Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Nicolas Griffith đang làm cái việc mà hắn ta vẫn hay làm vào phần lớn buổi sáng từ khi bắt đầu cuộc nghiên cứu, đó là ngồi trên đỉnh ngọn hải đăng và nhìn bình minh ló dạng phía chân trời. Thật là một quang cảnh ngoạn mục từ đầu đến cuối. Đầu tiên những đợt sóng đen ngòm chuyển dần sang màu xám khi bầu trời được rọi sáng từ từ. Những ghềnh đá hiểm trở ngổn ngang khắp vịnh dần dần lộ rõ khi những cụm sương mù tách khỏi mặt nước. Mặt trời đang dần nhô lên từ phía bên kia đại dương, những tia sáng của nó rụt rè nhuộm khắp mặt biển một màu xanh thẫm, phết nhẹ màu lam nhạt lên đường chân trời, hứa hẹn đem đến sự hồi sinh và sẵn sàng vuốt ve âu yếm vạn vật. Dĩ nhiên, đó chỉ là sự dối trá. Trong vài giờ thôi, những luồng khí nóng có thể làm chảy cả kim loại ấy sẽ ập xuống khắp bờ biển, xuống một nửa bề mặt hành tinh này. Sự dịu dàng chỉ là trò bịp bợm, để làm người ta không chú ý đến những tia bức xạ rò rỉ và những luồng hơi nóng cháy da.
“… Nhưng có gì ngoạn mục bằng sự dối trá chứ. Suy cho cùng thì nó chẳng có lỗi gì cả, con người phải tự biết những chuyện đó; bản thân nó chỉ làm cái việc mà nó phải làm thôi. “
Griffith luôn chờ cho đến khi vầng thái dương đã vượt qua khỏi đường chân trời rồi mới bắt dầu công việc. Mặc dù hắn biết việc mình đang làm có phần vượt khỏi khuôn khổ, nhưng có hề gì; Hắn chứng kiến vẻ đẹp của bình minh là để thưởng thức chứ đâu chỉ do thói quen. Đối với hắn, mặt trời mọc là một phần của quá trình vận động, nó minh họa cho sự tiến triển không ngừng của dòng thời gian, và nhắc nhở rằng thế giới này đang di chuyển trong dãy thiên hà với những vòng quay vô tận, bất chấp những giấc mơ ngông cuồng của lũ người cao ngạo nhốn nháo khắp bề mặt hành tinh.
“Giống như chính ta vậy; nhưng có một điểm khác biệt lớn nhất: Ta biết rõ giấc mơ của mình đáng giá như thế nào. “
Khi tinh cầu khổng lồ ấy hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển, Griffith đứng dậy và tựa vào tay vịn. Hắn nghĩ về một ngày làm việc sắp tới. Sau khi đã chấm dứt những phần việc máu me với lũ Leviathan, hắn đã có thể thoải mái hơn với bọn bác sĩ. Cả ba đã có phản ứng khá tốt với sự biến đổi, và tỷ lệ tế bào bị hỏng đã giảm đi đáng kể từ khi hắn tiêm chất Enzim cho chúng. Cần thêm thời gian để tập trung vào các phản xạ có điều kiện, giai đoạn cuối của cuộc thí nghiệm. Chỉ trong tuần thôi, hắn sẽ sẵn sàng để triển khai phạm vi ảnh hưởng ra ngoài khu thí nghiệm. Một sự bành trướng. Một cuộc tẩy rửa.
Một làn gió khô mặn mùi muối thổi tung mái tóc của hắn. Tiếng kêu đòi ăn của những con mòng biển thúc giục hắn vào cuộc. Phải mang bọn Trisquad vào trong trước khi lũ chim thích ăn thịt rữa vào đất liền. Đã khá nhiều đứa mang những vết thẹo kinh khủng rồi, và hắn không muốn có thêm tổn thất trước khi làm xong việc này. Một khi đã mất cặp mắt thì chúng chẳng còn canh chừng được cái gì nữa.
“Có điều, đã khá lâu rồi … không có ai đến. Nếu tiến sĩ Ammon thành công, thì giờ này họ đã phải cử ai đó đến đây rồi. Thật là tệ khi vẫn phải chờ tiếp …”
Tư tưởng quả là một cái gì đó rất khó chịu, nó gợi lên những hình ảnh mông lung đầy sắc đỏ và nóng bức, những cơ thể nằm sóng xoài dưới cái nắng mùa thu oi bức, và tiếng sóng gầm chìm trong bóng đêm. Hắn nhanh chóng gạt đi những ảo tưởng ấy và tự nhắc nhở rằng tất cả đã là quá khứ. Giờ đây, hắn chì làm những gì cần phải làm thôi.
Griffith lui bước vào trong, vuốt lại mái tóc lòa xòa khi bước xuống cầu thang xoắn ốc. Đôi giày của hắn nện xuống những bậc thang kim loại, tạo nên những tiếng kêu vui tai vang khắp căn phòng cao ngất ngưỡng. Có một khu nghiên cứu đã là một điều hài lòng rồi, huống gì hắn còn có những thú vui nho nhỏ khác để thưởng thức nữa – ăn bất cứ thứ gì hắn thích vào lúc hắn muốn, làm việc vào giờ hắn muốn làm, với những buổi sáng trên đỉnh ngọn hải đăng. Trước đây hắn đã bị quá tải, bị dính chặt vào một lịch làm việc được thiết kế theo cái cách giết chết khả năng sáng tạo. Giờ ăn, giờ làm, giờ ngủ, … thử hỏi làm sao có thể hít thở và phát triển được trong điều kiện như thế chứ? Hắn đã phải chịu đựng quá lâu, phải ngồi chết dính trong những cuộc họp để nghe những câu nói ngớ ngẩn bần tiện từ lũ “đồng nghiệp”, khi chúng ca ngợi T-Virus của gã Birkin. Cả đám làm việc quần quật để tạo ra lũ Trisquad cho Umbrella và sướng như điên trước kết quả có được, cứ như thể đã quên béng đi thất bại với bọn Ma7. Chính sự kiêu ngạo khiến cho bọn họ không thể thấy được xa hơn. Lũ Trisquad đơn giản chỉ là những cái xác biết cầm súng. Làm lính canh cũng tốt, nhưng chúng hoàn toàn ngu muội. Hoàn toàn chẳng có chút gì quan trọng.
Mặc dù đã quyết định là không để nó len vào tâm trí, nhưng rồi Griffith cũng tự cho phép mình kiêu hãnh một lúc khi tiến đến chân cầu thang và bước ra ngoài. Hắn đã thấy được cái gọi là bản chất của T-Virus – một dạng thức nguyên sơ nhưng là nền tảng đầy hiệu quả cho những bước tiến xa hơn. Hắn đã cô lập các protêin, tái cấu trúc lớp màng của những đơn vị nguyên tử để gia tăng khả năng lây nhiễm, và để tạo ra câu trả lời, câu trả lời cho sự lụi tàn của nhân loại. Một giải pháp không gây bạo lực và đau đớn.
Hắn mỉm cười bước vào qua cánh cửa, tiến vào bóng tối lành lạnh của ngọn hải đăng, tiếng sóng vỗ ầm ĩ phía sau lưng khi hắn tiến đến khu nhà nghĩ. Hắn đã tổng hợp xong cho chuyến bay rồi, bấy nhiêu đây cũng đủ để lây nhiễm khắp Nam Mỹ. Khi virus được phát tán, chúng sẽ phát triển theo đúng chức năng, và những sự yếu đuối tinh thần của con người sẽ phải nhường chỗ cho những bản năng ưu tiên. Một khi xong chuyện, mặt trời sẽ chiếu rọi lên một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới của những người có tính cách và ý thức chuộng hòa bình.
Lấy đi khả năng tư duy của một gã nào đó, biến tâm trí của gã thành một phiến đá sạch sẽ, tươm tất, thoải mái. Một khi được huấn luyện, anh ta sẽ trở thành thú nuôi; nếu không, anh ta chỉ là một con vật vô hại và hiền lành như chuột. Khắp thế giới sẽ là những con vật như thế, và chỉ những kẻ khỏe nhất mới còn tồn tại …
Hắn bước về phía phòng nghĩ và bật đèn lên, cười khẽ. Bọn bác sĩ vẫn ở đúng cái chỗ mà hắn đã để họ ngồi, phía trước bàn họp, mắt nhắm nghiền. Theo đúng bài bản thì hắn phải làm cuộc thử nghiệm với những đối tượng chưa được huấn luyện, và ba gã này thoả mãn điều kiện đó. Bọn họ bị lây nhiễm theo đúng phương pháp mà hắn sẽ tiến hành, và mọi việc diễn tiến đúng như cái cách mà thế giới sẽ biến đổi trong vài ngày tới.
Thú cưng của ta. Lũ trẻ của ta.
Ngoài phòng thí nghiệm ra, khu nghiên cứu ở vịnh được thiết kế không chỉ để huấn luyện những thứ vũ khí sinh học tương tự như bọn Trisquad và Ma7 – mà còn để đo lường khả năng tư duy của những đối tượng giống người. Trong này có một số món đồ cho hắn sử dụng, từ những cái cọc gỗ đơn giản đến những bài toán phức tạp để năng cao chức năng của các đối tượng thí nghiệm. Hắn không chắc là bọn họ có nắm vững được các dấu hiệu màu đỏ không, nhưng dù sao thì việc quan sát các phản ứng cũng sẽ mang đến một sự hiểu biết đáng giá, đặc biệt là khi cuộc trắc nghiệm đòi hỏi nhiều áp lực.
Chúng suy nghĩ, nhưng không thể quyết định. Chúng hoạt động, nhưng chỉ khi có mệnh lệnh. Làm sao chúng có thể sống mà không có mình chứ?
Khi hắn tiến đến cạnh bàn, Athens mở mắt ra, có lẽ để xem có gì đe dọa không. Trong ba người, Tom Athens là kẻ khỏe mạnh nhất, kẻ thích hợp nhất để tự sinh tồn; gã từng là một chuyên gia ứng xử. Thật ra, chính gã đã đề xuất ý kiến nhóm Trisquad ba-đơn-vị, và khăng khăng cho rằng các đối tượng thí nghiệm sẽ hoạt động hiệu quả hơn khi được tổ chức thành đội. Gã quả thật đã đúng.
Thurman và Kinneson vẫn ngồi y nguyên như trước nhưng Griffith ngửi thấy một mùi hôi hám phát ra từ họ. Hắn cau có nhìn xuống, và đúng y như hắn nghi ngờ, cái quần của Thurman đã ướt nhẹp.
Nó đi ra quần rồi. Khốn kiếp.
Griffith bất chợt thấy thương hại Thurman, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang sự ghê tởm. Trước đây Thurman chỉ là một gã đần, một nhà sinh học tương đối tươm tất nhưng cũng thiển cận lố lăng y như lũ còn lại. Gã đã tự tay nuôi bọn Ma7, và khi mất khả năng kiểm soát bọn này thì gã quay sang khiển trách cả bọn, tất nhiên trừ chính mình ra. Nếu có ai đáng bị ném xuống bùn lầy bẩn thỉu hôi thối, người đó phải là Louis Thurman. Thật quá tệ khi một bác sĩ giỏi mà lại không biết mình trở thành cái thứ bị người ta ghê tởm đến mức nào.
Không có ta, mi sẽ không sống nổi dù chỉ một ngày.
Griffith thở ra, tiến đến gần cái bàn.
“Chúc buổi sáng tốt lành, thưa các quý ông”, hắn lên tiếng.
Ba người quay đầu về phía hắn cùng một lúc, những cặp mắt vô hồn y như khuôn mặt vậy. Trong một chừng mực nào đó, nét mặt uể oải và ánh mắt chậm chạp lơ đễnh khiến bọn họ trông như anh em với nhau.
“Có vẻ như ngài Thurman vừa mới đại tiện xong”, Griddith nói. “Anh ta đang ngồi trên đống phân kìa. Buồn cười chưa!”
Cả ba cười toe toét. Thực sự thì Kinneson chỉ cười lặng lẽ. Gã là người bị nhiễm gần nhất, do vậy các tế bào chưa bị hỏng quá nhiều. Khi nhận những mệnh lệnh thích hợp, Alan vẫn có thể thực hiện được như người.
Griffith rút cái còi cảnh sát ra khỏi túi và đặt trước mặt Athens.
“Ngài Athens, tập họp bọn Trisquad lại. Trông chừng mấy nhu cầu sinh lý của tụi nó và đưa chúng vào phòng lạnh. Khi nào xong, vào quầy ăn và chờ ở đó.”
Athens đứng dậy cầm lấy cái còi rồi đi ra khỏi phòng, đi xuống đại sảnh và hướng về phía lối vào nhà nghỉ. Tiếng còi sẽ giải tán bọn canh gác và tập họp chúng lại. Có bốn đội Trisquad, mười hai tên tất cả. Chúng đang đi loanh quanh khu hàng rào gỗ hoặc rón rén đâu đó trong căn cứ, đơn giản vì đã được huấn luyện để tránh xa khu đông bắc tòa nhà, chỗ ngọn hải đăng và nhà nghĩ. Griffith phải thừa nhận là chúng tỏ ra rất hữu hiệu trong chiến đấu. Umbrella muốn có những quân nhân chỉ biết giết theo mệnh lệnh, và sẵn sàng đánh nhau đến khi tan xương nát thịt. T-Virus đã làm điều này rất tốt, và một khi đã được gia tăng tốc độ lây lan, chúng sẽ chuyển hóa vật chủ trong nhiều giờ, chính xác là vài ngày. Sau khi đã được huấn luyện sử dụng vũ khí, bọn Trisquad thực sự đã biến thành những cỗ máy giết người. Có điều với sóng nhiệt hiện tại, hắn thật không biết chúng có thể sống trong bao lâu nữa …
Griffith hướng sự chú ý sang Thurman, vẫn đang cười toe toét và bốc mùi hôi thối y như một đứa bé còn đang nằm nôi. Trông gã giống hệt một đứa trẻ, mập mạp và đầu trọc lóc, với một nụ cười ngây thơ chân thật.
“Ngài Thurman, về phòng và thay đồ ra. Tắm táp và mặc quần áo sạch sẽ, sau đó vào hang nuôi bọn Ma7. Chừng nào xong, đến quầy ăn và chờ ở đó.”
Thurman đứng dậy, và Griffith thấy cái ghế của gã vừa ướt vừa nhầy nhụa.
Lạy Chúa.
“Sẵn tiện xách theo cái ghế, ” Griffith thở dài, “và để nó ở trong phòng của anh.”
Sau khi Thurman đã đi khuất, Griffith ngồi xuống đối diện với Alan, bất chợt hắn cảm thấy mệt mỏi. Sự kiêu hãnh hắn mới vửa trải qua hồi nãy giờ biến đâu mất, chì còn lại một sự trống vắng lạnh lẽo trong tâm hồn.
“Lũ trẻ của ta. Tạo vật của ta …”
Những con virus mới hay ho làm sao, thậm chí hắn đã phát khóc lên khi lần đầu tiên nhìn thấy cơ chế vận hành hoàn hảo của chúng. Hàng tháng trời bí mật nghiên cứu, phân lọc T-Virus và cô lập các hiệu ứng, phóng đại chúng bằng kính hiển vi … và khi mà những kẻ khác đang hả hê với những món đồ chơi chiến tranh, thì hắn đã tìm thấy con đường chân chính hướng đến một sự khởi nguồn hoàn toàn mới.
“Và bọn nó có hiểu cái ta đã làm không? Có ai biết rằng nó có vai trò quyết định đến mức nào không? Chỉ biết ị tại chỗ như một đứa con nít đáng kinh tởm, đồ khỉ đột, chỉ giỏi làm hổ thẹn công việc của ta, cuộc sống của ta…”
Griffith nhìn lại Alan Kinneson, chăm chú quan sát nét mặt điển trai và đôi mắt đờ đẫn. Kinneson đang nhìn lại hắn chằm chằm, chờ đợi mệnh lệnh. Gã ta vốn là một bác sĩ thần kinh học. Trong phòng của gã có nhiều tấm hình của vợ và con trai, một đứa bé có nụ cười tươì tắn sáng sủa …
Sự sáng suốt của Grifiith thình lình trỗi dậy, rồi một cơn dằn vặt kinh khủng làm hắn thấy choáng váng, hàng ngàn tiếng thét không biết từ đâu đến đang đánh động thực tại. Trong phút chốc, hắn thấy dường như mình đang mất trí.
“Bao nhiều người sẽ bị bỏ mặc cho đến chết, bao nhiêu người sẽ ngồi trong những đống phân hôi thối mà chờ đợi trong vô vọng? Hàng triệu? Hay hàng tỉ?”
“Ta đã làm sai chuyện gì?”, Grifiith thì thầm. “Alan, hãy nói là ta không làm sai đi, rằng ta làm chuyện này vì những lý do chính đáng.”
“Ông không làm sai”, Kinneson chậm rãi nói. “Ông làm chuyện này vì những lý do chính đáng.”
Grifiith nhìn gã chăm chú: “Nói với ta rằng vợ anh chỉ là một con điếm.”
“Vợ tôi chỉ là một con điếm”, Kinneson nói. Không ngập ngừng. Không lưỡng lự.
Griffith mỉm cười, và sự sợ hãi của hắn hoàn toàn tan biến.
“Hãy nhìn xem ta đã làm được gì đây. Một món quà, tạo vật của ta, một món quà cho toàn thế giới. Cơ may để con người trở nên mạnh mẽ hơn, và một cái chết yên lành cho những sự tồn tại giống như Louis Thurman, một cái chết tốt hơn nhiều so với cái bọn nó đáng phải nhận. “
Hắn đã làm việc quá sức rồi, giờ đây hắn đã hết sức mệt mỏi, sự căng thẳng đang nuốt chửng lấy hắn. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một con người … nhưng hắn tuyệt đối không cho phép sự mệt nhọc thể xác tác động đến trí não của hắn. Không còn gì để thử nghiệm nữa. Hắn có một ngày để sẵn sàng, để chuẩn bị cho cuộc tẩy rửa.
Khi mặt trời mọc vào ngày mai, Tiến sĩ Griffith sẽ gởi món quà của hắn đến toàn thế giới.