kia, ngày nào cũng có tiếng mắng chửi của Tống Huyền Khanh.
Kinh Đô, nhà tổ nhà họ Lâm.
Trong một căn phòng bí mật dưới tầng hầm có một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện, lấy chìa khóa ra mở cửa hầm ngầm.
Trông dáng vẻ thì người phụ nữ này đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt tuy có vài nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhận ra khi còn trẻ bà ta là mỹ nữ vạn người mê.
Ngũ quan của bà ta hơi có nét giống Lạc Tâm, nếu nhìn kỹ còn thể nhận ra một vài đường nét trên mặt Lâm Thanh Diện nữa.
Người này chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lâm, chị gái của Lạc Tâm, cũng là mẹ ruột của Lâm Thanh Diện, Lạc Hân.
Bà ta bước vào căn phòng dưới mặt đất, bật đèn lên, trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, lúc này có một thanh niên đang nằm trên giường, đèn vừa được bật, anh ta liền mở bừng hai mắt, bật dậy khỏi giường.
Dung mạo của người thanh niên này khá đẹp trai, có điều vì ở dưới tầng hầm lâu ngày, nên trông dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, tuy nhiên nếu nhìn kỹ có thể phát hiện tướng mạo của anh ta giống Lâm Thanh Diện đến chín phần, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Người này tên là Triệu Xuân Diệu, anh em cùng mẹ khác cha của Lâm Thanh Diện, đến nay, sự tồn tại của anh ta rất ít người biết được.
Triệu Xuân Diệu nhìn thấy Lạc Hân liền vui mừng cất lời: “Mẹ, mẹ giúp con tìm được kẻ chết thay rồi sao?”
Lạc Hân bước tới ngồi cạnh Triệu Xuân Diệu, nét mặt cưng chiều nói: “Diệu, con cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa nhé, hai ngày nữa là cái thằng vô dụng Lâm Thanh Diện kia sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta giao nó cho thương hội Thiên Nguyên thì con sẽ được an toàn.”
Triệu Xuân Diệu nghe Lạc Hân nói vậy thì sắc mặt lập tức sa sầm, tức giận nói: “Lại thêm hai ngày, lần trước mẹ cũng nói với con như vậy, con đã chờ ở cái nơi không thấy ánh mặt trời này lâu đến mức sắp thành người rừng rồi, đã vậy, hơn tháng nay con không được động đến đàn bà, mẹ có biết con bí bách đến nhường nào không?”
Lạc Hân thấy Triệu Xuân Diệu nổi giận, liền vội vàng vỗ về: “Diệu, con cứ yên tâm, cái thằng vô dụng Lâm Thanh Diện kia thật sự sắp về rồi, nó vừa về mẹ sẽ nghĩ cách bắt lấy nó, đến lúc đó chúng ta giao nó ra rồi nói cô cả của thương hội Thiên Nguyên là do nó bắt cóc thì khi ấy con có thể quang minh chính đại bước ra ánh sáng, hơn nữa cô cả của thương hội Thiên Nguyên vẫn đang bị mẹ nhốt ở một nơi bí mât, khi đó con tha hồ mà vui vẻ với cô ta.”
“Lần này đúng là xui xeo, ai mà ngờ được cô ta lại là cô cả của thương hội Thiên Nguyên chứ, mà mấu chốt nhất là thương hội Thiên Nguyên thế còn tưởng rằng con đã giết chết cô cả của bọn họ, đúng là làm cho người ta đau đầu mà.” Triệu Xuân Diệu tức giận nói.
Lạc Hân cười cười, nói: “Diệu, chỉ cần con thích mẹ sẽ giúp con, cho dù là cô cả của thương hội Thiên Nguyên mẹ cũng sẽ giúp con có được, kỳ thật người của thương hội Thiên Nguyên nghĩ cô cả của họ đã chết, cũng là nhờ mẹ đã âm thầm động tay động chân, như vậy đến lúc đó Lâm Thanh Diện bị trở thành kẻ chết thay đưa đến thương hội Thiên Nguyên, thì cả đời này con có thể giữ cô cả của thương hội Thiên Nguyên làm nô lệ, người của thương hội Thiên Nguyên chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ ra cô cả của bọn họ hiện vẫn còn bị mẹ nhốt ở một nơi bí mật.”
“Vậy ý của mẹ là người của thương hội Thiên Nguyên sẽ tin rằng Lâm Thanh Diện mới là người bắt cóc cô cả của bọn họ sao?” Triệu Xuân Diệu hỏi.
“Chuyện này con cứ yên tâm, thương hội Thiên Nguyên chỉ chụp được một bên mặt của con khi con bắt cô cả của bọn họ thôi, họ dựa vào tấm ảnh đó mà tìm được nhà họ Lâm chúng ta mà ngoại hình của con và Lâm Thanh Diện lại rất giống nhau, người của thương hội Thiên Nguyên sẽ nghĩ chuyện này là Lâm Thanh Diện làm, đến lúc đó chúng ta giao Lâm Thanh Diện cho thương hội Thiên Nguyên thì cho dù Lâm Thanh Diện phủ nhận, thương hội Thiên Nguyên cũng sẽ cho rằng nó đang chối tội.” Lạc Hân cười nói.
“Vậy là tốt rồi, có điều Lâm Thanh Diện cũng là con của mẹ, mẹ nhẫn tâm để nó thay con vào chỗ chết ư?” Triệu Xuân Diệu mở miệng hỏi.
Sắc mặt Lạc Hân lập tức tỏ vẻ khó chịu, nói: “Cái thằng vô dụng đó sao có thể xem là con của mẹ chứ, con của mẹ chỉ có một mình con thôi còn nó là thứ nghiệt chủng mà mẹ bị ép phải sinh ra cùng với Lâm Tông mà thôi, mẹ chưa từng xem nó là con của mình, năm đó không thẳng tay giết chết nó đã xem như là chút nhân đạo cuối cùng còn sót lại dành cho nó rồi.”
Triệu Xuân Diệu cười khẩy nói: “Mẹ nói cũng đúng, năm xưa mẹ cũng là bị ép gả vào nhà họ Lâm, trên người tên Lâm Thanh Diện đó chảy dòng máu của nhà họ Lâm nên anh ta hoàn toàn không xứng làm con của mẹ, con nghe nói, ở Hồng Thành anh ta bị mọi người xem như tên bỏ đi, lẽ ra năm xưa mẹ nên thẳng tay giết chết cái loại rác rưởi đó.”
“Diệu, con cũng đừng nói vậy, nếu năm đó mẹ giết chết nó thì hiện tại chúng ta biết đi đâu tìm người chết thay cho con chứ, cho dù có dựa vào thế lực của nhà họ Lâm đi nữa cũng không dễ gì rây vào thương hội Thiên Nguyên, con muốn có được cô cả của thương hội Thiên Nguyên mà không muốn bị họ để mắt tới thì chỉ có biện pháp này thôi.” Lạc Hân nói.
“Biết rồi, biết rồi, con nhỏ thương hội Thiên Nguyên đã bị con nhìn trúng rồi thì ngàn vạn lần không được để cho người khác chạm vào, đợi con ra ngoài rồi, nhất định sẽ vui vẻ chơi với cô ta.” Triệu Xuân Diệu mất kiên nhẫn nói.
Tuy rằng thái độ của Triệu Xuân Diệu rất mất kiên nhẫn nhưng Lạc Hân hoàn toàn không ghét, không giận gì anh ta bởi trong lòng bà, Triệu Xuân Diệu chính là ông trời của bà, mặc kệ Triệu Xuân Diệu muốn gì bà cũng đều sẽ giúp anh đạt được.
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con canh chừng con nhỏ đó kỹ càng, người con gái mà con trai mẹ thích thì sao có thể để kẻ khác chạm vào chứ.” Lạc Hân nói.
“Mẹ, con nghe nói tên Lâm Thanh Diện đó đã cưới được vợ ở Hồng Thành, cũng vô cùng xinh đẹp, hay là mẹ cũng kêu vợ của anh ta tới đây để con được sảng khoái một phen đi.” Triệu Xuân Diệu lộ ra vẻ mặt đáng khinh.
Lạc Hân gật gật đầu, mở miệng nói: “Được được được, chờ sau khi Lâm Thanh Diện đến đây và đối phó xong với bên thương hội Thiên Nguyên, mẹ sẽ lập tức đem vợ của Lâm Thanh Diện đến đây cho con chơi, thằng nhóc này cũng khỏe quá nhỉ.”
“Ha ha, ai bảo con là con của mẹ chứ.” Triệu Xuân Diệu xấu xa cười.