Chương 18.2
Thời gian kéo dài cho đến lúc sắc trời dần ngả màu vàng, số mộ huyệt được vun đắp đã xong gần một nửa, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa bỗng phát ra làm kinh động hai người, ngay sau đó là trận sóng linh lực tỏa ra bốn phía, quét ngang qua thôn nhỏ thành một trận cuồng phong, thổi bay mái tóc rối bời của Song Linh.
“Cái gì v…”
Song Linh chưa kịp kinh ngạc, trong bìa rừng nơi cương thi đứng đã phát ra những tiếng sàn sạt gấp gáp, liền sau đó, một bóng người thở hổn hển xuất hiện.
“Tướng công! Chạy mau!”
Yêu tinh nam chỉ kịp thốt lên hai câu, bất chấp thái độ kinh ngạc của cương thi, lập tức kéo lấy ống tay áo trống không của hắn chạy trối chết, nháy mắt đã mất tích trong rừng cây rậm rạp.
Song Linh ngẩn người nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, nàng bỏ cuốc, vẫy tay gọi Xích kiếm tới, vút một tiếng đã bay về hướng ngược lại với hướng yêu tinh cùng cương thi tháo chạy.
Gió lớn đánh vào mặt đau buốt, cho dù nàng dùng tiên khí hộ thể cũng không thể chống đỡ được toàn bộ áp lực, nhưng nàng vẫn tiến lên phía trước, tiến về trung tâm cuộn gió.
Bởi vì hướng đó là nơi sóng linh lực phát ra.
Bởi vì nơi đó có người đang giao chiến.
Bởi vì một trong hai luồng linh lực kia là của Bạch Diện!
Bạch Diện, đại Bạch Xà ngàn năm, thần thú sa đọa, một kẻ giỏi dùng Rối và ẩn nấp, hắn sẽ không dùng tới linh lực của bản thân một khi vẫn có thể giết kẻ thù bằng cách điều khiển Rối.
Là kẻ nào đã tìm ra hắn, là kẻ nào giao chiến với hắn, bức hắn phải dùng tới đại đao xương cốt, khiến hắn phải dùng đến lượng linh lực lớn như vậy?
Song Linh đuổi được đến nửa đường thì bỗng mất dấu. Cuồng phong tiêu tán, bốn bề lặng ngắt thậm chí còn chẳng có gió, làn sóng linh lực kia tựa như một viên đá rơi vào trong hồ nước, sau dao động kinh người lập tức chìm sâu, mất tích không còn một chút gì.
Nàng ngự kiếm tìm khắp hai ngọn núi một hồi, trong không gian dày đặc yêu khí vương vất, nhưng chung quy cũng không thể tìm được hướng khởi nguồn phát sinh linh lực ở đâu, chỉ có thể xác định gần hai ngọn núi chỗ nàng đứng trước đó không có người.
Thông thường khi có giao chiến, nhất là giữa vùng rừng núi thì thứ bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là cây cối và mặt đất, còn chưa kể làn sóng linh lực kia lớn đến mức tạo ra cuồng phong xuyên qua mấy ngọn núi đến tận chỗ nàng, vậy mà nơi đây cành cây ngọn cỏ lại gần như không có chút nào biến động, lại thêm đang là giữa mùa thu thay lá, mặt đất phủ một tầng lá vàng dày đặc, cho dù gió lớn có quét qua cũng chỉ thổi bay xác lá mà thôi.
Chưa đầy một khắc xao động tất cả đã trở về yên bình, như thể vừa rồi diễn ra chỉ là do nàng tưởng tượng…
Không đúng!
Cuồng phong vừa tới thì yêu tinh đã xuất hiện kéo cương thi đi mất, biểu cảm đó rõ ràng là đang tháo chạy, chắc hẳn bọn hắn đã cảm nhận được thứ gì đó, vậy thì không thể là do nàng tưởng tượng được!
Đã có giao tranh ắt sẽ có dấu vết dù to dù nhỏ, nàng cắn răng, ngự kiếm bay cao hơn, ở tại độ cao đã có thể chạm được vào những đám mây, dấu vết bấy giờ mới xuất hiện trước mắt nàng.
Ngút tầm mắt là những cánh rừng bạt ngàn và núi đá sừng sững, tuy nhiên cây cối ở toàn bộ những cánh rừng xung quanh đều bị nghiêng theo phía tạo thành một vòng cung, tựa như một phần của đường tròn lớn, góc nghiêng rất nhỏ, nếu như không đứng từ trên cao mà nhìn thì cũng chẳng thể phát hiện.
Không phải không có ảnh hưởng, không phải không có biến động, chỉ là biến động quá lớn, nàng mãi loanh quanh ở trong nó nên chẳng thể nhìn ra.
Một khi đã tìm ra manh mối, việc còn lại chỉ là đi tới đó tìm hiểu mà thôi, Song Linh ngự kiếm bằng tốc độ nhanh nhất hướng về phía vòng cung dần thu hẹp. Bằng tốc độ của nàng có thể đi ngàn dặm một ngày không vấn đề, vậy mà vòng cung dường như chẳng chịu thu nhỏ, phải mất một khắc sau nàng mới lờ mờ thấy được trung tâm của hình tròn khổng lồ.
Một mỏm núi đá vôi không lớn không nhỏ, trơ trọi không một nhánh cây ngọn cỏ như bao núi đá khác xung quanh, điểm khác biệt duy nhất của nó chính là những cánh rừng xung quanh đều có cây cối đổ ngã nặng nề.
Đến khi nàng đặt chân được lên mỏm đá thì sắc trời đã tối hẳn, vầng trăng khuyết nhỏ xíu trên cao chẳng đủ soi sáng cảnh vật xung quanh, trên mỏm đá đã chẳng còn ai, chỉ có một hố đất trũng cực lớn do tác động của pháp lực đối kháng và những vũng máu đã thâm đen trong đêm tối, mà bên trong hố trũng đó, là một cái xác.
Một bên bả vai của cái xác trống không, bên kia thì cánh tay bị chặt cụt, cả người nhăm nhúm như thể xương cốt toàn thân đều bị vỡ nát, đầu đã bị chặt mất, nhưng dựa theo y phục, thì đó chính là Bạch Diện!
Trận chiến này… thực lực chênh lệch quá lớn. Bạch Diện hoàn toàn lép vế, dựa vào lượng máu trên đất có thể xác định hắn bị người ta giết bằng thủ pháp tàn độc nhất nhưng bên kia lại chẳng tổn hại gì.
Chắc hẳn trận chiến kết thúc chưa lâu, yêu khí vẫn còn vương lại rất nhiều, thế nhưng… rốt cuộc người đã đi đâu? Là ai lại có khả năng giết chết Bạch Diện, lại còn chặt đầu hắn mang đi như vậy...
Song Linh mở tiên nhãn truy tìm, khó khăn lắm mới bắt được một vết máu nhỏ, vệt máu kéo dài về một hướng, có lẽ là chảy ra từ đầu Bạch Diện. Nàng không chần chừ, lập tức đuổi theo dấu máu xuống núi. Ban đầu lượng máu còn lớn, lại vương trên đá sỏi rất bắt mắt nên vẫn tương đối dễ dàng, nhưng từ sau khi tiến vào rừng, máu ngấm vào đất, bị lá cây che khuất chẳng còn vương lại bao nhiêu, lại phải lần mò trong đêm tối, ánh trăng yếu ớt bị tán cây che khuất, cho dù dùng tiên nhãn cũng cực kì khó khăn mới tìm được hướng đi.
Đi một vòng lớn, cuối cùng nàng lờ mờ phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lần trước khi tới đây cũng là đêm tối, lại là bị lôi đi cho nên không thể phán đoán phương hướng, nhưng hiện tại không cần lần theo dấu máu, nàng đã biết mình nên đi về đâu. Càng đi về phía trước khung cảnh càng thông thoáng, càng rõ ràng, đất đai bị tàn phá, xác Rối hình vương vãi khắp nơi, vắt trên chúng là những dải trắng do yêu tinh nọ bắn ra khi cứu nàng…
Đi một vòng, hóa ra lại đến đúng chân núi bên dưới mỏm đá, hang động của Bạch Diện, nơi mà nàng giao chiến với hắn trước đây!
Chỉ có điều lần này không giống lần trước, Bạch Diện không còn nguyên vẹn đắc ý chỉ vào mặt nàng mà mắng ‘Chết đi’ nữa. Mái tóc trắng của hắn đã sớm bị pha tạp với máu và bùn đất, bên dưới cần cổ trống không, mặt mũi biến dạng vỡ nát để lộ những lớp vảy trắng xỉn màu máu…
Mà người đang nắm tóc Bạch Diện đứng một bên chăm chú quan sát đám xác Rối lại hoàn toàn đối lập, một thân hồng y đỏ rực ung dung, mái tóc dài chấm đất tựa như ngọn lửa dưới ánh trăng nhàn nhạt, một tay giơ cao những sợi tơ trắng tinh trên những dải trắng, tay kia nắm tóc Bạch Diện để cái đầu của hắn lủng lẳng như con lắc.
“Ngươi nói xem, chỗ này, chỗ này, cả bên kia đều là vết tích nàng để lại, vậy mà ngươi còn chối không biết?”
Nam tử áo đỏ phát tiếng nói âm trầm, tiện tay chỉ khắp nơi lại còn cố tình huơ huơ nắm tóc khiến cái đầu Bạch Diện lắc lư càng mạnh hơn.
“Ta không biết…” Bạch Diện thế nhưng còn sống! Hắn rít qua kẽ răng từng tiếng rất nhỏ.
“Vẫn còn tùy tiện!...”
Nam tử áo đỏ bị câu trả lời của Bạch Diện làm cho không vui, đương muốn giơ tay trừng phạt hắn, đuôi mắt phượng hẹp dài lại liếc thấy Song Linh đứng đó, chớp mắt đã di thuấn từ đằng xa đứng trước mặt Song Linh.
Song Linh hít một hơi kinh hãi, bị đôi con ngươi đỏ cam kia chiếu tướng ngay trong gang tấc, nhưng chỉ một giây sau nàng đã phản ứng, Xích kiếm vung lên chém vào không khí.
“…”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống gáy Song Linh, nàng vẫn luôn tự hào tốc độ của bản thân là nhanh nhất, vậy nhưng… trong cự li cực gần như vậy lại chém không trúng!
“Tiểu thần tiên, không nên lỗ mãng như vậy.” Nam tử áo đỏ nhếch môi, vóc dáng hắn cao gầy, so với thân thể nhỏ nhắn của Song Linh thì tựa như người khổng lồ đứng trước mặt một đứa trẻ con, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn mang theo chế giễu cùng khinh bỉ. “Những kẻ dám chĩa kiếm vào bản quân, ngươi có biết kết cục thế nào không?” Nói rồi hắn còn cố tình giơ cái đầu Bạch Diện ra trước mặt nàng trêu đùa, chân mày khẽ nhướng, cái đầu lập tức bốc cháy trong tiếng gào thét thảm thương của Bạch Diện.
“Ngươi là yêu ma phương nào?”
Song Linh ngập tràn cảnh giác nhìn hắn, không hề để tâm tới cảnh tượng trước mặt, đối với nhưng yêu ma chuyên hại người, nàng chưa bao giờ để một chút thương cảm nào, huống hồ đó còn là Bạch Diện! Là thủ phạm giết hại hơn hai trăm mạng người mà nàng vừa chôn cất.
Song Linh hiện tại chỉ chăm chú thăm dò, nhưng vẫn nhìn không ra tu vi của đại yêu trước mặt này, hắn chắc chắn là yêu ma, nhưng so với những yêu ma trước đây nàng từng giao đấu qua… là một đẳng cấp khác.
“Bản quân là ai, không mượn một tiểu… ồ? Là một thượng tiên! Không tệ, không tệ, tuổi nhỏ vậy mà đã đạt thượng tiên, không phải là Song Linh thượng tiên đó chứ? Ha! Không ngờ lại khó coi như vậy.” Hiển nhiên nam tử áo đỏ cũng không thèm để tâm một thượng tiên cả người lấm lem bùn đất bẩn thỉu.
Song Linh không để ý lời chế giễu của hắn, bàn tay nắm Xích kiếm lộ rõ khớp xương, âm thầm vận khí, thủ thế sẵn sàng giao chiến.
Trái ngược với nàng, nam tử áo đỏ vẫn thản nhiên ung dung, nụ cười mỉm âm trầm chưa từng tắt.
“Bản quân ở Yêu giới từng nghe, có một tiểu Thượng tiên độ kiếp chưa được mười năm đã tung hoành khắp nơi trảm yêu trừ ma, sát hại không biết bao nhiêu con dân yêu giới, lại còn đại chiến Tử Sơn, diệt hơn ba ngàn, không tồi.”
Nháy mắt, người trước mặt đã không thấy đâu, Song Linh giật thót, chưa kịp đề khí phi thân tránh đi thì sau tai đã vang lên tiếng hừ mũi, cổ tay nắm Xích kiếm bị nắm lấy từ đằng sau, cả người cứng đờ.
Nàng cứ như vậy mà dính Định thân thuật của hắn!
“Quá chậm.” Nam tử áo đỏ dương dương vỗ vỗ vai nàng, ngón tay thon dài sơn đỏ, đầu móng sắc nhọn tựa móng vuốt như có như không lướt qua cần cổ nhỏ nhắn của nàng. “Ngươi nói, Yêu giới bị thiệt hại nhiều như vậy, vậy Tiên giới bớt đi một Thượng tiên… cũng không bất công lắm đâu nhỉ?”
Song Linh nhắm mắt, cố gắng vận khí hóa giải thuật Định thân. Pháp thuật định thân chỉ là loại phép đơn giản, muốn phá bỏ không hề khó khăn, cái quan trọng chính là tu vi của người trúng thuật có đủ cao để phá bỏ hay không… Nhưng bỏ ra bao nhiêu chân khí cũng như muối bỏ biển, hoàn toàn khổng thể giải nổi!
“Thế nào? Bỏ cuộc rồi chứ?” Nam tử nhếch mép, đoạt lấy Xích kiếm trong tay Song Linh, hiển nhiên hắn thừa biết nàng không thể nào giải nổi Định thân thuật của hắn. “Bản quân chẳng qua muốn đùa với ngươi một chút, căng thẳng cái gì chứ?”
Thấy nàng chớp mắt không hiểu, nam tử áo đỏ bỏ qua tiếng xèo xèo chỗ da thịt nắm lấy Xích kiếm tạo ra, rút từ trong tua kiếm ra thứ gì đó mới vứt Xích kiếm vào một góc, giơ ra trước mặt nàng.
“Ngươi biết thứ này là gì không?”
Tơ nhện?
Từng đoạn kí ức vụt qua rất nhanh, sợi tơ nhện này cùng loại với những sợi tơ trên đám xác Rối, chính là… đêm đó sau khi cứu được nàng, yêu tinh nam kia dùng tơ thu hồi lại Xích kiếm rơi trên đất, giao lại cho nàng.
Nói vậy, nam tử áo đỏ này đang tìm yêu tinh nam… cho nên khi phát hiện hắn giao đấu với Bạch Diện, hai người họ mới phải chạy trối chết.
Hình ảnh cuối cùng lướt qua tâm trí Song Linh chính là hướng hai người cùng nhau tháo chạy, cùng lúc, có một con mắt khác cũng hiển hiện trong tâm trí nàng, Song Linh giật mình, nàng thế nhưng… bị hắn thôi miên!
“Đa tạ.”
Nam tử áo đỏ thu lại ánh mắt, nhàn nhạt cười rồi tung người bay đi, định thân thuật trên người Song Linh lập tức bị giải trừ.
Vừa thoát khỏi trói buộc cũng không hề khiến Song Linh thả lỏng, nàng lập tức gọi lấy Xích kiếm, bay theo bóng áo màu đỏ đằng xa.
Hắn đang truy lùng hai người đó, nàng không rõ là tốt hay xấu, nhưng kẻ này cực kỳ tàn bạo, dựa vào cách thức hắn truy tìm cương thi và yêu tinh, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả. Hắn bắt được dấu vết của bọn họ thông qua tâm trí nàng, nếu như, hắn tìm người với mục đích xấu… vậy chính nàng đã hại chết ân nhân cứu mạng! Hại chết cương thi!
Nam tử áo đỏ bay cực nhanh, chỉ nháy mắt đã bỏ Song Linh một đoạn lớn, nhưng ngay khi nàng tưởng sắp mất dấu hắn rồi, bóng áo đỏ lại dừng lại giữa không trung, cho tới khi cách nàng một khoảng cách nhất định mới vút đi, như thể…
đang đợi nàng?