Đưa Song Linh trở về phủ Quốc sư, an bài với hạ nhân xong đâu đấy, Hi Linh
liền gấp rút vào cung, hai người gần như chẳng tâm sự được gì nhiều.
Tiếp tục mấy ngày, từ trong cung báo về nói quốc sự bộn bề, quốc sư phải
trai giới cầu phúc cho bá tánh, vậy nên Hi Linh cũng chẳng hề trở về
phủ.
Song Linh hàng ngày đi dạo phố, dạo phố rồi lại trở về,
buồn chán sẽ luyện võ công, ngắm danh kiếm Hi Linh sưu tầm trong thư
phòng. Thi thoảng Trương Sinh sẽ đến bái phỏng bồi nàng đi dạo, nhưng
chung qui nhàm chán vẫn là nhàm chán.
Ngây ngốc thêm một tháng, nàng cuối cùng mới chạm mặt Hi Linh.
Buổi đêm trời đổ mưa nhẹ, Hi Linh vội vã trở về từ hoàng cung, y phục ẩm ướt cũng chẳng buồn thay, sắp xếp ít đồ đạc đem theo liền vội vã đi luôn,
động tác nhanh nhẹn đến mức chân không chạm đất, gia nhân trong phủ hoàn toàn không phát hiện chủ nhân đã về, đèn cũng chẳng hề thắp lên.
“Bận rộn đến mức không bồi tỷ tỷ được một ly trà sao?”
Bóng dáng thẳng tắp của Hi Linh khựng lại trong đại sảnh tối om, mưa nhỏ
bỗng trở nên nặng hạt, một ánh chớp xé trời nháy lên, chiếu đến gấu váy
ẩn khuất trong góc tối. Bàn tay trong bóng tối khẽ phất lên, toàn bộ đèn lồng vụt sáng, chiếu rõ đại sảnh đơn giản cùng hai bóng người.
“Tỷ tỷ, sao tỷ ngồi đây mà không thắp đèn lên vậy?” Hi Linh cứng ngắc quay
đầu, quả nhiên đại tỷ nhà hắn đang thư thái ngồi trên ghế chủ vị thưởng
trà. Tỷ tỷ giấu hết khí tức ẩn mình… là chờ hắn về sao. Dự cảm không ổn
dấy lên, hắn nuốt nước miếng, khan giọng nói: “Chính vụ bận rộn, đệ đi
trước!”
“Đứng lại.”
Chân mày khẽ nhướn, Song Linh đổi tư
thế ngồi thẳng lưng, cả người phát ra khí thế nặng nề khiến Hi Linh lập
tức dừng bước chân, mũi giày đã bước ra ngoài hiên bất động, bị mưa xối
ướt cũng không thể tiến thêm…
“….”
Hi Linh ảo não, muốn
động cũng chẳng động nổi, cả người bị Định Thân Chú trói cứng ngắc như
thể một bức tượng, trên trán rịn một tầng mồ hôi lạnh, hắn biết lần này
có muốn trốn cũng không thoát rồi.
“Tỷ tỷ, có gì từ từ nói được không?”
“Được.” Song Linh vẫy tay giải Định Thân Chú, lại ngả người dựa trên thành ghế, đánh mắt đến ghế trống bên cạnh rồi lại tiếp tục thưởng trà.
Hi
Linh rũ vai, đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ, tự mình rót một ly trà, nhận thấy trà trong ấm đã lạnh ngắt, hắn hơi vận lực, chỉ một
chốc nước trà rót ra đã bốc khói nghi ngút.
“Tỷ tỷ đến lâu như
vậy mà đệ lại để tỷ một mình trong phủ không chăm sóc chu đáo, là lỗi
của đệ. Vậy hôm nay để đệ bồi tỷ coi như tạ lỗi đi.” Nói rồi liền tự
giác rót đầy ly trà trong tay tỷ tỷ.
“Ta không ngại ở một mình, chỉ là, trong lòng còn chút thắc mắc, cho nên muốn tìm đệ tâm sự mà thôi.”
“Được được, vậy hôm nay đệ sẽ làm tri kỷ cho tỷ tỷ bầu bạn.” Điệu cười của Hi Linh cứng ngắc, nhưng hắn mau chóng giấu đi bối rối nơi đáy mắt, liền
thư thái chống tay lên bàn gỗ, bốc một nắm hạch đào bóc vỏ ăn.
“Ba năm qua đệ sống thế nào? Quan hệ của đệ với Trương gia có vẻ không tầm thường.”
“Cũng khá tốt. Trước đó Bạch Thử tỷ t… Khụ! Trương phu nhân đã chuyển lời cho người của Trương phủ chiếu cố đệ. Đệ ở Trương phủ một thời gian, sau đó bởi vì thân phận không tiện, cho nên mới chuyển ra ngoài.” Hi Linh
không dám trả lời qua loa, cũng không dám nói tỉ mỉ, chỉ đành lựa lời
không nhiều không ít.
“Trở thành quốc sư, có liên quan đến hoàng hậu hay không?”
“… Làm gì có khả năng chứ?” Hi Linh bật cười, ánh mắt lại dời đi, không nhanh không chậm bỏ một hạt hạch đào vào mồm nhai.
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ, tỷ không biết đâu. Thiên hạ đồn nàng ta là ‘Xú hậu’,
thực chất dung mạo nàng ta không thể chỉ dùng ‘xấu xí’ để hình dung
được! Ngay cả con nít nhìn thấy nàng ta còn khóc thét, tâm địa lại độc
ác như rắn rết vậy, tỷ còn chưa có thấy cách nàng ta hành hạ người khác, so với lăng trì tùng xẻo chỉ có sung sướng hơn.”
“Nhưng đệ vẫn
yêu nàng không phải sao?” Song Linh bỏ qua nét mặt đông lạnh của đệ đệ,
từ tốn xoay ly trà xanh mát trong tay, khóe môi nhếch lên châm biếm.
“Yêu mà không thể nói, cảm giác không thoải mái chút nào.”
“… Tỷ. Lời này không thể nói bừa. Nếu có ai đó nghe thấy…”
“Thì sao? Đệ lại sợ tội khi quân của một hoàng đế nho nhỏ à? Hay là… Phạm
tội khi quân rồi, không thể làm quốc sư nữa, vậy thì cũng không còn cách nào thấy được ‘Hoàng hậu nương nương’?”
“Đệ làm gì c…”
Lời chưa kịp nói hết, bàn tay lành lạnh của Song Linh đã chạm tới da mặt
nóng bừng của hắn. Hi Linh quẫn bách, né khỏi tay tỷ tỷ, quay về phía
màn mưa nhìn xa xăm, thi thoảng một ánh chớp lóe lên, cũng không chiếu
đến được đáy con ngươi màu xám của hắn.
“Đứa nhỏ đáng thương...”
Không biết từ lúc nào, trước mắt hắn đã là vạt áo hồng của tỷ tỷ, hắn
chưa kịp phòng bị, Song Linh đã giang tay ôm lấy hắn, để cho mặt hắn dựa vào ngực mình. “Chẳng phải trước đây tỷ tỷ đã dặn ngươi đừng vướng vào
chữ ‘tình’ này, yêu một người không yêu mình… rất đau.”
“Tỷ tỷ…”
Mặc dù Song Linh lớn tuổi hơn Hi Linh, nhưng bề ngoài Hi Linh là chàng trai gần hai mươi, trong khi Song Linh chỉ như mười bảy tuổi, thân hình Song Linh lại nhỏ nhắn, khác với cơ thể cường tráng của Hi Linh, để cho Song Linh ôm khiến cho Hi Linh có chút không thoải mái, nhưng không hiểu sao hắn vẫn để mặc cho tỷ tỷ ôm mình thật chặt. Ôm chặt đến mức hắn cảm
nhận được tỷ tỷ không phải đang an ủi mình, lại giống như nàng đang phát tiết nhiều hơn.
“Tỷ tỷ… tỷ cũng thực sự yêu Rết tinh sao?”
Thân thể Song Linh bỗng chốc cứng đờ, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục
lại, nàng buông Hinh Linh ra, thái độ như thể không có gì, lại tiếp tục
ngồi xuống thưởng trà.
Không khí im lặng dần kết băng, Song Linh
rơi vào trầm tư, Hi Linh cũng không tiện mở miệng, bàn tay vô thức lướt
qua túi thơm đeo bên hông, hắn liếc nhìn tỷ tỷ trầm mặc, bản thân cũng
trầm mặc theo.
“Giống như đệ đối với hoàng hậu mà thôi, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước. Là do tỷ tự mình đa tình.” Không
rõ qua bao lâu, Song Linh không còn che giấu ảm đảm nơi đáy mắt nữa,
khóe miệng cong lên tự giễu. “Người trong lòng Rết thúc thúc… không phải tỷ.”
Hi Linh nghe ra được nỗi cay đắng trong lời Song Linh,
trong đầu liền hiện ra tình cảnh đêm đó, chín chín tám mốt đạo thiên
lôi, lửa cháy đỏ một vùng trời, bóng người cho dù cụt hết tay vẫn đứng
thẳng lên nhận lấy từng ngọn lôi hoa nướng cháy da thịt… Hắn cắn răng
ngăn lại bản thân thốt lên “Không phải!”, cuối cùng vẫn là dồn lực bóp
nát vỏ hạch đào, che giấu khổ sở xuống tận đáy lòng.
Trầm
mặc một lần nữa bao phủ, chỉ còn lại tiếng mưa ngày càng xối xả ngoài
kia, sấm chớp gầm gè như xa như gần, cả đại sảnh sáng trưng ánh nến lại
ảm đạm lạnh lẽo.
“Tiểu đệ của ta, cuối cùng thì đệ đang giấu ta chuyện gì?”
Song Linh lại một lần nữa phá tan bầu không khí, Hi Linh nhìn lên, lập tức
cảm nhận được cơn rét lạnh đến tận xương. Hắn theo phản xạ nắm chặt lấy
túi thơm bên hông, nhưng khi nhìn xuống, túi thơm của hắn từ bao giờ đã
đổi thành một cái khác.
Mà cái của hắn… lại nằm trong tay tỷ tỷ…
“Khi nói chuyện với ta đệ luôn vô thức nắm chặt thứ này. Có gì sao?” Song
Linh cầm chiếc túi thơm màu tím giơ lên trước mặt, đường may thô sơ vụng về, là cái nàng đã làm cho hắn trước đây, bên trên ám đầy mùi hương
khói, hoàn toàn chỉ là một cái túi thơm bình thường.
“Không có.”
Hi Linh kiềm chế kích động, cười khan quay đi hướng khác nhưng lại không tự chủ liếc nhìn chiếc túi.
“Từ nhỏ chúng ta vẫn luôn biết thiên tư của đệ vượt xa ta rất nhiều. Sách
ta đọc ba ngày đệ chỉ cần một ngày, võ công ta học ba năm đệ chỉ cần nửa năm đã lĩnh hội được.”
“Ha ha… lúc đó đệ vẫn luôn không muốn thua tỷ tỷ, suốt ngày chỉ bám riết lất tỷ bắt tỷ dạy đệ.
“Phải, thật sự là phiền phức chết đi được.” Song Linh bật cười, “Nhưng cũng
không thể phủ nhận đệ luôn nghiêm túc tu hành, không giống như ta cả
ngày ham chơi, tu vi của đệ lúc sáu tuổi đã đuổi kịp ta mười lăm tuổi... Thậm chí bây giờ, đáng lẽ đã vượt cả tỷ tỷ này…”
“… Tỷ tỷ cứ đùa.”
“Có sao?”
Hi Linh vừa muốn cười đáp một tiếng “Phải”, một chưởng cực đại bỗng bất
ngờ đánh tới khiến đồng tử hắn co lại, cả người bị đánh văng ra sau,
đụng vào bức tường vẫn không dừng lại, ngã nhào ra ngoài màn mưa lạnh
ngắt.
Hi Linh chật vật ngồi dậy từ nền đất lạnh lẽo, cả người ướt đẫm cùng với bụi tường bết vào nhau khiến hắn trông thực sự thảm hại,
hắn lau vệt máu trên khóe miệng, ánh mắt ảm đạm nhìn bóng hình tỷ tỷ
đứng thẳng tắp trong thư phòng sáng choang cách mình mười trượng.
Hắn loạng choạng đứng lên, phất tay xua đám thị vệ vừa lao tới đi, cà nhắc quay trở lại chỗ tỷ tỷ.
“Tu vi của tỷ tỷ tăng tiến thật nhanh, hóa ra lần trước giao đấu tỷ vẫn
nhường đệ ba phần.” Hi Linh phủi bụi trên áo, lắc lắc giũ nước trên đầu, vận lực một chút liền hong khô y phục ướt sũng. Lại như không có chuyện gì, tập tễnh bước đến bên bàn trà rót trà uống.
“Là tu vi của ta tăng, hay là của đệ giảm xuống?”
Chén trà đến miệng thoáng ngập ngừng, hắn nói nhanh, “Tỷ nói gì vậy chứ?”,
sau đó dứt khoát đổ vào miệng. “Mấy năm qua đệ tu hành rất chăm chỉ,
nhưng dù sao đệ vẫn là bán tiên, làm sao có thể bằng tỷ tỷ là Thượng
tiên được?”
“Lúc giao đấu với ngươi ta đã luôn thấy lạ, ngươi
thậm chí không dùng nội lực gia cố vũ khí, kiếm của ngươi không hề có
một chút hộ khí nào, cho nên chưa đầy trăm chiêu đã vỡ nát.”
“…”
“Kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, công lực chỉ còn chưa đầy ba phần, phản
xạ đình trệ, thân thể giống như vừa mới hồi phục lại gần đây. Đó là tu
hành chăm chỉ ngươi nói sao!?” Giọng nói mang theo phẫn nộ, Song Linh
tức giận vung tay đánh vỡ ly trà trong tay Hi Linh, mảnh vỡ cắt vào da
khiến máu chảy xuống từ bàn tay hắn rơi xuống tách tách.
Hi Linh im lặng không nói, Song Linh cũng kiềm chế tâm tình, dịu giọng hơn.
“Vừa nãy khi ôm đệ ta đã thăm dò kinh mạch trong người đệ. Hỗn loạn, đình
trệ, yếu ớt. Mặc dù thời gian gần đây đệ hồi phục khá tốt, nhưng với tốc độ đó mà thương thế vẫn nghiêm trọng thế này, chắc chắn lúc bị thương
còn khủng khiếp hơn nhiều.”
“Tỷ… quả thật không thể qua được mắt tỷ…” Hi Linh gượng cười.
“Vậy, thương thế của đệ… có liên quan đến sự kiện kia hay không?”
“Sự kiện nào chứ.”
“Ta vẫn luôn tự hỏi tại sao đệ lại rời Thanh Sơn gấp gáp như vậy, ngay lúc
ta rời khỏi động Thanh Linh, cũng không nán lại để gặp ta mà đã chạy tới chỗ Bạch Thử tỷ tỷ thực hiện kế hoạch ‘lừa vợ’.”
“Thực ra trước
đó đệ đã rời núi rồi, chỉ là tỷ tỷ lịch kiếp đột ngột, tới khi đệ nghe
được thì đã ở Kim quốc, không có cách nào trở về…”
“Vậy làm sao mà bị thương?”
“…Cái này… cái này…”
“Xem ra, câu trả lời chính là ở cái túi này rồi.” Ánh mắt Hi Linh vẫn như
có như không nhìn chằm chằm túi thơm trong tay nàng, mà chính bản thân
nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó đè nén khi nàng nhìn vào nó.
… Cái túi không có vấn đề.
… Vậy thì chỉ có thứ ở bên trong…
“Tỷ tỷ! Đừng có mở ra!”
“Tại sao?”
“… Thứ trong đó… tuyệt đối không thể mở!”
“Cho ta một lý do.”
“… Tỷ… sẽ đau.”
Hi Linh nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào Song Linh nữa. Chỉ nghe một
tiếng “phịch” vang dội, khi hắn mở mắt ra, Song Linh đã ngã ngồi trên
mặt đá lạnh lẽo, mặt mày trắng bệch không còn chút máu…
Một tay nàng nắm chặt cái túi không.
Tay kia run rẩy nắm một vật đen đúa bẩn thỉu.
Mặt ngoài phủ một lớp muội đen, vài chỗ ngẫu nhiên còn thấy loáng thoáng
màu đỏ. Hai đầu dây đều có dấu vết cháy rụi, chỉ có nút tết ở giữa là
nguyên lành. Hoa văn quen thuộc đến chói mắt…
Là dây tết đỏ thứ hai nàng tặng cho hắn…
Là vật bất ly thân hắn vẫn luôn mang theo!!!
Rết thúc thúc…
“Làm sao đệ có được thứ này?”
“Tỷ tỷ…”
“Nói!!!”
“…”
Hi Linh không còn cách nào, hắn vốn dĩ sợ tỷ tỷ đau lòng nên vẫn luôn giấu giếm, hiện tại không thể giấu được nữa, hắn đành đem hết chuyện đêm đó
nói ra.
“… Sau khi đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, đệ cũng
không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi luôn. Vật này… là trước khi đệ
được người ta đưa khỏi Thanh Sơn, phụ thân đã đưa cho đệ…”
“Vậy thúc ấy… đâu rồi?”
“…”
“Đâu rồi!?”
“Đệ không biết…”
Mảnh dây tết nhỏ xíu nằm trong tay lại nặng tựa ngàn cân. Đầu óc Song Linh
trống rỗng, như thể toàn bộ sinh khí đều bị rút cạn, nàng gắng gượng
đứng lên lại ngã xuống, gạt tay Hi Linh đỡ mình ra, lại tiếp tục đứng
lên để rồi ngã quỵ…
“Tỷ tỷ… tỷ đừng như vậy…”
“Bảo trọng… Thúc ấy nói ta… bảo trọng….”
Hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt, thanh âm nghẹn đắng trong cổ họng không thể phát ra…
Mười dặm hồng mai, bóng hình to lớn, một nụ cười nói nàng “Bảo trọng” kia… là mơ hay thực…
“Tỷ tỷ…”
“Bảo trọng… bảo trọng…”
“…”
Tròng mắt rung động không ngừng, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ lóe lên rồi lại
vụt tắt. Sấm chớp đì đùng ngoài kia như thể bị tâm trạng của nàng lam
ảnh hưởng, chớp nháy không ngừng.
Vết cháy quắn lại trên dây cọ vào lòng bàn tay đau rát…
Là thứ duy nhất còn lại duy nhất của hắn…
Là thứ đã cùng hắn trải qua cực hình thiêu sống…
Sương mù trong mắt bỗng chốc tiêu tan, một tia hy vọng vụt lóe trong đầu
nàng, không hề suy nghĩ nhiều, nàng vươn tay, Xích kiếm linh ứng được
mệnh lệnh liền bay tới…
Một người một kiếm bay đi, biến mất trong màn mưa gió rầm trời…