Rể Quý Trời Cho

Chương 799: Chương 799: Vú em chuyên nghiệp




Sư phụ nhìn phản ứng của Lâm Thanh Diện, cười hỏi: “Sao vậy, con biết Chúng Thần Điện?”

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói lại một lượt những gì mình biết về Chúng Thần Điện, nhắc đến chuyện người của Chúng Thần Điện muốn mời mình gia nhập.

Sau khi sư phụ nghe xong, cười nói: “Xem ra độ khó của việc đến Chúng Thần Điện tìm Ngưng Hồn Ngọc dễ dàng hơn ta nghĩ không ít, nếu bọn họ đã muốn mời con gia nhập, chờ con tiếp xúc đến chuyện của Chúng Thần Điện, muốn tìm được Ngưng Hồn Ngọc, chắc hẳn cũng không phải là việc khó gì.”

“Nhưng ba con từng căn dặn con rằng không nên trêu chọc vào người của Chúng Thần Điện, không biết sư phụ hiểu biết những gì về Chúng Thần Điện này?” Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.

Trên mặt sư phụ lộ vẻ suy tư, nói: “Ba con bảo con không nên trêu chọc người của Chúng Thần Điện, rất có thể là bởi vì biết được lợi hại của Chúng Thần Điện, sợ con chọc phải phiền toái không cần thiết, cũng không phải là nói bản thân Chúng Thần Điện có vấn đề gì.”

“Dựa vào hiểu biết của ta, Chúng Thần Điện có thể nói là thế lực đứng trên đỉnh chóp nước C, thậm chí là trên toàn thế giới. So với những thế gia kia mà nói, bọn họ thuần khiết hơn rất nhiều, vẫn luôn cố gắng giữ gìn ổn định của giới võ đạo, Chấp Pháp Giả chính là thế lực dưới danh nghĩa của Chúng Thần Điện.”

Nghe thấy lời này của sư phụ, Lâm Thanh Diện nhướng mày, không ngờ Chấp Pháp Giả lại thuộc về Chúng Thần Điện.

Nếu nói như vậy, về bản chất Chúng Thần Điện cũng thật sự không có gì phải nghi ngờ, dù sao một thế lực bằng lòng giữ gìn ổn định của giới võ đạo sẽ không tồn tại mục đích hiểm ác gì.

Nếu đúng là như vậy, lời nhắc nhở lúc trước ba nói với anh, có lẽ thật sự là vì thực lực của Chúng Thần Điện quá mạnh, sợ anh vô duyên vô cớ chọc phải người của Chúng Thần Điện.

“Ngoại trừ giữ gìn ổn định của giới võ đạo, trong tay Chúng Thần Điện còn nắm giữ những tư liệu mà con chưa từng nghe đến về thế giới này, hiểu biết của con về thế giới này vẫn chỉ dừng lại ở mức độ bề ngoài mà thôi, nếu có cơ hội gia nhập Chúng Thần Điện, đối với con cũng không phải là chuyện xấu gì, ít nhất có thể khiến con hiểu rõ về thế giới này hơn.” Sư phụ nói tiếp.

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, biết lúc trước quả thật mình phòng bị Chúng Thần Điện hơi quá rồi.

Hơn nữa sau khi chứng kiến thủ đoạn mà sư phụ sử dụng, Lâm Thanh Diện quả thật cảm thấy bản thân hiểu biết về thế giới này quá ít, nếu có cơ hội, anh cũng rất muốn biết một số bí ẩn liên quan đến thế giới này.

Đáng tiếc anh không biết người của Chúng Thần Điện ở nơi nào, chỉ có thể chờ đợi lần sau người của Chúng Thần Điện đến tìm anh, lúc đó mới có thể hỏi rõ ràng một chút.

“Nên nói đều đã nói cả rồi, ta còn nhiều nhất là ba năm, nếu trong vòng ba năm không thu thập đủ ba miếng Ngưng Hồn Ngọc, vậy ta chỉ có thể đối mặt với kiếp nạn kia.” Sư phụ hơi xúc động nói.

“Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ cố hết sức mình tìm hai miếng Ngưng Hồn Ngọc còn lại cho người.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói.

Sư phụ gật đầu, sau đó đưa miếng Ngưng Hồn Ngọc trong tay mình cho Lâm Thanh Diện, nói: “Con cầm miếng Ngưng Hồn Ngọc này trước, bình thường đeo trên người có hiệu quả tập trung tinh thần, tăng năng lực phản ứng và năng lực suy tính lên rất nhiều, được xem là bảo vậy vô cùng hiếm có.”

Lâm Thanh Diện cũng không từ chối, đưa tay nhận miếng Ngưng Hồn Ngọc kia, dù sao anh cần phải tìm Ngưng Hồn Ngọc, vậy nhất định phải biết rõ dáng vẻ của nó, cầm một miếng hàng mẫu ở trên người vẫn tiện hơn.

Sau khi sư phụ giao phó xong, ở lại nhà họ Lâm thêm hai ngày, cũng căn dặn trong khoảng thời gian này hai huynh đệ Tiêu Phong Tiêu Vân chờ ở nhà họ Lâm, nghe theo sắp xếp của Lâm Thanh Diện.

Lúc trước đôi song sinh này vẫn luôn đi theo sư phụ tập võ, chưa từng trải nghiệm cuộc sống đời thường, vì vậy đối với việc ở tại nhà họ Lâm vẫn vô cùng vui vẻ.

Chủ yếu nhất chính là nhà họ Lâm là gia tộc đệ nhất Kinh Đô, có tiền có thế, mấy ngày nay hai người bọn họ ở nhà họ Lâm được chiêu đãi đến là thoải mái, bây giờ coi như Lâm Thanh Diện đuổi hai người bọn họ, hai người bọn họ cũng không muốn đi.

Hai ngày sau, sư phụ muốn đi làm chuẩn bị khác cho kiếp nạn ba năm sau kia, vì vậy rời khỏi Kinh Đô, đồng thời cũng để lại cho Lâm Thanh Diện phương thức liên lạc, để sau khi anh tìm được Ngưng Hồn Ngọc thì liên hệ với mình.

Sau khi sư phụ rời đi, Lâm Thanh Diện nói chuyện mình cần phải đi tìm kiếm Ngưng Hồn Ngọc cho Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nghe xong tất nhiên không vui vẻ nổi, dù sao Lâm Thanh Diện mới trở về không bao lâu, giờ lại muốn rời đi, đương nhiên cô vô cùng không nỡ.

Tiếp tục như vậy nữa, Lâm Nhất Nặc cũng sắp không biết ba mình là ai rồi.

Lâm Thanh Diện cũng biết mình như thế này quả thật rất thiệt thòi cho hai mẹ con Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc, nhưng sư phụ đối với anh có ân nặng như núi, anh không thể nào thấy sự phụ sắp chịu kiếp nạn mà ngồi im không để ý đến.

Anh cũng muốn trải qua cuộc sống bình thường mà hạnh phúc với hai mẹ con Hứa Bích Hoài, nhưng loại nguyện vọng này chỉ có thể đợi muộn thêm một chút rồi thực hiện mà thôi.

Vì đền bù cho hai mẹ con Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà với bọn họ một tháng, sau đó mới dời đi tìm Ngưng Hồn Ngọc.

Hứa Bích Hoài cũng biết Lâm Thanh Diện là người trọng tình trọng nghĩa, dù phát cáu cũng chỉ là hơi phàn nàn, chứ không thật sự ngăn cản Lâm Thanh Diện đi làm chuyện của mình, vì vậy rất nhanh đã tha thứ cho Lâm Thanh Diện.

Nhưng vì để Lâm Thanh Diện cảm nhận được cảm giác của một người ba trong quá trình trưởng thành của Lâm Nhất Nặc, nên trong một tháng Lâm Thanh Diện ở nhà, tất cả việc ăn uống chơi đùa của Lâm Nhất Nặc đều do Lâm Thanh Diện phụ trách.

Trong một tháng này, Lâm Thanh Diện nhất định phải trở thành một vú em đúng nghĩa, nếu không Hứa Bích Hoài sẽ không cho phép Lâm Thanh Diện rời đi.

Tất nhiên Lâm Thanh Diện vui vẻ đồng ý, cảm thấy chuyện Hứa Bích Hoài nói cũng không phải là chuyện khó khăn gì, không phải chỉ là chăm con thôi sao, học một chút là biết ý mà.

Nhưng khi Lâm Thanh Diện đối mặt với chuyện thay tã cho Lâm Nhất Nặc, bị Lâm Nhất Nặc tiểu ra người, bị Lâm Nhất Nặc giày vò cả đêm không ngủ được, anh mới thật sự cảm nhận được sự khó khăn của việc nuôi con nhỏ.

Độ khó của việc nuôi một đứa bé khôn lớn, chỉ sợ không thua gì độ khó đạt đến cao thủ Hóa Cảnh.

Cũng chính vì cảm nhận được gian khổ này, Lâm Thanh Diện mới hiểu được cố gắng của Hứa Bích Hoài ở trong nhà cũng không ít hơn anh là bao.

Sau khi giao con cho Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhân cơ hội này, mỗi ngày cô đều đi dạo phố, chạy bộ, đắp mặt, bắt đầu cuộc sống nhàn nhã mà thoải mái.

Khi Lâm Thanh Diện bởi vì Lâm Nhất Nặc không ngoan ngoãn ăn mà bận tối mày tối mặt, ở trong một tòa nhà lớn cách khu nhà tổ nhà họ Lâm không xa.

Trong một căn phòng có diện tích không lớn, một người đàn ông mặc áo choàng màu đen đang đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào khu nhà tổ nhà họ Lâm ở cách đó không xa.

Rất lâu sau, trong áo choàng màu đen truyền ra một giọng nói âm hiểm: “Lâm Thanh Diện, xem ra cuộc sống gần đây của cậu không tệ, chăm con vui vẻ như vậy.”

“Đáng tiếc tôi đã không còn nhiều thời gian, chẳng mấy chốc người của Đảo quốc sẽ đến Kinh Đô, tôi nhất định phải giải quyết cậu trước lúc đó.”

“Tôi cũng đã thăm dò rõ ràng thói quen ra ngoài trong khoảng thời gian này của vợ cậu, cố mà quý trọng quãng thời gian hạnh phúc cuối cùng của cậu đi, bởi vì, chẳng mấy chốc cậu sẽ chết trong tay tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.