Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 60: Chương 60: 2. Động phòng.




Mặc kệ bên ngoài người ta náo nhiệt vui vẻ thế nào, Rết tinh hiện tại chắc chắn là không có một chút nào cao hứng…

Mà là đang chết lặng.

Cảm xúc tê liệt, đầu óc ngưng trệ. Hắn bị người ta đạp vào trong tân phòng cũng không phản ứng, bị ném mấy thứ hạt đậu lên người cũng không để ý, thậm chí những người tới náo động phòng hi hi ha ha đến đến đi đi một vòng rồi rút ra ngoài lúc nào hắn cũng chẳng biết…

Bởi vì hắn quá mức kinh hoàng, sự việc đến quá nhanh khiến hắn khiếp đảm.

Hắn thế nhưng… thành thân rồi?

Cái chuyện tốt đẹp mà chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến hắn thấy mình ngay cả bước chân cũng liêu xiêu không chạm đất, lại có thể rơi xuống người hắn dễ dàng như vậy, thật quá mức hoang đường rồi!

Được rồi, không phải hắn chưa từng nghĩ muốn thành thân với nhóc con… chẳng qua, hắn còn chưa dám thực sự tin tưởng…. Trong cuộc đời ngàn năm chẳng có mấy người muốn thật tình thân cận, mà vấn đề liên quan đến ‘thành thân’ thì hắn lại càng không được may mắn. Người thứ nhất nguyện ý muốn làm thê tử hắn thì suýt chút ăn thịt hắn, sau lại còn là ‘sư nương’ của hắn. Người thứ hai thì khỏi nói, hắn lừa về được một nam nhân! Cho nên từ trước đến nay hắn chăm sóc nhóc con cũng chỉ là thuần túy muốn được ở bên nàng chứ chưa từng nghĩ đến vấn đề này…



Cũng không hẳn do hắn không tự tin... Khi hắn bế quan đã xác định phải lấy lại tu vi đã mất trước kia, ít nhất sẽ không làm gánh nặng cho nhóc con. Mà quá trình này lại không thể nói là ngắn, thậm chí vài chục đến vài trăm năm cũng là bình thường. Chỉ là ngày hôm qua sau khi Trương Sinh rời đi hắn mới nhận ra mình thật ngu ngốc… Hắn luôn cho rằng bản thân yếu kém không xứng được ở cạnh nhóc con, lại không nghĩ nàng hoàn toàn chẳng quan tâm điều đó.

Kết quả, hắn bỏ phí mười năm ở bên nàng để chui vào động đá, để cho tên nhóc Trương Sinh thừa cơ cướp mất nàng…

Không đúng! Hắn căn bản còn chẳng thèm tin điều đó, hắn chỉ cho đó là trò đùa của tên khốn Trương Sinh muốn khích hắn. Cho dù cái tên ‘Song Linh’ đỏ chói trên thiệp hồng găm vào mắt đau nhói hắn vẫn không tin nhóc con có thể dễ dàng từ bỏ hắn.

Nhưng mà đến ngày hôm nay thì hắn lại càng không thể bình tĩnh được nữa!

Tiếng kèn trống đinh tai của đám rước dâu xa xa lại gần gần diễu quanh núi, đâm vào tai hắn từng hồi nhức buốt.

Chết tiệt! Trò đùa này có phải là quá lớn rồi hay không? Đội ngũ mấy trăm người cười nói bưng khiêng như vậy huy động diễu hành chỉ để lừa hắn thực sự quá mức phô trương rồi. Lại còn đám tiểu yêu thích chết trong mười năm lại kéo về xung quanh động của hắn sinh sống nữa, cái gì liên hôn, cái gì nhà gái Thanh Sơn, lại còn nghe được Song Linh thượng tiên hôm nay sẽ xuất giá!

Hắn không muốn nhưng bắt buộc phải tin. Chỉ cần nghĩ tới nhóc con sắp trở thành thê tử của người khác, để cho kẻ đó rửa chân cho nàng, không hiểu sao hắn chỉ muốn nổi điên lên!

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Hắn không thể tiếp tục trốn trong này nữa! Nàng là của hắn! Ai cũng không được cướp đi!

Kết quả…

Hắn ngây đơ ra như một pho tượng gỗ ở giữa hỷ phòng, cứng ngắc nhìn người con gái đoan trang ngồi ở trên giường chờ mình. Khăn hỷ rũ xuống che đi dung mạo tuyệt diễm, tiên khí trong trẻo mà quen thuộc… là tân nương của hắn.

“…”

“…”

“Khụ… thúc… ừm, chàng không định vén khăn cho ta sao?”

Im lặng…

“Rết thúc thúc..?”

Không một tiếng động….

Từ ngượng ngùng ban đầu, tâm trạng của Song Linh dần dần chuyển sang bối rối cùng lo âu… Không lẽ Rết thúc thúc giận rồi…?

Tân nương không được phép tự ý vén khăn trùm đầu lên, nếu không hôn nhân sẽ không may mắn. Cho nên nàng cố nhịn xuống cảm giác kích động muốn nhìn thấy Rết thúc thúc mà chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi… nhưng mà hắn dường như lại có ý không muốn vén khăn cho nàng…

Có phải do nàng cùng với mọi người bày mưu lừa hắn khiến hắn không vui… Cho nên hắn ghét nàng rồi?

Mặc dù biết rằng hắn sẽ không thích như vậy… Mặc dù biết rằng mình đang phá hỏng quá trình hắn bế quan để lấy lại tu vi… Nhưng nàng thực sự rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn. Mười năm, cho dù nàng có tỏ vẻ không sao thì cũng chẳng thể ngăn mình khao khát muốn gặp hắn…

Hắn rõ ràng đã nói yêu nàng, đã ôm, đã hôn nàng, vậy mà lại có thể dễ dàng bỏ mặc nàng ở bên ngoài một mình suốt mười năm… Từ nhớ nhung trở thành giận hờn, cho nên khi mẫu thân cùng Trương Sinh hí hửng bày kế nàng liền lập tức đồng ý… Nhưng mà giờ thì nàng hối hận rồi…

Bàn tay nho nhỏ giấu trong tay áo không ngừng day day mặt vải trơn bóng, thoáng cái dáng vẻ thẹn thùng đã trở nên ủ rũ. Nàng biết bản thân rất ích kỷ, rõ ràng trước đây cũng bắt hắn phải cô độc chờ mình mười năm, hắn cũng đã kiên nhẫn chờ đến khi nàng ra ngoài. Vậy mà giờ đến phiên nàng lại không chịu được…

Có phải nàng lại quá tùy hứng rồi không? Có phải do nàng quá mức ỷ lại vào dung túng của hắn, luôn nghĩ rằng dù mình có làm sai điều gì hắn cũng sẽ tha thứ, cho nên mới khiến hắn chán ghét..?

Thay đổi tâm trạng của Song Linh rất nhanh bị Rết tinh bắt được. Hắn nhanh chóng hoàn hồn, từ tượng gỗ trở thành người gỗ, cứng ngắc đi tới gần nàng.

“Ờ… ừm… làm sao, tiếp theo nên làm sao?”, Hắn húng hắng ho một tiếng, xin thứ lỗi, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn thành thân, chưa kịp học qua nghi thức đã bị ép thực hành rồi.

Tân nương giấu mặt sau hỷ khăn không lên tiếng, bả vai hơi rũ xuống, từ tốn nâng tay chỉ về một phía cạnh giường, nơi đó đặt một cây gậy hỉ xứng sơn son đầu bọc vàng. “Dùng cái đó.”

“… Ư ừ!”

Hỷ khăn được vụng về nhấc lên, tân nương không có vẻ mặt thẹn thùng, ngược lại hai gò má đã sớm ướt đẫm, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên, mũ phượng bằng vàng đính vô số xâu chuỗi trân châu đung đưa qua lại.

“Ta… có phải thúc rất ghét ta?”, Song Linh cắn môi, đôi môi vốn đỏ mọng được thoa một tầng son càng trở nên ướt át kiều diễm. “Thúc giận ta lừa thúc nên ghét ta đúng không? Ta làm gián đoạn thúc bế quan…”, như thể không ý thức được nỗi bất an, hai bên gấu tay áo cũng bị nàng dày vò cho nhăn nhúm.

“…”

Rết tinh khịt mũi, nhóc con của hắn lại có mấy cái suy nghĩ ở đâu đâu rồi.

Cho nên người nào đó được ôm gọn vào trong lồng ngực rộng lớn, cách vài lớp y phục nghe được tiếng tim dội bình bình chứng minh tâm trạng hồi hộp hưng phấn của đối phương, trái tim treo cao mới từ từ dịu xuống.

“Nàng… Đội cái này không nặng hả?”, Hắn cau mày hỏi. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy cái thứ to đùng cồng kềnh này có gì đẹp mà chỉ toàn nặng nề vướng víu, đã vậy phần cánh phượng nạm phỉ thúy cong vút lại còn cứ đâm vào mặt hắn. Khó chịu.

“…” Song Linh nghẹn lời, thực ra nàng cũng không thấy nặng, nhưng lúc này là thời điểm để thắc mắc mũ phượng của nàng sao??? “… nếu thúc không thích… thì gỡ xuống đi.”

“Ừ.” Kẻ nào đó rất thẳng thắn trả lời, rồi thực sự mày mò tìm cách tháo cái thứ mà hắn ngứa mắt ra.

“...”

Vốn dĩ ngày vui này tân lang dù có nóng lòng cách mấy cũng bắt buộc phải ở bên ngoài tiếp đãi, nhận rượu mừng từ quan khách, đến tối mới có thể trở về tân phòng. Nhưng mà ngày hôm nay lại có đôi chút đặc biệt, trong khi tân lang ‘số khổ’ Trương Sinh còn đang vật lộn ở bên ngoài, thì kẻ ‘tốt số’ nào đó lại đang hì hục tìm từng mối cài tóc trên đầu thê tử để gỡ cái nón quỷ quái cản trở xuống.

Gỡ được mũ phượng ra cũng là lúc Rết tinh đầy đầu mồ hôi, hắn cắn răng, vẫn là nhóc con phục sức đơn giản chỉ cài một cây ngọc trâm tốt hơn!

Đến lúc này, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất hình ảnh nhóc con của hắn. Mái tóc đen dài không còn được trâm cài níu giữ xõa tung trên giá y đỏ thẫm, đôi bàn tay nhỏ xíu lơ đãng lướt qua từng lọn tóc rối, phần cổ áo hơi mở rộng, có thể thấy được xương quai xanh lấp ló, cần cổ trắng nõn cùng với dung nhan mơ màng, vẽ lên một bức họa mỹ nhân có thể thách thức định lực của toàn bộ nam nhân trên đời này.

Cho nên hắn bắt đầu thấy lúng túng…

Tiếp theo… nên làm cái gì?

Thanh tu suốt ngàn năm, cho tới khi đạt được chút thành tựu thì việc hắn làm nhiều nhất cũng chỉ loanh quanh trong vài vấn đề chính là tìm đồ ngọt, đi phô trương thanh thế, ăn đồ ngọt, đi chuẩn bị cho việc độ kiếp, sưu tầm đồ ngọt, chế luyện thuốc, lại tìm đồ ngọt… Thêm vào việc nhân duyên của hắn không được tốt cho lắm… cho nên đừng đòi hỏi hắn kinh nghiệm gì về khoản này!

Bái đường, thành thân, vậy không phải là xong rồi sao?

Thấy Rết tinh vẫn còn đứng lù lù như tượng gỗ, Song Linh cũng hết cách. Nàng từ nhỏ sống trong tiên môn, cũng làm gì có mấy cái kiến thức thường thức này? Ngay cả mẫu thân của nàng cũng chưa từng làm lễ thành thân, cũng chẳng thể trông chờ người sẽ ‘truyền dạy’ gì được. Đành phải dựa theo những ‘kiến thức’ đã được Tiểu Mị phổ biến qua loa, húng hắng lên tiếng phá tan trầm mặc.

“Tiếp theo, nên uống rượu hợp cẩn.”

Rết tinh nhướn mày: “Uống rượu? Nàng thực sự muốn uống à?”

“Cũng không phải uống cho say! Là nghi thức! Nghi thức thôi!” Song Linh đỏ bừng mặt, đương nhiên, nàng chưa từng có hồi ức nào tốt đẹp với rượu.

“Được rồi, rượu ở chỗ nào?”

“Ở trên bàn đó.”

Bàn tiệc nhỏ bày nến long phụng và vài món ăn nhẹ, quả nhiên có thêm một bình rượu và hai cái chén con nạm vàng. Rết tinh đi tới, cầm hai chiếc chén nhỏ lên đánh giá một lúc, lại mở nắp bình rượu kiểm tra, nhăn mũi: “Thứ này có mùi lạ. Hình như có đồ gì không sạch sẽ ở trong rượu.”

“…”

Song Linh nghiến răng, nàng còn nghe đám hồ yêu bàn tán trong đêm động phòng tân nương thường ngại ngùng, nên người ta cho một chút ‘kích tình’ vào trong rượu để tăng phần tình thú, ngược lại giúp giải tỏa căng thẳng ‘lần đầu tiên’… Lại không nghĩ bọn họ thực sự dám hạ cái thứ kia cho mình!!!

“Thứ này không uống được, rất có hại cho cơ thể.” Rết tinh lại không biết mấy điều đó, hắn nhận định cái này không tốt, vậy nên chắc chắn sẽ không cho nhóc con động vào. “Vẫn là nên đổi bình rượu khác đi.”

“… không sao.” Song Linh lí nhí. “Tốt nhất vẫn nên dùng thôi.” Nói nàng không sợ là nói dối, chỉ cần nghĩ tới mình cùng với Rết thúc thúc… đã đủ khiến thần kinh nàng căng như dây đàn rồi. Ít nhất cũng phải giữ được một chút cứu cánh…

“Nhưng mà thứ này…”

“Ta nói không sao mà!!!... Mà, rượu hợp cẩn đều như vậy. Tân hôn không uống rượu hợp cẩn, thì chưa thể coi là phu thê…”

“… Vậy đi, chỉ được nhấp một ngụm, không được uống nhiều.”

“… Ừm.”

Song Linh nhận lấy ly rượu bằng ngọc từ tay Rết tinh, miệng chén nạm vàng, bên trong là chất lỏng sóng sánh trong suốt phản chiếu gương mặt đỏ bừng của chính mình không khỏi khẽ run. Uống xong ly rượu này, từ nay nàng cùng Rết thúc thúc vĩnh kết đồng tâm, không xa không rời.

Dạy cho hắn cách uống rượu giao bôi theo đúng nghi thức, chất lỏng mát lạnh mà cay nồng từ từ trôi qua cổ họng, thấm đến tận ruột gan. Vị rượu ấm nóng mang theo kích tình, đi tới đâu liền để lại nơi đó là một luồng nhiệt hỏa, nhanh chóng hun cho hai gò má đỏ hồng của Song Linh trở thành mận chín, sóng mắt mơ màng.

“Như vậy là xong chưa?” Rết tinh cùng nàng uống xong rượu, đương nhiên cũng bị rượu kia kích thích, chỉ là hắn da dày thịt béo, những phản ứng kia không xuất hiện trên mặt nhưng lại âm thầm tấn công một nơi khác…

“Còn… một nghi thức cuối cùng.” Song Linh mềm mại dựa vào người hắn, định lực của tiên nhân khá tốt cho nên đến giờ nàng vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là cơn khô nóng từ bụng dưới cứ không ngừng truyền lên xúi giục nàng thân cận hắn.

“Còn cái gì?”

“Là… chuyện phu thê phải làm.”, Nói đến đây không khỏi lo lắng nhìn ra ngoài, hình như hơi sớm rồi, sắc trời vẫn còn sáng như vậy… Đáng chết! Nàng không nghĩ thứ này lại phát tác nhanh như thế!

Chuyện phu thê phải làm?

Rết tinh suy nghĩ, như nhớ ra cái gì, hắn gật đầu tỏ ý ‘đã hiểu’. Cái này thì hắn biết nè, không đến nỗi quá mức ngu đần cái gì cũng phải chờ nhóc con hướng dẫn!

Nghĩ liền làm, hắn đẩy nhuyễn ngọc ôn hương thơm ngát trong lòng mình ra, để nàng ngồi ngay ngắn trên giường, nhẹ giọng: “Nàng chờ chút.”

Sau đó mở cửa đi thẳng ra ngoài.

“…”



Trước khi Song Linh kịp tỉnh táo lại để tìm hiểu hành vi của hắn, Rết tinh rất nhanh đã trở lại. Hai ống tay áo được xắn lên cao, hắn khệ nệ bước vào cùng với một chậu đồng đổ đầy nước ấm trên tay, hết sức chuyên chú bê đến đặt xuống dưới chân giường.

“…”

“Cuối cùng thì ta cũng chờ được ngày này!” Rết tinh nói giọng thỏa mãn. Chỉ cần nghĩ tới được cùng nhóc con làm chuyện phu thê, hắn đã thấy cực kỳ hưng phấn, trực tiếp cúi xuống vén vạt váy của nàng lên, kéo bàn chân xinh xắn ra ngoài, lột bỏ giày vớ.

“…”

Động tác của hắn rất thành thục, trước tiên xắn cao ống quần trong của nàng lên, sau đó lột bỏ giày cùng vớ ra, bàn chân ngọc ngà nằm gọn trong tay hắn, hắn thử độ nước thấy vừa phải, mới nhẹ nhàng thả chân nàng vào trong chậu nước, nhiệt độ nước trong chậu đã được tính toán kỹ, không nóng không lạnh, vừa thả chân vào liền thấy khoan khoái cả người. Làm xong một chân, hắn tiếp tục lặp lại với chân kia, dịu dàng kỳ cọ, xoa bóp bàn chân cho nàng.

“… Thúc đang làm gì vậy?”, Nhưng mà Song Linh thì sớm đã đổ đầy vạch đen.

“Rửa chân.” Rết tinh tỉnh bơ đáp. “Chuyện phu thê làm chẳng phải là cái này sao?”, Năm đó hắn… khụ, cùng Bảo Linh chính là như vậy suốt ba ngày.

Khi đó hắn còn muốn học tập chuyện phu thê nên làm gì, là Bảo Linh đã dạy hắn. Xong rồi mấy chục năm sau hắn vẫn luôn gặp ác mộng bản thân lại làm chuyện phu thê với một tên nam nhân!

“…”

Cơn khô nóng do dược lực trong rượu vẫn còn âm ỷ thiêu đốt, Song Linh rốt cuộc không biết nên khóc hay nên cười… Nhưng mà cảm giác thoải mái dưới bàn chân cùng với vẻ chuyên tâm đầy thỏa mãn của người trước mặt lại khiến nàng không nỡ mở miệng đính chính, chỉ tiếp tục duy trì trầm mặc ngắm nhìn hắn…

Aaa… Rốt cuộc là ai nói cho hắn việc ‘phu thê phải làm’ chính là rửa chân???

(Bảo Linh đang gỡ cá bỗng hắt hơi một tiếng.)

Chờ Rết tinh dùng khăn bông mềm mại từng chút lau khô chân cho nàng xong, mới phát hiện ánh mắt của nhóc con đã sớm không còn tiêu cự. Sóng nước mềm mại mê mang, hơi thở gấp gáp như có như không phả vào mặt hắn, thấm lên từng tế bào da, khiến cho cơn nhiệt hỏa tử nãy đến giờ cứ nhảy múa trong người hắn muốn phát tác. Hắn vô thức nuốt nước miếng, yết hầu nóng rát, bàn tay đang nắm lấy gót chân nhỏ xíu di động tới lui, không ngừng thưởng thức cảm giác trơn mượt mềm mại.

“… Bây giờ, xong rồi chứ?”, Âm thanh kiều diễm mang chút dè dặt, Song Linh âm thầm ra quyết định.

Đối với cực phẩm đầu đất này, chờ hắn thực sự hiểu mình phải làm cái gì thì chính là tự mình chuốc khổ. Không bằng tiên hạ thủ vi cường!

“Ờ, xong rồi.” Rết tinh về mặt tinh thần rất thỏa mãn, hắn cuối cùng cũng được rửa chân cho nhóc con rồi đấy! Nhưng về mặt thân thể thì dường như hắn vẫn thấy thiêu thiếu cái gì đó? Ban đầu hắn còn tưởng là do mình được thân cận nhóc con, vậy tại sao đã rửa được chân cho nàng rồi mà hắn vẫn còn thèm muốn?

Hắn không hiểu, cho nên trực tiếp bỏ qua, bưng chậu nước đã không còn ấm nữa ra ngoài.

Chờ hắn đổ nước xong rồi quay lại, đã không thấy nhóc con ngồi trên giường chờ hắn nữa rồi. Thay vào đó là màn trướng bên ngoài giường tân hôn đã được kéo rủ xuống.

“Mau vào đây!” Giọng nói dứt khoát từ trong màn truyền ra.

Cảnh tượng này không hiểu sao lại làm hắn hơi lo lắng, chần chờ một lúc mới chậm rề rề tiến lên, vén màn, sau đó ngây người.

“Nh… nhìn cái gì mà nhìn? Thúc còn không mau vào đây?” Song Linh trừng mắt, ngồi xếp bằng ngay ngắn ở một góc trên giường, nhưng rõ ràng hai chứ ‘khẩn trương’ đã rõ ràng như dán lên mặt nàng vậy.

“Ờ… ờ…”, Rết tinh khó hiểu, nàng lại muốn làm gì? Tư thế này là muốn cùng hắn luyện công à? Hắn bỗng nghĩ tới cái môn pháp gì đó mà mình đã từng nghe tên là “Âm dương song tu”, đòi hỏi một nam một nữ vừa thân cận vừa phối hợp tu luyện, không lẽ cũng là một phần trong ‘chuyện phu thê’?

Chờ cho hắn cởi giày, sau đó ngay ngắn ngồi đối diện với mình, ánh mắt vẫn còn mang một tầng hoang mang, Song Linh mới thở ra một hơi.

Nàng hận chết cái tính chậm lụt này của hắn!

“Thúc… ừm, chàng thành thân với ta không phải chỉ vì muốn rửa chân cho ta đấy chứ?”, mặc dù đã rất gấp gáp rồi, nhưng Song Linh vẫn ép mình thật bình tĩnh.

“Đương nhiên là không rồi.” Rết tinh chắc nịch. “Nhưng rửa chân không phải là giới hạn cuối cùng, là đỉnh điểm thân mật à?”

“Đương nhiên là không phải!!!”

“…”

“Còn việc h… hôn, rồi động phòng.”

“Rửa chân không phải động…”

“Đương nhiên là không!!!... Khụ… Mặc dù rửa chân cũng là việc thân mật mà phu thê có thể làm cho nhau… Nhưng mà đó cũng không phải chân chính động phòng. Rốt cuộc là ai dạy chàng cái đó vậy!?”

“Bảo Linh… à,... nhạc phụ đại nhân.”

“…”

“…”, Nàng hận chết phụ thân đại nhân!!!

(Bảo Linh vừa quạt mát cho thê tử vừa điên cuồng hắt hơi.)

Tâm trạng của nhóc con ngày càng xấu, cái dự cảm mơ hồ càng được khẳng định, khiến cho Rết tinh ngẩn tò te… Hắn lại bị lừa rồi!!! Chết tiệt! Thảo nào hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng!!!

“Vậy… khụ khụ khụ… vậy phải làm sao để động phòng?” Kẻ nào đó rất nhanh phát huy lại tinh thần học hỏi.

Song Linh trừng mắt. Hắn hỏi nàng thì nàng hỏi ai???

“Trước tiên phải cởi đồ.”

“Cởi đồ? Nhưng mà không phải nam nữ…”

“Là phu thê thì không sao!!!”

“Ừ nhỉ.” Kẻ nào đó ngoan ngoãn cởi đồ, chỉ một loáng đã cởi xong ngoại bào cùng trung y, trên người chỉ còn mặc lại mỗi quần cộc, hắn hỏi tiếp. “Có cởi tiếp không?”

Aaaaa…. Giết nàng đi!!!

Song Linh cố gắng hết sức mới không vì ngại ngùng mà nhắm mắt lại. Thân thể Rết tinh từ nhỏ nàng đã nhìn quen rồi, nhưng khi đó nàng còn chưa ý thức được nam nữ khác biệt. Mà cơ thể chi chít lằn ranh sẹo ngang sẹo dọc khi xưa nay đã trở nên nhẵn nhụi bóng loáng, làn da màu đồng ngăm ngăm đầy hơi thở nam tính như nam châm cứ không ngừng mài mòn định lực của nàng.

“Sao nàng còn chưa cởi?” Rết tinh rất có ý thức tự giác, sau khi cởi xong quần liền tiếp tục ngay ngắn ngồi ở vị trí của mình, giương mắt lớn lên học hỏi. Hắn đã làm theo lời nhóc con rồi, tại sao nàng còn chưa có làm?

Cho nên cái vật nào đó ngẩng đầu thật cao đã sớm đâm vào mắt Song Linh rồi!!!

Trời ạ! Bây giờ nàng hối hận có còn kịp không!!??

“Tr… trước tiên phải hôn đã.” Song Linh quay đi né tránh tầm mắt mình tiếp tục phải va vào ‘thứ kia’, vẫn là cắn răng nói.

Ừ, phải hôn. Hắn thích!

Vì có phần khẩn trương cùng phấn khích, cộng với đã được ‘trải nghiệm’ qua một lần, lần này Rết tinh hôn không còn trúc trắc ngây ngô nữa, ngược lại lại thêm vài phần cuồng nhiệt.

Nâng khuôn mặt mĩ lệ hắn vẫn thường mong nhớ lên, hàng mi dày khép chặt có chút run run của hàng khiến hắn mê say, đặt môi liền hôn xuống.

Song Linh cảm nhận đụng chạm nơi vành mắt rất nhanh mà cũng rất nhẹ, môi hắn từ từ mơn trớn qua gò má để lại cảm giác tê tê, mũi bị đụng một cái, sau đó bờ môi liền bị phủ lấy.

Đầu tiên là va quệt dây dưa, sau đó là ngậm mút rồi khẽ cắn. Hô hấp của Rết tinh ngày càng nặng, càng ngày càng gấp gáp, càng tham lam như thể muốn hút hết toàn bộ những gì có trong miệng nàng. Giống như chưa thực sự thỏa mãn, hắn dùng đầu lưỡi thô dày cạy mở hai hàm răng của nàng ra, ngông nghênh tiến vào chiếm lấy khoang miệng thơm tho. Chóp lưỡi len lỏi cọ lên vòm họng khiến nàng ngứa ngáy, lại cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ bé yếu thế của nàng hung hăng cướp đoạt. Hôn đến mức Song Linh xụi lơ không thể chống đỡ nổi mà ngã lên người hắn cũng không để ý, tiếp tục công thành đoạt đất, thuận thế đè nàng xuống dưới thân.

“Rê… Rết thúc thúc…” Song Linh hiếm hoi mới đẩy được hắn ra, hai mắt đã hoa lên. Con người này cho dù chậm lụt vài chỗ nhưng chung quy vẫn là nam nhân bá đạo, ngay cả hôn cũng không nhường nhịn nàng một chút nào.

“Gọi ta tướng công.” Con ngươi của Rết tinh đã chuyển thành màu đỏ mê ly, vẫn dán chặt ánh nhìn vào làn môi bóng nhuận sau một màn hôn nhiệt tình của nàng.

“Tướng… tướng công.”

“Gọi lần nữa.”

“Tướng công.”

“Lần nữa.”

“Tướng… ưm!”

Kích tình tựa như sóng thủy triều ào ạt, ngay cả dược lực của rượu hợp cẩn sớm cũng đã bị bỏ xa. Hai người cuồng dã như không thể trao hết tất cả cho đối phương, đôi môi đầu lưỡi đã gặm mút đến tê rần nhưng vẫn không chịu dừng lại.

“Mau lên, mau lên!” Kích tình đã sớm khiến Song Linh không chịu nổi. Nàng bỏ qua ngại ngùng, thắt lưng cong lên như một con tôm dán lên người Rết tinh, không ngừng thúc giục hắn giúp mình cởi bỏ xiêm áo.

Rết tinh không hề nhàn rỗi, vừa không ngừng hôn nàng, vừa thuận theo chỉ dẫn của nàng. Bàn tay dò dẫm trên giá y tìm tòi, từng lớp từng lớp bị cởi lỏng ra cho đến khi chiếc yếm màu hồng đào lộ ra ngoài. Rết tinh rời khỏi môi nàng, từ trên cao nhìn xuống hai trái đào nhỏ cùng hai điểm tròn tròn căng cứng hiện rõ bên dưới lớp vải, dụ dỗ người ta muốn cắn xuống.

Mà hắn cắn thật.

Cách một lớp vải mềm, đầu lưỡi ướt át của Rết tinh lướt qua điểm nhỏ nhô lên, thấm ướt cả đầu nhũ hoa của nàng, hàm răng không mạnh không nhẹ day day cắn cắn, mang lại cảm giác tê dại chết điếng…

“Đừng mà… a… đừng có cắn… Ưm!” Cho dù Song Linh đã cố nén xuống nhưng cũng không thể ngăn được tiếng rên rỉ kiều mị bật ra, nàng xấu hổ đến mức giấu mặt vào trong tay áo nhưng cũng không thể ngăn hai chân không ngừng căng cứng kẹp chặt lấy chân hắn.

Rết tinh vốn rất nhạy cảm với âm thanh, nghe được tiếng này khiến hắn run rẩy cả người.

Thì ra động phòng chính là việc vui thú bậc này!

Hắn bỗng thấy cái yếm cùng xiêm y còn lại trên người nàng thật ngứa mắt, vướng víu y chang cái mũ phượng hồi nãy, vừa thuận thế ôm Song Linh lên đã tiện tay kéo toàn bộ giá y lỏng lẻo của nàng lột xuống vứt ra ngoài, vứt luôn cả cái yếm đã bị xé làm hai mảnh ra luôn!

Không còn vật gì che chắn, hai trái đào tròn trịa đầy kích thích phô bày trước mắt hắn, nho nhỏ còn không nắm vừa một bàn tay. Nhũ hoa đỏ hồng như màu hồng mai trên da thịt trắng tuyết, mong manh khiêu gợi, hắn dùng hai ngón tay chạm vào vân vê một lúc đã khiến nó đứng thẳng lên. Cổ họng khát khô, hắn cúi xuống ngậm lấy một bên thơm mềm bắt đầu hôn hít, bên tai là tiếng ngâm nga đè nén của nàng.

Song Linh cắn môi, thanh âm rên rỉ không ngừng tràn ra từ hai cánh môi sưng đỏ, hai tay giữ hai bên đầu Rết tinh nửa muốn đẩy ra nửa lại muốn kéo vào, thân thể không tự chủ tìm kiếm từng tấc da thịt trần trụi của hắn dán lên, phía bên dưới từ lâu đã co rút dấp dính.

Rết tinh mê đắm không ngừng bú mút qua lại hai bên hồng đào nhưng mãi vẫn thấy không đủ, bên dưới căng cứng làm hắn khó chịu, nếu không nói là đau đớn. Cái thứ mà hắn chưa từng nghĩ có công dụng gì hiện giờ đang trướng đau, lại càng co giật mạnh hơn khi tiếp xúc với nơi ẩm ướt sau đũng quần của Song Linh.

“Giúp thiếp… giúp thiếp…” Song Linh mơ màng, ánh mắt đầy nước hàm chưa cầu xin, tay ngọc không ngừng hướng đến vật nóng bỏng dưới thân hắn xoa nắn, chạy dọc từ phần đầu trơn bóng đến tận gốc rễ, khiến cho nó càng trướng thêm.

Rết tinh rên rỉ hừ nhẹ, cảm giác hưng phấn trào dâng này y như lần đầu tiên nàng sờ vào chỗ đó của hắn, rõ ràng áp vào thứ đó là bàn tay nho nhỏ lành lạnh, vậy mà lại càng kích phát dục hỏa của hắn cao hơn.

“Nương tử, nương tử… tiếp theo phải làm sao?”

“Đáng chết!!!”

“…”

Song Linh căm tức nhưng cũng không làm gì được hắn, khẽ đẩy hắn ra, nàng còn muốn xoay lưng đã bị hắn giữ lấy, ở trên lưng lập tức truyền tới cơn ớn lạnh.

Ư… hắn liếm lưng nàng!

“Đừng…”

Vai và gáy lần lượt bị môi lưỡi của Rết tinh tấn công, ở đằng trước cũng bị hai bàn tay không an phận xoa nắn sờ bóp, bị hắn kéo đến ôm chặt từ phía sau, mông nhỏ áp lên thắt lưng hắn, dục vọng qua một lớp vải mơ hồ cọ xát. Song Linh không tự chủ được mà run rẩy, đầu lưỡi của hắn đã liếm đến vành tai nàng, hơi thở nóng ấm phả vào trong lỗ tai… “Ư ư… Đừng mà…”

Một bên tay còn đang phủ trên ngực nàng bỗng di động vuốt ve, dần dần chuyển xuống, trượt qua da bụng bằng phẳng, chui vào trong thắt lưng.

Khi mà đầu ngón tay ấm nóng chạm đến nơi đó, cơ thể Song Linh bỗng cứng lại.

Ướt đẫm. Đó là từ đầu tiên nhảy ra trong đầu Rết tinh lúc này.

Hắn chẳng chờ đợi gì mà không ngần ngại tiến sâu hơn, cả ngón tay đã được thủy dịch tắm cho ướt nhẹp.

“Chàng đang làm gì đó! Đi ra! Đi ra!!.. Ư…” Song Linh thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không thể ngăn nổi khoái cảm thôi thúc từ hạ thân không ngừng co rút bao chặt lấy ngón tay không an phận ở trong mình.

Thăm dò một lúc, chỉ một ngón tay sung sướng đã không thể khiến hắn thỏa mãn. Rết tinh không thể chịu nổi nữa, trực tiếp lật người Song Linh lại, để nàng đối diện với mình, chỉ một động tác đơn giản đã tụt quần của nàng ra.

Song Linh theo bản năng kẹp chặt chân che chắn nhưng cũng không kịp che được nơi tư mật đã lọt vào mắt hắn. Dễ dàng tách được hai bắp đùi trắng noãn ra giữ ở hai bên, nụ hoa hồng tươi ướt đẫm sương mai kia không ngừng co giật, khép vào lại mở ra như mời gọi hắn mau tiến nhập.

Song Linh không còn biết che gì ngoài che mặt. Cái ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm nơi đó của nàng như nhìn thấy mĩ thực kia khiến cho nàng hận đến mức không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống!

Trong khi đó Rết tinh thì đang cân nhắc.

Ừm, cái nơi mê hồn kia nhìn thế nào cũng nhỏ quá. So sánh một chút, nếu muốn hắn đưa vào, liệu nàng có thể chịu được không?

Hạ thân bị phơi bày thật lâu mà vẫn không thấy Rết tinh có dị động, Song Linh mới hơi bất an hé mắt ra, lại thấy vẻ mặt đăm chiêu nghiên cứu của hắn.

“… Sao vậy..?”

Giọng Rết tinh khàn khàn, hiển nhiên hắn đang kiềm chế dữ lắm: “Cái này nhỏ quá.”

“…”

“Cái này lại to quá.” Hắn chỉ vào vật của mình. “Ta sợ không vừa.”

“…” Được rồi! Có ai lại tự khen ‘của mình’ to mà thản nhiên như vậy không hả???

Nàng nghĩ tới kích thước kia… không khỏi cũng hơi ớn lạnh. Câu hỏi to đùng “vừa hay không vừa” luẩn quẩn trong đầu.

Nhưng nàng cũng không thể tiếp tục để mặc hắn hết nhìn chằm chằm nơi tư mật của mình lại quay sang nghiên cứu của bản thân, Song Linh chán nản bắt lấy bàn tay vẫn còn giữ bắp đùi mình hướng đến hạ thân của nàng, chỉ vào.

“Chàng kiên nhẫn một chút, làm… cho nó từ từ thích ứng…”

Chết tiệt! Là ai nói việc này là bản năng của nam nhân hả, không cần dạy cũng tự thông hả??? Tại sao đến phiên nàng lại phải chỉ dạy cho nam nhân nhà mình thế này!!!

“Như vậy sao?”

Hoa huyệt lại một lần nữa bị đụng chạm, Rết tinh dùng ngón tay thăm dò ở trong cơ thể nàng. Bị dị vật kích thích, chân mày Song Linh nhăn lại, ở bên dưới vô thức khép vào chặt hơn, lại bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ.

Ai nói động phòng là mê người mất hồn nào? Đáng chết! Ít nhất đối với Rết tinh bây giờ chính là cực hình.

Cả bàn tay đã được thủy dịch bôi lên ướt đẫm rồi, thế mà chỗ mê hồn đó như cũ vẫn không chứa nổi một ngón tay của hắn, bảo làm sao hắn có thể dùng ‘cái kia’ tiến vào???

Mùi vị xạ hương đặc trưng tỏa đầy trong không khí, âm thanh kiều mị trêu trọc bên tai, nhuyễn ngọc ôn hương như thế nhưng hắn phải kiềm chế, kiềm chế, ngón tay không ngừng ra ra vào vào, không cam lòng nhoài người lên ngậm lấy đào tiên trước ngực ai kia.

Cuồng dã, gần như là cắn nuốt, mỗi nơi hắn hôn xuống rồi rời đi đều để lại một vết bầm nho nhỏ, thành công tiếp thêm lửa cháy tan tành lí trí của Song Linh.

Tiếng ngâm không còn đè nén đứt quãng mà ngày một nồng nhiệt, đến cuối, Song Linh ôm lấy đầu hắn kéo lên, cùng hắn điên cuồng giao hòa môi lưỡi.

Cũng là lúc này, ngón tay ở trong u cốc gấp gáp rời ra, thay vào đó là một thứ còn to, cứng và nóng bỏng hơn gấp trăm lần.

“Áaaaah….!!!!”

Đau. Đó là cảm giác đầu tiên và duy nhất.

Nàng đã từng bị kiếm đâm, bị lửa thiêu, bị sét đánh… Nhưng tất cả đau đớn đó so với lúc này chỉ như bị kim đâm!!!

Đau. Đau đến hôn thiên địa ám. Như là bị người ta hung hăng cầm hai chân xé rách nàng ra làm hai nửa vậy! Khiến nàng không thể không hét lên.

“X… xin lỗi! Đau lắm sao?” Gân xanh gân tím các loại đã nổi đầy trên mặt Rết tinh, cổ họng hắn nghẹn đắng. Hắn không ngờ nàng lại đau đến mức tái mét cả mặt mày như vậy. Ngay cả chính hắn cũng đau đến mức toàn thân run lên bần bật, nhưng lại không dám cử động, sợ sẽ gây cho nàng đau đớn nhiều hơn.

“Đau quá. Đau quá…” Song Linh ủy khuất, nước mắt nối nhau rơi xuống. “Mẫu thân nói lần đầu rất đau, nhưng mà thiếp không nghĩ lại đau như vậy. Tướng công… đau quá!”

“Ta… ta ra ngoài, ra ngoài nhé? Đừng khóc. Đừng khóc mà. Lỗi của ta, nàng đừng khóc.” Chỉ cần thấy nàng khóc là hắn lại bắt đầu luống cuống tay chân, nhỏ giọng an ủi dỗ dành.

“Không được! Chàng thử ra xem?” Song Linh dù khóc lóc ăn vạ cũng không quên trừng hắn. “Thiếp chịu đau đến nước này mà chàng còn muốn thoái lui? Chàng muốn công sức của thiếp đều vô ích???”

“Vậy… vậy ta phải làm sao?”

“…”

Song Linh kéo để hắn đè hẳn lên người mình, giấu mặt vào trong hõm vai hắn, cắn răng. “Chàng… tiếp tục đi… nhưng mà chậm chậm thôi.”

“…”

“Không được dừng lại!”

“… Được!”

Cho nên kẻ nào đó khổ sợ chầm chậm chầm chậm luật động… đúng là trong khổ sở cũng có ngọt ngào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.