Song Linh bình thản đứng giữa đám người đang quỳ lạy mình rối rít, không
nhanh không chậm cất bước đi, không nhận bái lạy của bọn họ.
Việc của nàng ở đây chỉ là trừ yêu, không phải là đến để được người ta tôn kính.
Khác với mẫu thân chỉ thích nhàn nhã sống tại Thanh Sơn, sau khi thành
thượng tiên, việc đầu tiên nàng muốn làm chính là đi ngao du ngũ quốc tứ hải. Không chỉ loanh quanh trong Thanh Sơn, không còn chỉ là những
thành trấn quanh núi, những nơi nàng đã đi qua có muôn phần tươi đẹp trù phú, dạo quanh Nhân giới rồi lên Thiên giới, thậm chí là độc cốc, u
lâm, tử địa, huyết hải, tất cả nàng đều muốn xem một lần, nhân tiện diệt trừ luôn mấy con ác yêu tác quái hại người.
Lang thang vô định
suốt ba năm, ngay cả một mục đích rõ ràng của việc ngao du cũng không
có, nàng bỗng nhiên lại thấy nhớ nhà. Trên đường quay lại Thanh Sơn,
ngoài ý muốn gặp cảnh thôn trang tiêu điều, vậy nên dừng lại tìm hiểu
một chút, hóa ra đúng là yêu quái hoành hành.
Lão Trang theo
lời nàng khuyên những người đứng vây xem nên trở về nhà mình đóng cửa
lại, lại dẫn đường cho nàng tới gõ cửa từng hộ dân trong thôn, diệt thêm vài con tiểu yêu lẩn lút trong lốt người thường. Những tiếng khóc đau
đớn của người nhà nạn nhân khắp thôn kéo dài cả ngày không dứt, vọng vào trong tai nàng tựa như từng đợt sóng trên mặt hồ yên ả.
Lúc con
tiểu yêu cuối cùng trong thôn cũng vong mạng dưới Xích kiếm cũng là lúc
trời gần về chiều, lão Trang trưởng thôn chứng kiến nàng trừ yêu, vừa
mừng vừa sợ, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng dung nhan tuyệt thế trước mặt, cung kính ngỏ ý muốn mời nàng trở về nhà mình nghỉ ngơi. Nàng lại
chỉ nhíu mày, hướng đến dãy núi sau thôn trang nhìn thật lâu, sau đó lắc đầu từ chối.
“Hôm nay ta đánh động lớn như vậy, e rằng một số
tiểu yêu đã ngửi được mùi nguy hiểm chạy về báo cáo cho đại Xà tinh rồi, tối nay đại Xà tinh chắc chắn sẽ tới trả thù.” Yêu khí cuồn cuộn tỏa ra trên dãy núi kia biểu thị con yêu quái trú ngụ ở đó đang rất giận dữ.
Song Linh nhàn nhạt lau Xích kiếm bằng chiếc khăn lụa, mặt khăn vốn
trắng tinh lau qua một lần liền nhuốm màu dơ bẩn từ xác yêu tinh, nàng
nhíu mày, chiếc khăn lập tức bốc cháy.
“Vậy…” Lão Trang nghe nàng nói tới yêu quái sẽ tìm đến trả thù liền toát mồ hôi lạnh, bờ vai già
yếu co rụt lại, lưng còng cúi thấp thêm mấy phần. “… Vậy phải làm sao?
Thượng tiên, người nói, chúng ta đã giết nhiều tiểu yêu của nó như vậy,
có khi nào nó sẽ giết sạch cả thôn trang chúng tôi hay không?”
“Sẽ không, ta sẽ không để con yêu này hại thêm được bất kì mạng người nào
nữa.” Nàng giương cao Xích kiếm trước ánh mắt trời, lưỡi kiếm đỏ thẫm
phản chiếu ánh sáng, lóe lên đầy kiên quyết, sau đó nàng múa một vòng
cung tuyệt đẹp, đem Xích kiếm cắm lại bao kiếm đeo bên hông.
“Ngài chắc chắn… có thể tiêu diệt được nó chứ…?” Mặc dù lão biết như vậy là
bất kính, nhưng không thể trách lão, trước nàng cũng đã từng có rất
nhiều đạo trưởng đến đây trừ yêu rồi, họ đều tự tin chắc chắn, cuối cùng xương cốt còn bị ném trả lại trên nóc nhà nhà lão đấy! Hơn nữa nàng
nhìn qua chỉ giống như một cô nương mười bảy mười tám tuổi, mặc dù nàng
xưng là Thượng tiên của phái Thanh Thanh, nhưng thực sự một cô nương trẻ tuổi như vậy lại có thể tu thành Thượng tiên được sao?
“Không biết.”
Nàng giũ giũ tay áo dài, cảm thấy vướng víu liền tiện tay cởi trường bào
trên người ra vứt đi, y phục bên trong cũng là một bộ đồ hồng phấn, có
điều tay áo được bó lại không hề có nửa điểm vướng víu.
“…” Lão
Trang chỉ dám nhìn chằm chằm bộ trường bào quý giá bị vứt như đồ bỏ trên đất, lại bị lời nói của nàng dọa hoảng, lúng túng không biết làm sao.
“Nếu ta nói chắc chắn, lão có tin không?”
“… Sẽ không.” Lão cắn răng, bên trong giọng điệu còn có sự chua xót.
“Vậy thì cứ chờ kết quả đi thôi.”
“Ch… chúng tôi có phải làm gì hay không?” Lão Trang nuột nước miếng, đánh
bạo hỏi nghi vấn lão vẫn luôn thấp thỏm bấy lâu, trước đây các vị kia
đến trừ yêu không phải đều luôn đòi lễ vật hay sao.
“Có chứ.”
Câu trả lời rất nhanh của nàng khiến lòng lão rơi bộp xuống, gượng cười méo mó ngước lên, vẫn cố duy trì tái độ cung kính, cúi người hỏi.
“Ngài… cần bao nhiêu?”
“Càng nhiều càng tốt.” Song Linh gật đầu, không để ý ánh mắt đã trợn lên
trắng dã của lão, phóng tầm nhìn quanh thôn ước lượng một lần mới tiếp
lời: “…đem toàn bộ hùng hoàng trong thôn nghiền thành bột rồi rải xung
quanh cửa nhà và vách tường các hộ, nếu có thể rải luôn ở những chỗ
khuất và nóc nhà thì càng tốt. Tối nay có thể sẽ có rất nhiều tiểu yêu
đến quấy rối, bọn chúng đều là xà yêu, chắc chắn sẽ không dám đến gần
những nơi có rải hùng hoàng. Người trong thôn phải nhanh tay hoàn thành
trước khi mặt trời khuất núi thì còn kịp.”
“Chỉ… chỉ vậy thôi?” Con mắt già nua vốn đã trợn to hết cỡ lại trợn to thêm được một cỡ nữa.
“Phải.” Nàng ngẫm nghĩ một lần, chắc chắn không quên gì liền gật đầu.
“Vậy còn… tiền?”
“Tiền?...” Nàng như chợt hiểu ra. “… Cũng phải nhỉ.”
“V…Vâng.” Lão Trang hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng để không gào thét
với vị Thượng tiên quái dị này, tim đập thình thịch, chỉ sợ nàng sẽ đưa
ra cái giá trên trời nào đó…
“Ba vạn lượng hoàng kim có đủ không?”
Đến bây giờ thì lão Trang không thể đứng vững nổi nữa, cả người trực tiếp
ngã quỵ trên mặt đất, há hốc mồm nhìn vị Thượng tiên trước mắt còn kinh
khủng hơn quái vật.
Ba vạn lượng hoàng kim.
Ba vạn!!!
Có bán cả cái Trang gia thôn này, đào thêm ba tấc đất, sau đó bán toàn bộ
người trong thôn cũng không đủ được một vạn lượng hoàng kim, nói gì đến
ba vạn lượng!? Trước mắt lão tối sầm, tuyệt vọng phút chốc lại dâng lên, trong lòng thầm phỉ nhổ ‘biết ngay mà’, lại tự trách mình ngu ngốc đi
tin một kẻ xa lạ…
“Sao vậy? Không đủ sao?”
Song
Linh nhíu mày, suy nghĩ một hồi, dù sao sắp tới nàng cũng trở về Thanh
Sơn một thời gian, sẽ chẳng cần đến ngân lượng gì nhiều. Đưa mắt nhìn
cái thôn trang nghèo nàn này, đến cả trẻ con cũng gầy còm ốm yếu, nàng
lắc đầu thở dài, khẽ phất tay mở giới tử, vàng thỏi từ trong đó tuôn ra
ào ào như thác, nháy mắt đã xếp thành một đống lớn cao hơn đầu nàng…
“Chỗ này ta chỉ còn năm vạn lượng, lão xem có đủ không? Đem chia cho mấy nhà có người thiệt mạng lo chuyện hậu sự, giúp đỡ họ một chút, chắc là đủ
chứ hả? Nhiều hơn thì ta không có đâu.”
Mấy năm qua nàng đi trừ
yêu không ít, còn từng trừ yêu ở Hoàng cung Thủy quốc và Mộc quốc, ngoài ra những người giàu có, quyền quý tìm đến nàng đều không thiếu, trừ yêu xong đều hậu tạ rất nhiều, nàng không hề từ chối, tất cả đều cất vào
giới tử. Giờ không cần dùng tới nữa, vậy đem đi giúp người cũng được
đúng không?
Lão Trang: “…”
“Vậy nhé?”
Song Linh
không buồn nhìn lão thêm lần nào nữa, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên rút cây
trâm gỗ đào cài trên tóc xuống cất vào ngực áo, sau đó dùng một dải lụa
hồng tóm gọn ba ngàn tóc mây lên, thẳng hướng ngọn núi bên kia bước đi.
“Th… thượng tiên…” Người ở phía trước dừng lại, khẽ quay đầu, lão liền khẩn
trương hỏi thêm. “Thực sự… thực sự chúng tôi sẽ được cứu sao?”
Môi đỏ khẽ cong lên, nàng rút kiếm, nháy mắt đã nhảy lên không trung, ngự kiếm bay mất dạng.
“Thực… thực sự là thần tiên…”
Lão Trang quỳ mọp bên cạnh núi vàng, tâm tình kích động kêu gọi mọi người
tới giúp mình, khẳng định với mọi người vị kia chắc chắn là thần tiên,
lại tỉ mỉ căn dặn thôn dân làm theo những gì vị Thượng tiên kia nói.
Lần đâu tiên trong thời gian dài, hi vọng lại trở về với Trang gia thôn.
Ngày mai, sẽ không còn phải sống trong sợ hãi nữa.