Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 51: Chương 51: Chương 24.2






“Phụ thân, người thực sự rất ghét Rết thúc thúc sao?” Tiểu Song Linh năm tuổi ngồi trong lòng phụ thân, giương lên đôi mắt bé ngây thơ hỏi: “Lần nào nữ nhi đi chơi cùng Rết thúc thúc người cũng đều tức giận, vì sao người lại ghét thúc ấy như vậy nha?”

“... Con gái, ai dạy con gọi hắn là Rết thúc thúc?” Bảo Linh không vui hỏi lại.

“Là mẫu thân đó! Mẫu thân dạy rằng gặp nam nhân lớn tuổi mà không phải phụ thân thì phải gọi bằng thúc thúc. Rết thúc thúc không phải phụ thân, cho nên gọi là thúc thúc.”

“...”

“Phụ thân? Người còn chưa trả lời vì sao lại ghét Rết thúc thúc nha?”

“Hắn là yêu quái, tiên - yêu không thể chung đường. Hơn nữa, con Rết đó còn là một kẻ rất hiểm độc, hắn tiếp cận con chưa chắc đã có ý tốt.” Sắc mặt Bảo Linh hơi âm trầm.

“Nhưng con thấy thúc ấy tốt lắm, dạy con rất nhiều thứ, còn thường xuyên bắt gà rừng cho con ăn nữa. Con muốn thứ gì thúc ấy cũng đều cho.”

“Hắn dạy con làm những gì?” Bảo Linh nén giận hỏi.

“Rất nhiều thứ nha, ví dụ làm sao bắt nạt đám tiểu yêu mà chúng không dám phản kháng nè, làm sao uống trộm được mật của Ong tinh nè, vặt trộm đào của Trưởng môn Cao Linh, còn có lấy Xích Liệt Hỏa Kiếm ra xem thử so với tiểu Mặc cái nào cứng hơn.” Đứa bé nào đó càng nói càng hăng, càng không biết da mặt phụ thân nàng đã sớm đen như cái đít nồi.

Bảo Linh tức giận đứng bật dậy mặc cho tiểu Song Linh ngã lăn lóc, hai mắt lửa cháy phừng phừng, Huyền kiếm bên hông rút ra, chỉ vào tiểu Song Linh quát: “Con nghe đây. Kể từ nay trở đi, chỉ cần ta thấy con Rết kia đi với con một lần, ta liền một lần chặt chân của hắn!”

Những cái khác không nói, chỉ riêng việc dám cả gan đụng vào Xích Liệt Hỏa Kiếm, một trong hai thần kiếm bảo vật của Vô Linh thượng thần truyền lại là đã đủ tội lớn tày trời rồi!

Vô Linh thượng thần trước kia sở hữu một cặp song kiếm là Mặc Huyền và Xích Liệt. Một đỏ một đen, đánh khắp Tam giới nổi danh đến mức Ma quân cũng phải dè chừng. Về sau, Vô Linh thượng thần lui về Thiên giới, gửi lại song kiếm làm vật trấn môn cho đệ tử phái Thanh Thanh.

Mặc Huyền ban đầu vốn là một thể, linh tính cực mạnh, uy lực vô song, cực kì khó thuần. Sau bị phân ra thành hai phần, một trường kiếm dũng mãnh bất phàm tên là ‘Mặc’, một nhuyễn kiếm mềm mỏng như mây, sắc bén vô hạn tên là ‘Huyền’. Hai thanh kiếm được truyền qua đời đời trưởng môn Thanh Thanh, đến đời Hoa Linh lại chỉ quen dùng một mình Mặc kiếm, vậy nên mới đưa Huyền kiếm cho Bảo Linh.

Xích Liệt Hỏa kiếm lại không giống như vậy. Linh tính mặc dù không bằng Huyền Mặc nhưng lại mang hỏa khí, yêu ma chạm vào đều bị thiêu đốt thành tro, điều khiển không kéo, không khống chế được có khi còn hại chính bản thân người dùng kiếm. Cả ngàn năm qua không phải người ta chưa từng thử thuần phục Xích Liệt hỏa kiếm, có điều vẫn chưa thấy ai thành công… Đứa nhỏ năm tuổi thế nhưng lại dám thông đồng với Rết tinh lấy thần kiếm ra chơi… lỡ chọc cho nó mất kiểm soát thì hậu quả sẽ thành ra thế nào? Tạm thời không nói đến chuyện vài năm sau thanh kiếm khó ưa kia lại ngoan ngoãn về dưới tay Song Linh trở thành Xích kiếm, Bảo Linh hiện tại đã bị chọc cho nổi điên rồi.

“Phụ thân...”

Tiểu Song Linh vốn dĩ chẳng hiểu tại sao phụ thân lại đột nhiên tức giận, chỉ cảm thấy rất ấm ức. Nhưng mà nàng cũng không ngờ phụ thân nói được làm được, kể từ sau đó, mỗi lần nàng trốn đi chơi với Rết thúc thúc cũng đều bị người phát hiện, xong rồi thực sự cầm kiếm đi chặt chân hắn...

Cho nên hằn sâu trong kí ức của nàng, phụ thân ghét Rết thúc thúc đó là điều hiển nhiên.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Nàng che mặt để không phải thấy tình cảnh trước mắt. Phụ thân sao lại còn dựa vào lòng Rết thúc thúc thế kiaaaaa...

Chớ có nói nàng hay suy nghĩ lung tung, chính là khi ngươi bắt gặp người suốt ngày mở miệng nói ghét ai đó, cuối cùng lại thấy người đó dựa vào trong lòng người kia... hơn nữa người kia lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm thích hắn, rồi hắn lại là phụ thân ngươi, thì chính ngươi cũng không thể bình tĩnh được đâu!

Mặc dù cảm thấy rất có lỗi với mẫu thân, nhưng không hiểu sao Song Linh lại không muốn tiến lên phá hư cảnh tượng này.

Rết thúc thúc thích phụ thân nàng lâu như vậy, để cho hắn thỏa mãn một chút cũng không tính là uất ức đúng không?

Che mặt, nàng thực sự... thực sự chẳng thể hiểu nổi bản thân nữa rồi!

Ấy thế mà nàng do dự còn chưa được lâu, đằng sau đã vang lên tiếng nói khiến nàng sởn cả gai ốc.

“Bảo Lang? Chàng làm sao vậy?” Mẫu thân thượng tiên đại nhân đến rồi...

Khác với dự đoán của nàng, phụ thân bên kia nghe thấy tiếng mẫu thân cũng hề động đậy, vẫn là dựa vào trong lòng Rết thúc thúc, mà Rết thúc thúc có vẻ luống cuống lạ thường... Cảm giác thấy có gì đó không đúng, nàng liền theo mẫu thân đi qua bên này.

Phụ thân... ngất xỉu rồi...

Mẫu thân thấy phụ thân ngất xỉu, sắc mặt liền trầm xuống, tiến đến vươn tay nhận lấy người, khẽ nói, “Ta đã dặn chàng đừng có cố sức...”

Song Linh ngơ ngác tiến lên giúp mẫu thân đỡ lấy phụ thân, nhận thấy cả người hắn đều lạnh toát, sắc mặt tái xanh liền sợ hãi không thôi. “Mẫu thân... phụ thân người bị...”

“Không việc gì.” Hoa Linh thở dài đáp. “Phụ thân con gần đây lao lực quá, chắc là buồn ngủ nên thiếp đi thôi, con không cần lo lắng đâu.”

“...” Mẫu thân, người nghĩ cái cớ như vậy có thể lừa được ai?

“Ta nói không có việc gì là không có việc gì, con không cần để ý hắn, mau đưa Rết tinh trở về đi.” Hoa Linh xua xua tay, cũng chẳng cần Song Linh phụ giúp, trực tiếp khiến cho Bảo Linh trôi bồng bềnh lơ lừng trên không, nhanh chóng rời đi về phía sương phòng phía tây.

Song Linh: ....

Kẻ hóa đá Rết tinh bấy giờ mới húng hắng ho 'khụ' một tiếng chứng tỏ sự hiện diện của mình. Hắn rất là vô tội, hắn chỉ vừa đến gần, Bảo Linh đã ngã vào lòng hắn làm hắn bị dọa sợ cứng người rồi. Đang loay hoay không biết làm thế nào thì nhóc con đến, hắn muốn gọi nàng giúp, vậy mà nàng lại đứng tần ngần bên đó, phải đợi đến lúc Hoa Linh xuất hiện mới chịu qua bên này...

“Rết thúc thúc, thực ra là có chuyện gì vậy? Khi nãy phụ thân ta...”

“Ta cũng đâu biết, hắn đột nhiên ngã ra mà.”

“...”

“Ngươi lo lắng như vậy, sao không qua bên đó thử xem?”

“Nhưng mà còn thúc?”

“Ta làm sao? Không thấy đường chẳng lẽ không thể tự mình trở về? Khinh thường lão tử phải không?”

“Ta cũng không phải có ý này...” Song Linh bĩu môi.

“Vậy thì không cần để ý đến ta, ngươi cứ đi đi.” Rết tinh xua tay.

“... Ừm.”

***

Hoa Linh đưa Bảo Linh trở về phòng, đặt người nằm xuống cũng vừa vặn là lúc Bảo Linh tỉnh lại.

“Sư phụ?... Ta hình như lại vừa mất ý thức phải không?” Bảo Linh mơ màng nằm ở trên giường, mi dài khẽ rung động nhìn sang.

“Ta đã nói chàng ngoan ngoãn một chút mà không chịu nghe? Mấy cái tiểu yêu tiểu ma gì đó thì để cho đám tiểu bối làm đi. Còn đích thân động thủ làm gì? Chàng nghĩ chàng còn được như trước kia sao?” Hoa Linh hơi giận nói.

“Xin lỗi. Ta chẳng qua...”

“Chẳng qua muốn cho người ta thấy chàng vẫn bình thường sao? Giờ thì hay rồi, ngất ra như vậy, tiểu Song Linh không muốn nghi ngờ cũng khó nữa!”

“... Nàng đã thấy rồi à?”

Hoa Linh thở dài, nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của phu quân, cũng không muốn làm hắn lo lắng thêm nữa, đành dịu dàng an ủi hắn. “Nàng không thấy, cũng may khi đó ta kịp thời xuất hiện, nói rằng chàng chỉ ngủ thiếp đi thôi.”

“...” Có người tin mới lạ ấy!

Được rồi, hắn không nên đánh giá cao năng lực xử lý tình huống của sư phụ!

“Thời gian này chàng nên ngoan ngoãn một chút, đừng có cố làm mấy cái vớ vẫn nữa.” Hoa Linh cứng rắn vỗ lên ngực phu quân, “Có việc gì thì vứt hết cho Nhan Linh giải quyết đi. Dù sao nàng ấy cũng rất rảnh, chàng bỏ xuống một hai việc cũng không khiến nàng bận chết được đâu.”

“...”

Dưới núi, Nhan Linh đang phê duyệt sổ sách bỗng hắt hơi, rùng mình ớn lạnh.

“Thực ra hôm nay ta có hẹn một người tới, nhưng mà nàng ta hình như đang bận đi dạo trong núi, có lẽ phải một lúc nữa mới chịu đến đây.” Hoa Linh còn chưa nói hết, bỗng nhiên mỉm cười. “À, xem ra là đã tới lâu lắm, ta mải lo cho chàng lại không để ý. Tiểu Mị phu nhân, còn muốn xem phu thê chúng ta ân ái thêm một lúc sao? Thật là không có phẩm hạnh đó!”

“Phẩm hạnh có ăn được không?” Một con nhện nhỏ thò đầu ra khỏi khe cửa, nhe răng. “Đừng có gọi ta là phu nhân! Ta còn chưa thành thân!”

“Ô? Lâu như vậy, Ma quân còn chưa chịu cho người một danh phận sao?” Hoa Linh đắc ý cười cười.

“Xí! Lão nương mới không thèm gả cho con chim thúi đó!” Tiểu Mị rất nhanh hóa thân thành người, chẳng thèm nể mặt ai, tự tiện đi tới bàn trà đối diện rót trà ăn bánh. “Lão nương tự do quen rồi, ngu gì mà gả cho con chim kia? Tới lúc đó còn không phải bị hắn nắm đầu sao?”

“Ha ha, cũng đúng lắm, ai lại muốn gả cho gã nam nhân tối ngày muốn kiểm soát mình đâu?”

“Chính nó!” Tiểu Mị gật đầu phụ ý: “Lão nương còn muốn kiếm thêm vài cái nam nhân, việc gì phải treo cổ chết trên một cái cây? Giống như ngươi ấy, mấy trăm năm dùng hoài một tên trắng nõn kia, không thấy chán à?” Nàng ta hất cằm về phía Bảo Linh trên giường.

Hoa Linh híp mắt. “Còn tùy, là ta tự mình treo lên mà. Lại nói, cái cây Ma quân cũng không nên chỉ treo mỗi một cái xác như ngươi chứ? Không chừng ngươi tìm thêm cho hắn vài người, vừa có thể phân tán lực chú ý của hắn, vừa nhân tiện ném quách được hắn đi. Ngươi một bầy nam nhân, hắn một bầy nữ nhân. Vui cửa vui nhà.”

“Hắn dám!?” Tiểu Mị một mồm đầy bánh trợn mắt.

Bảo Linh không cho ý kiến, im lặng ở một bên đóng vai vô hình. Hắn là nam nhân, không nên tham gia vào chuyện nữ nhân móc xỉa nhau...

“Không đùa nữa.” Hoa Linh thu lại nụ cười khiêu khích, bỗng trở nên nghiêm túc hiếm thấy. “Ngươi nói thử xem, còn bao lâu nữa?”

“Một tháng.” Tiểu Mị không thèm ngẩng đầu lên, uống một ngụm trà lớn.

***

Rết tinh đã đi đến chân núi, bỗng dưng hắn quay đầu, nhận thấy khí tức của nhóc con chậm rãi đến gần, hắn liền dừng lại, chờ nàng đi tới.

Song Linh không nói gì, nàng tiến tới đối diện với hắn, thu lại vẻ bình thản của hắn vào trong mắt. Một lúc sau, nàng vươn tay, vòng qua thắt lưng ôm lấy hắn, cái ôm rất nhẹ, đầu nàng ngang hơn bụng hắn một chút, cả người đều dựa vào người hắn.

“Thúc định đi đâu à?” Song Linh không mặn không nhạt hỏi.

“... Ừ. Ta vốn định chào ngươi, nhưng nghĩ lại thế nào ngươi cũng sẽ đuổi tới, nên vừa đi vừa chờ. Không nghĩ lại tới nhanh như vậy, không qua chỗ phụ thân ngươi sao?”

“… Không, ta đi nửa đường cảm thấy thúc có gì đó rất lạ, cho nên quay lại tìm thúc.”

“Vậy sao. Ta biểu hiện rõ vậy à?” Rết tinh cười khổ.

“Cảm giác thôi.” Nàng không hỏi tại sao hắn đột nhiên muốn rời đi, cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ cố chấp ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ siết chặt hơn một chút.

“... Nhóc con.”

“Ừ?”

“Thực ra, cái đêm ngươi say rượu, ngươi đã nói ngươi thích ta. Còn nói rất nhiều thứ khác...”, Rết tinh nhàn nhạt nói.

Thân hình Song Linh hơi run lên, nhưng chỉ vậy thôi, nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn, vẫn cố chấp bĩu môi: “Cũng không phải lần đầu tiên. Thúc vốn biết ta vẫn luôn thích thúc.”

“Ta muốn nói rõ một chút.” Rết tinh thở dài. “Cái kia… cũng không phải chỉ nói tới lần vừa rồi, chính là cái đêm đó ở trong động đá, lúc ngươi nói điều đó ta cũng không có suy nghĩ nhiều, không nghĩ ngươi đến giờ vẫn để ý chuyện đó.”

“… Chuyện gì?”

“Ừ, chuyện ngươi nghĩ ta thích phụ thân ngươi ấy. Đính chính một chút, ta vốn không có thích phụ thân ngươi. Người ta thích... là khi hắn giả dạng nữ nhân...”

“.... Vậy chẳng phải vẫn là phụ thân ta sao?”

“Cái này không giống! Lại đây!”

Hắn kéo nàng đi về phía trước một đoạn, lôi sền sệt qua một bên. Song Linh thế nhưng vẫn để yên cho hắn lôi đi, cả hai ngồi lại bên một tảng đá, Rết tinh bắt đầu kể cho nàng nghe về sự tình đau đớn hơn ba mươi năm trước của hắn.

...

Song Linh:.... “Là ta có lẽ cũng chịu không nổi.”

Rết tinh: “Chính là thế, cho nên lúc đó ta mới nổi sát ý định giết ngươi, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.”, Hắn sẽ không nói, ngay tại thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khi đó, cả đời sau này của hắn đã được định đoạt rồi.

Song Linh tủi thân nói: “Nhưng thúc vẫn từng có ý muốn giết ta...” Lại nhỏ giọng lầm bầm, “Hại ta sợ muốn chết...”

Rết tinh: “...”

“Cho nên, nhóc con à, ta chỉ muốn cho ngươi biết rằng: đời này ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, sẽ luôn bảo hộ trông chừng ngươi.” Hắn xoa đầu nàng, cảm thụ từng sợi tơ mềm vấn vít nơi đầu ngón tay, chất giọng nhu hòa đều đều nói: “Sau này ngươi tìm được ý trung nhân rồi, nếu muốn thành thân, sinh con cho hắn, nhớ là phải báo cho ta đấy, ta sẽ thay ngươi kiểm tra xem hắn có tốt hay không.”

“…”

Tựa như gáo nước đầy bị người ta chọc cho một lỗ thủng, tâm tình của Song Linh theo đó cũng dần dân bị rút cạn, rơi đi hết chẳng sót lại chút gì. Nhưng mà cảm giác đau lại không nhiều như nàng tưởng, nàng chỉ nhẹ gật đầu như một con rối, máy móc mỉm cười dù hắn có thấy hay không. “Thúc nói lời phải giữ lấy lời. Nhưng mà ta kén chọn lắm, có khi vài trăm năm nữa cũng không chọn được, nhưng nếu tìm được rồi, thúc nhất định phải tới giúp ta khảo nghiệm hắn thật tốt. Được không?”

“… Được!”

“Còn nữa…” Song Linh cắn môi, ngập ngừng đè xuống cho tâm tình thật ổn định mới mở miệng, “Thực ra, vẫn biết là làm khó thúc, nhưng mà chỉ còn một tháng nữa là đến Trung Thu… ta muốn trở lại kinh thành An Lạc của Kim quốc một chuyến để thả hoa đăng. Thúc… có muốn đi cùng ta hay không? Mặc dù thúc không thể nhìn thấy hoa đăng…” Nói đến đây giọng nàng liền dần dần nhỏ lại, thanh âm rất mỏng, giống như chỉ đang nói cho mình nghe.

Rết tinh trầm mặc.

Trung thu… cũng chính là sinh thần của nàng.

Cảm xúc trong ngực vẫn còn rõ như in, tiếng nàng nỉ non vẫn còn vang vọng trong đầu, “Chờ sau khi thúc khỏi mắt, chúng ta lại đi tới đó, mỗi năm đều tới, năm nào cũng thả hai chiếc hoa đăng to nhất, đẹp nhất…”, Rết tinh hồi tưởng lại, vẫn còn khẽ lẩm bẩm 'mỗi năm đều tới'

Mỗi năm đều tới…

Bàn tay khi nào đó đã thình lình chuyển xuống một bên mặt Song Linh, bắt lấy một bên má đầy đặn mềm mại, hắn hơi dùng sức kéo ra nhưng lại nhoẻn miệng cười.

“Nhóc con nhõng nhẽo! May mắn lão tử cũng đang muốn trở về thăm cố hương. Đi thì đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.