Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Hắn theo nàng cả buổi trời đi lòng vòng quanh núi mới kiếm được một con gà rừng. Mấy trăm năm nay gà rừng dưới chân núi đều bị sư đồ nhà nào đó lén lút săn trộm, sớm đã chẳng còn mấy con, vài năm gần đây lại xuất hiện thêm một con đại yêu và một tiểu phách vương thích ăn gà, gà rừng ở nơi này lại càng có nguy cơ tuyệt diệt!

Con gà lôi đỏ ngây thơ chưa hề biết số phận bi thảm của mình, nó đang thảnh thơi đào đất bới giun, đầu nhỏ quệt quệt, vừa mới bắt được con giun đất thơm ngon, một tiếng hú vang dội đã khiến nó hoảng hồn, ba chân bốn cẳng vọt chạy. Chú giun đáng thương rơi ra khỏi mỏ gà may mắn sống sót, thầm tạ ơn Phật tổ một ngàn lần, sau đó gắng sức đào sâu, từ nay quyết chí không ra khỏi lòng đất nữa!

Hắn day day trán, bất lực nhìn đứa nhỏ nào đó vung vẩy Mặc kiếm cao quá đầu đuổi theo con gà tội nghiệp. Giữa trưa yên tĩnh, tiếng la ô ố vang vọng khắp cả khu rừng. Kiếm khí sắc bén, chỉ lướt qua cũng khiến cành lá đứt lìa, con nhóc chạy một vòng, cây cối xung quanh liền xơ xác…

“Dừng! Dừng!!” Hắn nhìn không nổi nữa, nói là đi săn, chẳng những không thèm đặt bẫy rình mồi, trực tiếp đuổi theo loạn xạ như vậy, có thể bắt được gà sao? Được sao!?

Tiểu Song Linh đang kêu ô ố, vác cây kiếm vừa to vừa nặng như vậy chạy cả buổi mà sắc mặt vẫn hồng nhuận, chẳng có lấy nửa điểm mồ hôi, nghe thấy tiếng hắn hô lớn ở đằng xa, nàng mới thở phào một hơi. May quá! Cuối cùng Rết thúc thúc cũng chịu ra tay.

Con gà xấu số bị người ta săn đuổi chạy quanh đã muốn gãy cả hai chân, nhân lúc kẻ xấu kia dừng lại lơ đãng, nó liền chớp thời cơ chui tọt vào bụi rậm, trong lòng thầm nhủ: “Hú vía! Suýt thì chết!”

Ai dè, nó chỉ vừa thở một hơi, liền lập tức ngừng thở…

Tiểu Song Linh dùng Mặc kiếm chém bạt mạng vào bụi rậm mở đường, thân kiếm rung rung phản đối. Nó là thần kiếm chém yêu! Không phải mã tấu dọn cỏ!!! Nhưng bất chấp nó có bao kháng nghị, tiểu chủ này cũng y chang chủ nhân nó, ngang ngược bắt ép nó không còn cách nào…

Tới khi Song Linh dọn được một đường quang đãng, cuối cùng cũng tìm thấy xác con gà. Đầu gà bị ngoẹo thành một góc kì dị, bên cạnh còn có một cục đá có cạnh sắc nhọn, đây chắc chắn là hung khí!

“Oa! Rết thúc thúc đúng là lợi hại nhất!!!” Song Linh cười khanh khách cầm cổ gà xách lên, vui vẻ chạy lại chỗ hắn đang đứng.

Hừ… Nếu không phải vì chiều theo con nhóc này, hắn cũng không cần sát sinh…

Tiểu Song Linh xách theo con gà đến bên bờ suối, một bước đi hai bước nhảy, vui vui vẻ vẻ ca hát vì có thịt ăn. Hắn lầm lầm đi đằng sau nàng, nhìn theo hai búi tóc nhỏ nảy lên theo từng bước, bất giác cũng ngâm theo giai điệu khó hiểu mà nàng phát ra.

Con gà xấu số bị bọc trong bùn, sau đó Rết tinh bị nàng bắt ép tạo ra lửa, một hồi ồn ào đi qua, thịt gà được nướng chín thơm phức khiến đứa nhóc nào đó cười không khép được miệng.

“Cái này là Gà Ăn Mày, phụ thân chỉ ta cách làm, rất là ngon! Ta đặc biệt muốn mời thúc cùng ăn đó!” Tiểu Song Linh thao thao bất tuyệt bóc lớp bùn đã được nướng cứng bên ngoài ra, sau đó bẻ một bên đùi gà đưa cho hắn, bản thân mình ngồi gặm cái đùi còn lại, không ngừng cảm thán “Ngon quá~ Ngon quá!!!”

Rết và gà vốn là thiên địch, hắn cắn một miếng nhai nhai, chỉ thấy ghê mồm chứ chẳng thấy hương vị gì, nhưng nhìn nhóc con ăn đến vui vẻ, lòng hắn liền mềm như nước, cùng nàng ăn hết cả con gà.

Tiểu Song Linh sau khi ăn hết miếng cuối cùng, liền mút ngón tay đầy mỡ gà, ngả người gối lên đùi hắn, thỏa mãn xoa xoa cái bụng no tròn, nàng ợ lên một tiếng, lim dim buồn ngủ.

Hắn ngồi yên mặc nàng gối lên chân hắn, khuôn mặt vốn dữ tợn nhìn xuống nàng lại trở nên nhu hòa, bớt được vài phần xấu xí, hắn vuốt ve tóc mai nàng, yêu thích chẳng muốn buông.

Mặt trời dần ngả về chiều, áng chừng đến khi hoàng hôn gần buông xuống, đứa nhóc vô tư nào đó mới hoảng hồn bật dậy!

“Thôi rồi! Phụ thân ta nói hôm nay có giờ học buổi chiều!”

“Ừ?”

Suốt hai canh giờ hắn vẫn ngồi yên như thế, hắn thừa biết phụ thân nàng rất nghiêm khắc, nhưng hắn cố tình không gọi nàng dậy.

“Làm sao bây giờ! Phụ thân mà biết ta lại trốn xuống núi thể nào cũng sẽ quở trách ta! Sau đó mẫu thân cũng sẽ biết, người nhất định sẽ phạt ta!!!” Tiểu Song Linh ôm đầu lo lắng, hình phạt của phụ thân cùng lắm chỉ bắt nàng quỳ ở đại điện, nhưng nếu mẫu thân mà biết thì lại càng thảm hơn! Lão nhân gia người sống đến hơn bảy trăm tuổi, rất biết cách chỉnh người! Hình phạt… thực sự là rất biến thái! Nàng không muốn trở về lại phải ngồi chăn kiến đâu!!!

“Vậy thì nói là đi cùng với ta là được.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, dù sao chỉ cần mẫu thân nàng biết nàng đi với hắn thì sẽ không phạt nàng, mặc dù…

“Không được!!!” Tiểu Song Linh lập tức phản đối “Chẳng phải phụ thân ta đã nói, chỉ cần thúc đi cùng ta một lần liền chặt chân thúc một lần sao!”

Hắn cười rộ lên.

“Không hề gì, dù sao thì lão tử vẫn còn nhiều chân lắm, một hai cái có đáng là bao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.