Ngủ một giấc không biết bao lâu, lúc Song Linh mở mắt, đối diện nàng là khuôn mặt vạn năm vẫn xấu của Rết tinh.
Tư thế của hai người có hơi kỳ cục, nàng thì thoải mái nằm gối đầu trên đùi hắn, còn hắn vẫn ngồi xếp bằng, đầu gục xuống, mắt nhắm nghiền, như thể ngủ gục.
Ừ, hắn ngủ gục.
Vận khí chữa thương cũng không phải chỉ mình nàng mệt mỏi, hắn cũng phải ra sức rất nhiều. Mấy ngày qua nàng ngủ không tốt hắn cũng chẳng khá hơn, luôn làm cái đệm thịt cho nàng, giờ thì có giường lớn thoải mái, hắn lại ngồi làm gối đầu cho nàng. Kết quả là ngủ gục.
Từ nhỏ đến lớn đều là hắn nhìn nàng ngủ, nhưng ngược lại lại chẳng có bao nhiêu. Hắn ngủ thường rất thính, cho dù cả hai ngủ chung, nàng dậy hắn cũng liền tỉnh. Nhưng mà lần này có lẽ hắn ngủ rất sâu, Song Linh trở mình trong lòng hắn cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
“Xấu xa.”
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, cánh môi nhỏ theo thói quen lại chu lên. Ngón tay giơ lên viền theo đường nét khuôn mặt hắn, từ sống mũi chạm đến môi, môi hắn dày lại hơi thâm, không có mỏng và đỏ như phụ thân. Nhưng nghĩ đến mình từng ngây ngô cắn mút đôi môi đó, da mặt nàng bỗng nóng bừng lên.
Chà chà, sắc không thể đụng. Cũng không rõ lúc đó làm sao lại có dũng khí lớn như vậy.
Nếu như… nếu như bây giờ chạm vào…
Song Linh âm thầm nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu mình nâng đầu lên một chút… có phải sẽ chạm được vào hắn?
Nhưng mà đầu còn chưa nâng, đã thấy khuôn mặt Rết tinh cúi xuống ngày càng gần! Cái bóng Rết tinh phủ trên mặt Song Linh ngày một lớn.
Này này này… này là Rết thúc thúc cúi xuống muốn… muốn…
Trái tim nhỏ bé của Song Linh còn chưa đánh lên được tiếng nào, hai mắt trừng lớn, suy nghĩ ngưng trệ, trong đầu nàng chỉ còn hoảng hốt.
Gần quá… gần quá! Chỉ một chút, một chút nữa….
Chỉ còn một chút…
Thì đầu Rết tinh bỗng nghẻo sang một bên, cả người đều ngã trên giường bằng một tư thế kì cục… ngủ tiếp.
Ha… ha… ha…
Song Linh bật dậy như một con tôm, búi tóc lỏng ra đổ xuống vai, một vài sợi còn dính vào đôi gò má ửng đỏ cũng không khác gì thịt tôm luộc chín.
Nguy hiểm quá… suýt chút thì!
Cảm giác vừa nhẹ nhõm lại vừa mất mát quanh quẩn theo từng nhịp thở, Song Linh bặm môi, hai tay chống trên mặt giường, tiến đến gần Rết tinh, thì thầm:
“Rết thúc thúc…?”
“Ừm?”, Rết tinh có vẻ nửa tỉnh, nhưng hắn thực sự rất mệt, lại nhanh chóng mơ màng. “Còn sớm không?”
Song Linh nhìn ra ngoài sắc trời, có lẽ đã về chiều, nàng lắc đầu, “Còn sớm, rất lâu nữa mới tối.”
“Ừm, vậy thì ngủ thêm một chút.” Rết tinh vươn tay, cũng không ý thức lắm hành động của mình, kéo Song Linh ôm gọn vào trong ngực, ngủ tiếp.
Song Linh nằm yên không nhúc nhích, một bên cánh tay Rết tinh vòng qua vai nàng, tay kia lại vắt qua eo lưng, nàng cứng ngắc ở trong vòng ôm của hắn, mũi lại vô thức hít hít.
Cơ thể Rết tinh không có mùi thơm giống như phụ thân hay Hi Linh, trên người hắn luôn luôn có mùi ngai ngái của rễ cây và đất, khiến cho Song Linh luôn dễ dàng nhận ra mỗi khi hắn ở gần. Chỉ cần được hắn ôm vào lòng, được mùi hương cơ thể nhàn nhạt kia bao trọn, bất giác, mọi lo nghĩ đều bay biến, để cho nàng hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Nhận thấy hắn sẽ không có tỉnh, nàng cũng từ từ thả lỏng, gối lên đầu vai Rết tinh, tìm một tư thế thoải mái, cùng dần dần ngủ thiếp đi.
Lần này tỉnh lại, là Rết tinh tỉnh dậy trước.
Hắn bị tóc của Song Linh chọc vào mũi đến ngứa ngáy, hơi bất ngờ phát hiện cơ thể mềm mại âm ấm ôm trong tay, lại cảm thấy mí mắt giật bừng bừng nhức nhối. Hắn hơi trở mình, đưa tay lên chạm vào mí mắt thì thấy hơi nóng, chắc là do hỏa khí bị chế trụ bắt đầu phát tác trở lại, nhưng chỉ một lúc đã tan biến. Hắn không để ý lắm, cục cựa bắt được đầu vai chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay mình, ngón tay lần lên gãi vào tai nàng.
Song Linh bị ngứa đến tỉnh. Ngượng ngùng dậy khỏi tay Rết tinh, ngó ra ngoài thì đã tối rồi. Trong không gian còn mơ hồ nghe được những tiếng rao hàng, còn có tiếng rất nhiều người ở bên ngoài.
Xem ra lễ hội không chỉ có một ngày mười lăm.
Đương nhiên là vậy. Trăng tròn cũng đâu chỉ có một ngày. Ngày mười lăm mới là hội chính, nhưng từ mười bốn người ta đã bắt đầu đi chơi hội, cho đến ngày mươi sáu mới dừng.
Trung thu đoàn viên, ngày mười bốn lại là ngày hẹn hò trai gái. Dưới con phố, dọc hai bên đường đều là quán nhỏ bán đủ loại mặt hàng, nào đèn hoa, mặt nạ, trang sức, câu đối, đồ vật trang trí, quán bán đồ ăn, tạp kỹ, cực kỳ náo nhiệt.
Song Linh kéo Rết tinh đi xuyên qua dòng người đông đúc. Hắn đeo lệch một cái mặt nạ ông lão che nghiêng nửa mặt, một tay được nàng lắm lấy, tay kia cầm ba bốn xâu mứt hồ lô, miệng ngậm thêm hai xâu từ từ nhai nuốt, cánh tay treo lủng lẳng đồ chơi, đèn lồng, trong ngực áo còn cộm lên vài bao giấy lớn nhỏ hết sức khả nghi.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ mắt hắn vẫn luôn nhức, từ chối đeo lại băng vải, mặt thật lồ lộ ra ngoài dọa cho không ít cô nương bên đường té xỉu. Chính vì thế nên Song Linh rất bất đắc dĩ đeo lên cho hắn một cái mặt nạ, nhưng xem ra tình hình không được khả quan lắm, người ta vẫn tự giác nhường lối cho bọn họ như bình thường.
Song Linh vẫn luôn yêu thích đi chơi hội, nàng kéo Rết tinh qua trái lại sang phải, mỗi gian hàng đều muốn dừng lại xem xem một chút, mua mua một ít, gian trò chơi lại thử sức vài ván, nói chung là vui quên trời.
Lúc hai người đi qua một hàng trang sức, chỉ là gánh hàng rong nên bên trên sạp hàng cũng không bày thứ gì quý giá, vài cây trâm bằng gỗ, bạc, san hô điêu khắc đơn giản, vài chuỗi hạt, vòng tay rẻ tiền, nút kết đồng tâm, ngọc bội. Song Linh như nghĩ ra cái gì, bỗng nàng dừng chân, kéo Rết tinh vào sạp hàng đó.
“Rết thúc thúc, ta muốn một cái trâm cài!”
“Ử?” Rết tinh còn đang bận nhai kẹo hồ lô không có chú ý lắm.
“Ta muốn trâm cài!”
“Thì mua đi.” Hắn hất cằm, từ nãy đến giờ nàng thích gì đều tự mình gom mua rồi quăng hết cho hắn, cũng đâu thấy muốn hỏi hắn?
Song Linh bặm môi, hờn dỗi lườm Rết tinh, nhưng vì hắn không thấy nên nàng đành lắc lắc cánh tay hắn nũng nịu. “Ta muốn nói, ta muốn một cây trâm, thúc mua cho ta đi!”
Đáng ghét! Lần nào nàng muốn ám chỉ cái gì hắn cũng đều chậm lụt không hiểu như vậy! Cứ phải bắt nàng nói thẳng ra!
“Mua trâm cài?” Rết tinh ớ ra, “Nhưng ta không có tiền.” Nhún nhún vai, hắn trùng sinh từ Sinh hồn châu, của cải đều mất hết rồi, làm gì có tiền?
Song Linh còn há mồm định nói, nhưng nghĩ lại, đúng là hắn bây giờ thực sự rất nghèo. Vốn dĩ với bọn họ không có tiền cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng muốn mua đồ của phàm nhân thì lại khác, không thể tùy tiện làm phép lừa gạt họ đâu!
Nàng cắn môi, “Ta cho thúc mượn, sau này có thì trả lại ta?”
Này là ý gì? Cho mượn tiền để mua đồ tặng lại mình? Đôi mày của Rết tinh xoắn tít vào một chỗ, không thể hiểu nổi mấy cái ý tưởng kỳ dị như từ trước đến nay của Song Linh. “Ngươi rảnh rỗi như vậy sao không tự mua luôn đi?”
“Không muốn! Ta muốn thúc tự mình chọn cho ta! Hơn nữa, từ sau khi trâm cài gỗ đào bị gãy, ta chẳng còn cây trâm nào để dùng cả!” Nàng bướng bỉnh kéo tay hắn đưa lên đầu mình, quả nhiên, trên búi tóc đơn giản cũng chỉ thắt một đoạn dây lụa.
Rết tinh cau mày, hắn biết nàng vẫn luôn chỉ cài duy nhất cây trâm đó. Cô nương gia ưa thích nhất là làm đẹp, nàng cố chấp dùng duy nhất một cây trâm không nói, ngay cả sau khi trâm gãy vẫn không muốn dùng cái mới. Chỉ vì muốn chờ hắn tặng cây trâm khác cho nàng.
Không phải hắn chưa từng khắc cho nàng những cây trâm khác. Hắn có làm, thậm chí còn làm rất nhiều. Trong hơn một năm lưu lạc dưới hình hài cương thi, việc hắn làm nhiều nhất cũng chỉ có khắc trâm…
Nhưng mà tất cả đều bị một chưởng của sư phụ đánh gãy cả rồi…
“Được rồi, để ta xem xem.” Nhổ cán que xiên kẹo hồ lô đi, hắn rất đường hoàng hất cằm với nàng.
Song Linh vui vẻ kéo Rết tinh vào sạp hàng trang sức, chủ hàng là một bà lão có đôi mắt rất sáng, bà cụ vừa nhìn hai người lôi kéo nhau tới đây liền cười nói.
“Khách gia, chọn trang sức cho nương tử đi.”
Song Linh thốt cái đỏ bừng mặt, còn Rết tinh thì ho sù sụ. Một viên kẹo hồ lô thế nào đó đã chui tọt vào cổ họng hắn, làm cho hắn thật vất vả mới nuốt được xuống, hắn còn đang định phân bua thì đã bị Song Linh lên tiếng trước.
“Bà chủ, chúng ta muốn mua trâm cài!” Trong giọng nói là niềm vui khó nén được.
“Trâm cài sao? Được được! Khách gia, chỗ của lão có rất nhiều loại trâm cài đây, mặc dù chất liệu không mấy trân quý, nhưng thủ công thì không tồi đâu!” Bà lão vừa nhiệt tình giới thiệu vừa đưa rất nhiều trâm qua nhét vào tay Rết tinh, không hề lo sợ đôi tay to bè thô lô kia sẽ làm hỏng trâm của mình một chút nào.
“Ừm, đúng là không tệ.” Là một người cũng biết chút ít về điêu khắc, Rết tinh chỉ sờ một chút liền phát hiện những món đồ trong tay được gia công cực kỳ khéo léo, bề mặt trơn nhẵn, họa tiết cũng được khắc rất tỉ mỉ. Hắn nghiêm túc sờ nắn, vuốt ve, đánh giá từng cây trâm, cuối cùng mới chọn một cây có chất liệu ngọc mát lạnh, bên trên có hình sáu đóa tường vân. “Cái này đi, ngươi không thích đeo vàng bạc, cũng không thể chỉ cài mỗi một cây trâm gỗ. Dùng trâm ngọc lại vừa đẹp.”
Song Linh thấy vậy không khỏi cười tủm tỉm, cây trâm bạch ngọc đó nàng vừa nhìn liên ưa, vậy mà hắn cũng chọn trúng. Có phải là tâm ý tương thông hay không?
“Khách gia quả nhiên khéo chọn. Lão vẫn luôn tiếc cây trâm này đẹp như vậy mà mấy năm qua đều không có ai nhìn tới, hóa ra là chờ người hữu duyên.” Đôi mắt sáng ngời của bà lão lấp lánh dịu dàng như ánh trăng, khuôn mặt nhăn nheo nhưng nụ cười lại chẳng hề khó coi chút nào.
Rết tinh không nói gì, hắn cũng không muốn nói: “Như vậy không phải ta chọn trúng món đồ không ai muốn sao?” để làm mất không khí. Ngón tay miết qua hoa văn tường vân, mặc dù hắn không thể nhìn thấy hoàn toàn dáng vẻ của cây trâm, nhưng chất ngọc này không phải thứ tầm thường, sao lại được bày ở một sạp hàng ven đường?
Tiếng nói của Song Linh cắt đôi dòng suy nghĩ của hắn: “Thúc mau cài lên cho ta đi!”
“Cài cho ngươi? Làm sao mà cài?” Hắn dở khóc dở cười, búi tóc của nàng trông ra sao hắn còn không biết, làm sao biết nên cài thế nào? Hắn còn chưa quên ‘tác phẩm’ lần đầu tiên mình cài trâm lên cho nàng, kể cả lúc đó có nhìn thấy thì hắn vẫn biến mái tóc của nàng thành cái tổ quạ!
“Mặc kệ! Thúc cứ cài bừa lên cũng đâu có sao. Có xấu thì ta cũng là người bị chê cười chứ đâu phải thúc?” Song Linh nghiêm túc nói.
Đây là nhất định bắt ép hắn sao?
“Khách gia, mau mau cài lên cho nương tử đi!” Bà lão ở một bên cổ vũ.
Lời phủ định ra gần đến môi lại nuốt lại, Rết tinh ậm ờ, không nỡ nói ra hai từ ‘không phải’, cảm nhận được tâm trạng phấn chấn của Song Linh, hắn đành dò dẫm, một tay cẩn thận sờ sờ, một tay nắm cán trâm lần theo, tìm vị trí thích hợp trên búi tóc của nàng cắm xuống.
“Rất đẹp đấy, khách gia thật tài, tiểu nương tử quả nhiên rất hợp với cây trâm này.” Bà lão che miệng cười, đôi mắt híp thành hai đường trăng khuyết, cực kỳ tán thưởng đôi trẻ trước mặt.
Mà Song Linh, sờ sờ lên cây trâm cắm dựng đứng ở giữa đỉnh đầu mình, không khỏi cũng muốn cười lên. “Rất đẹp, Rết thúc thúc, cám ơn thúc!”
“Ờ, ừm…” Không hiểu sao hắn lại thấy ngại ngùng, “Ngươi thích là được rồi. Bà chủ, cây trâm này bao nhiêu tiền?”
“Cái này à.” Bà lão phất phất tay. “Không bán. Khách gia cứ cầm đi.”
“Cái này đâu có được!” Song Linh vội nói, “Bà bà, bà bày hàng ở đây kiếm sống cũng đâu dễ dàng? Cây trâm này ta nhìn qua cũng không hề rẻ, sao có thể lấy không của người?”
Bà lão không có trả lời Song Linh, chỉ hướng tay vẫy vẫy Rết tinh gọi, “Chàng trai trẻ, có thể đến lại gần đây hay không?” Chờ Rết tinh đến gần, bà liền vươn tay, ngón trỏ nhẹ điểm lên giữa mi tâm hắn, nói nhỏ: “Cây trâm này được gửi ở chỗ ta, hiện tại vật về nguyên chủ.”
Rết tinh còn chưa hiểu sự tình, ở mi tâm bỗng lạnh buốt đau nhói, cái lạnh như hàn băng nhanh chóng phát tán, đau đớn theo từng sợi dây thần kinh lan ra toàn thân, ngay cả kẻ chịu đau giỏi như hắn cũng không thể không lui lại vài bước.
Nhận thấy Rết tinh có biểu hiện khác thường, Song Linh lập tức tiến tới, nhưng chỉ thấy trước mắt lóe lên, giữa trời rạch ngang một tia chớp, mưa rào trong nháy mắt ào ào đổ xuống phủ kín cả một vùng, sạp trang sức cũng không thấy đâu.
“Rết thúc thúc, có chuyện gì vậy?” Không rõ có phải do bị ướt hay không, nhưng sờ vào cánh tay lạnh toát của Rết Tinh khiến Song Linh rùng mình. “Sao lại lạnh như vậy!”
“Không có gì.” Rết tinh xua tay, cái lạnh đau đớn kia đến mà đi cũng rất nhanh, hắn chưa kịp nhận định nó là gì thì cơn đau đã rút mất, chỉ thấy hơi lạnh vì bị ướt.
Lễ hội chỉ vì cơn mưa bất chợt mà tan tác, người người nhốn nháo tránh mưa, cũng không ai để ý xem Rết tinh với Song Linh bên này.
Sờ đến tay áo của Song Linh ướt sũng, Rết tinh cau mày. “Ngươi ướt hết rồi, mau trở về thôi.”
Vì lo lắng cho hắn, Song Linh cũng bỏ qua luôn ý định truy tìm bà lão kia, lập tức đồng ý, “Được! Chúng ta trở về.”
Ở giữa một đường đầy phàm nhân mà dùng tiên khí hộ thể hay nội lực hong khô quần áo thì đúng là không sáng suốt. Song Linh kéo Rết tinh đi sát bên những mái hiên đầy người trú mưa tìm đường về nhà trọ. Mưa như trút nước, cho nên hai người chỉ chạy một đoạn đều đã ướt nhẹp. Bỗng Rết tinh dừng chân kéo ngược Song Linh vào một con hẻm vắng, trước khi nàng kịp hiểu được sự tình thì tấm áo khoác ngoài của hắn đã trùm lên đầu nàng.
“Như vậy sẽ không có kẻ nào mắt dài.” Hắn càu nhàu, một đường đều cảm thấy có rất nhiều ánh mắt không an phận, thực sự rất đáng chết.
Mà Song Linh nhìn lại, hóa ra y phục của nàng ướt đẫm đều đã dính hết lên người, đường cong thân thể chỗ nào cũng khoe ra sạch sẽ! Nàng cắn môi, kéo tấm áo bao quanh thân mình chặt hơn, vừa thẹn thùng nhưng lại cũng rất ngọt ngào.
Trở lại khách điếm, Song Linh yêu cầu mang cho nàng một thùng tắm mới cùng Rết tinh trở về phòng.
Cẩn thận đặt cây trâm bạch ngọc vào trong giới tử, nàng xõa tung mãi tóc dài chấm đất, vận khí một chút y phục đều khô.
Rết tinh bên kia cũng đã hong khô xong quần áo, hắn ngồi ở trên giường xoa mi tâm, vẫn không thể hiểu nổi chuyện vừa xảy ra, rốt cuộc lai lịch của bà lão kia là như thế nào?
Thùng tắm rất nhanh đã được chuẩn bị xong, đám sai vặt đều rất quy củ, đầu cúi thấp làm việc xong xuôi liền lui ra. Song Linh bước ra sau bình phòng đặt thùng tắm, thấy trên mặt nước lập lờ trải đầy hoa tươi liền rất vui vẻ thoát y phục, thân thể mảnh mai trắng nõn từ từ tiến vào trong thùng, những cánh hoa nhấp nhô, vờn qua làn da trắng hồng dần dần ửng đỏ vì nước nóng. Một lát sau trong phòng đã giăng một màn hơi nước mơ hồ.
Còn Rết tinh?
Hắn một là không nhìn thấy, hai là có thấy cũng như không.
Quả nhiên, Song Linh ở trong kia tắm rửa thoải mái, tiếng nước xối róc rách mập mờ dụ hoặc, Rết tinh hắn ở bên ngoài còn chẳng thèm nghe. Hắn còn đang bận day mí mắt, không hiểu sao từ lúc nãy đến giờ mắt hắn cứ giật giật không ngừng.
Nhưng mà Song Linh có vẻ đã an tâm quá sớm, nước còn chưa xối được mấy gáo, bỗng nghe một tiếng ‘bịch’ cực kỳ vang dội từ bên kia bình phong truyền vào, cùng với đó là tiếng Rết tinh rên khẽ.
“Rết thúc thúc, có chuyện gì…”
Rết tinh lăn lộn trên sàn nhà làm cho Song Linh kinh hãi. Nàng không kịp lau khô người, chỉ khoác qua loa tấm ngoại bào liền chạy qua xem hắn. Thật vất vả mới gỡ được hai bàn tay đang liều mạng che lấy hai mắt của hắn ra, cảnh tượng bên dưới lại khiến nàng hết hồn.
Toàn bộ phần da từ trên trán đến hết sống mũi Rết tinh trở nên đỏ rực bừng bừng như lửa, nhưng khi chạm vào lại chỉ thấy cơn lạnh buốt thấu xương thấm qua từng tấc da. Ở giữa mi tâm hắn lập lòe một đụm sáng trắng, không thể phân rõ là do yêu thuật hay tiên pháp.
Song Linh cố trấn định, nàng vận chân khí muốn truyền cho hắn, nhưng mỗi lần nàng cố đưa chân lực đến gần hắn đều bị phản lại, lực lượng mạnh đến mức đánh cho nàng bật ngã ra sau.
“Đừng có cố nữa!” Rết tinh ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, hắn biết nàng đã bị phản phệ đến hộc máu rồi.
“Không được! Ta phải giúp thúc!”, Thất bại vài lần, người kiên định như Song Linh cũng bắt đầu hoảng phát khóc, nhìn thấy Rết tinh khó chịu như vậy nhưng cũng không thể làm gì. Nàng lau khóe miệng vương máu tươi đi, lần nữa vận chân khí.
Rết thúc thúc là loại người cho dù bụng có bị thủng một lỗ cũng không nhăn mày lấy một cái, phải đau đớn đến bậc nào mới có thể khiến hắn lăn lộn ra như vậy? Chút nội thương này của nàng đâu có nhằm nhò gì.
“Ta không sao, ngươi mặc kệ ta!!!” Hắn đã cố hết sức nhưng cũng không thể áp chế được đau đớn bỏng rát và buốt giá thay phiên nhau hành hạ, nhận thấy dòng tiên khí ấm áp một lần nữa định tiếp cận mình, hắn liền vung tay gạt ra. “Ngươi cút ra cho ta!!!”
“Ta không cút! Cho dù có chết ta cũng không bỏ mặc thúc!!!”
“Ngươi!! Khụ khụ… Khụ… Ọc…”
Cổ họng bỏng rát tanh ngòm, hắn chưa kịp nuốt xuống đã lần nữa lại ‘Ộc’ một tiếng nôn ra, cái thứ phun trào từ khóe miệng hắn vương trên cằm và ngực nóng bỏng như dung nham, mùi máu trong không khí ngày càng đậm hơn. Qua thêm hai ba lần nữa, hắn cũng xụi lơ luôn.
Lòng bàn tay Song Linh nóng rát, máu đen Rết tinh thổ ra vừa chạm đến da nàng đã lập tức bốc hơi, sức nóng của nó rất nhanh đã khiến cả cánh tay nàng phồng rộp lên. Nàng nén đau, chỉ lo lau đi những nơi máu đen đọng lại trên người hắn.
Dường như sau khi thổ huyết tình trạng của Rết tinh lại trở nên khá hơn, hơi thở hắn từ từ dịu lại, mà màu đỏ trên da dần dần dịu xuống, hắn cũng thôi không giãy giụa nữa mà chỉ nằm im lìm, có lẽ đã ngất đi. Đốm sáng trắng tại mi tâm hắn lóe lên rồi biến mất hẳn.
Song Linh nhận ra chuyển biến của Rết tinh không khỏi thấp thỏm, nàng đỡ lấy đầu hắn ôm trong lòng, không ngừng truyền tiên khí giúp hắn chữa khỏi những vết bỏng trên cằm và ngực, vết thương của chính mình lại không để ý.
Qua một lúc, Rết tinh trong lòng khẽ động, hắn ậm ừ hai tiếng rồi dần dần mở mắt ra.
“Rết thúc thúc? Thúc sao rồi?”
“Nhóc con...”
Thứ đầu tiên thu hút ánh mắt hắn chính là hai mí mắt đỏ sọng, có lẽ là do khóc nhiều, đôi đồng tử đen láy vẫn còn vương ánh nước, ươn ướt linh động, phản chiếu trong đó là hình ảnh của chính hắn.
Rết tinh nằm trong lòng Song Linh, ngước mắt lên quan sát nàng. Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc khiến lòng hắn đau xót. Hắn vươn tay, lau đi vệt máu bên khóe môi nàng, ngón tay quệt qua hai cánh môi mềm mại khiến chúng căng lên đỏ mọng.
Song Linh ngơ ngác, nàng nhìn thẳng vào Rết tinh lại như không nhìn thấy hắn, chỉ không ngừng mở to mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của đôi con ngươi đã rất lâu rất lâu nàng chưa được thấy kia, để mặc hắn mơn trớn trên từng tấc khuôn mặt mình.
“Ngươi vẫn luôn đẹp như vậy.”
Rết tinh cười khẽ, cuốn lấy một lọn tóc còn ướt đẫm của nàng qua kẽ tay, chậm rãi vuốt.
“Thúc… nhìn thấy rồi?”
“Ừ…", bắt được cánh tay phồng rộp do bị bỏng của nàng, chân mày cau lại. "Ngươi bị thương?”
Nhưng mà hắn chưa kịp trách móc nàng, cả thân thể mềm mại run rẩy đã bổ nhào vào trong ngực hắn, đôi cánh tay nho nhỏ ôm siết lấy cổ hắn, vừa nức nở vừa thì thầm “Thật tốt quá! Thật tốt quá!” bên tai hắn.
“Khóc cái gì chứ?” Hắn thật hết cách, chỉ đành vuốt tấm lưng chỉ lớn hơn tay mình một chút an ủi nàng. “Ta khỏi mắt mà ngươi còn vui mừng hơn ta?”. Xem ra bà lão kia chính là giúp hắn, chỉ điểm một chút lên mi tâm liền giúp hắn thanh trừng toàn bộ hỏa khí trong người. Quá trình có chút kịch liệt, nhưng mà kết quả quá mức tốt đẹp.
“Tại vì… tại vì…” Nàng cố kìm tiếng nức nở, “… tại vì thúc có thể nhìn thấy, thúc có thể thấy ta liền… liền…” nói đến đây lại càng khóc to hơn.
“Được rồi được rồi, ngươi có phải là Song Linh thượng tiên không vậy? Khóc như vậy thì ai tin ngươi là Song Linh thượng tiên khét tiếng yêu giới hả?”
“Ta không cần… oa oaaa… ta chỉ cần thúc… oa….”
Cái gì đây? Hắn còn chưa kịp vui vẻ vì được khỏi mắt đã phải đau đầu dỗ dành nàng?
“Đừng có khóc được không? Đừng có khóc! Ngươi nín khóc ta liền đi bắt gà rừng cho ngươi ăn? Ta đi mua bánh đậu đỏ cho ngươi? Mua cả đèn cá chép cho ngươi? Ta cõng ngươi đi xem hội được không? Đừng khóc mà!” Chỉ cần nàng khóc hắn là hắn đều luống cuống, bất giác liền dỗ dành nàng giống như hồi xưa.
Song Linh khóc đến chóp mũi cũng trở nên hồng hồng, hai bọng mắt đều sưng lên, tóc mai bết vào má ướt nhẹp, chẳng có chút nào đẹp, nhưng lại chân thật. Giống như vẻ ngoài thượng tiên lạnh lùng bất cần trước đây, những day dứt, đau khổ từng chút từng chút vỡ nát, còn lại chính là nhóc con bướng bỉnh cần hắn dỗ dành.
Hắn hết cách, để nàng khóc chán chê rồi mới từ từ đẩy nàng ra, nhóc con vẫn còn hít hít mũi, hắn liền dùng tay áo lau đi nước mắt nước mũi cho nàng.
“Khóc đã chưa?”
Song Linh gật đầu rất nhẹ, không quên xì một cái rất lớn vào tay áo hắn.
Cái áo này cũng có phúc lắm, được hứng nước mũi của thượng tiên!
“Khóc đủ rồi thì mau mặc lại y phục đi. Thật kỳ lạ, lâu như vậy ngươi cũng không thấy lạnh?” Rết tinh làu bàu, dùng sức lau gò má đỏ ửng vì khóc của nàng.
Nhưng mà theo cái nhìn của hắn, Song Linh lúc này đã cứng đơ người.
Chỉ thấy hai vạt áo cài qua loa trước ngực nàng từ bao giờ đã mở rộng, có lẽ trải qua một phen vật lộn nên đai lưng cũng tuột mất, hai trái đào nho nhỏ lập lờ trốn sau vạt áo, dụ hoặc còn hơn cả hoàn toàn lộ ra, bên trên ẩn hiện hai điểm hồng…
Rết tinh rất oan ức bị đuổi ra ngoài hành lang trong tiếng thét kinh thiên động địa của Song Linh.
Hắn gãi mũi, hơi hối hận vì hành vi của mình.
Đáng lẽ ra hắn phải làm như không thấy, đó mới là việc chính nhân quân tử phải làm.
Ừ, hắn sai rồi.
Chỉ là…
Hắn hơi bất ngờ nhìn xuống.
Thì ra thứ này ngoài việc tiểu tiện còn có thể làm việc khác?
…
Bên ngoài, mưa lớn đã ngừng từ lâu.
Trên nóc nhà nào đó, một bà lão ngồi thu lu không ngừng cười khùng khục.
“Đôi trẻ này thật thú vị mà!”
Ánh sáng trong thủy kính trước mặt hắt lên từng nếp nhăn trên mặt bà cụ, đôi mắt bà sáng như ánh trăng tròn đằng sau lưng, khuôn miệng móm mém cười sán lạn.
Rồi từ không trung, bà vươn tay lấy ra một chiếc hoa đăng nho nhỏ.
“Cái này, đã xong.”, Dứt lời, chiếc hoa đăng trong tay bà bốc cháy, bụi tro theo gió bay đi phiêu tán khắp nơi.
Bà lại lấy thêm một chiếc khác, tương tự như trước đó.
“Cái này, từ hai ngàn năm trước, cũng xong.”
Ánh lửa tắt đi, trong không trung chẳng còn bóng dáng bà cụ, chỉ còn lại lời thở dài nho nhỏ.
“Mỗi năm đều có thêm hàng ngàn lời cầu nguyện. Nguyệt thần như ta thật chẳng dễ làm.”