Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 18: Chương 18: Chương 8.1




Thế sự xoay vần, bất giác Song Linh nhập quan cũng đã sang năm thứ chín. Chín năm, đối với thần tiên và yêu quái cũng chỉ như một cái nháy mắt.

Thanh Sơn vẫn tràn đầy linh khí như cũ, có khác chăng chính là trong núi ngày càng nhộn nhịp, yêu tinh yêu quái khắp nơi lại đổ về sinh sống, rắc rối phiền phức gây cho đám đệ tử Thanh Thanh ngày càng nhiều.

Phái Thanh Thanh trong thời gian này đã thu nhận thêm hơn ba trăm đệ tử, đào tạo thêm một thế hệ mới nhiều triển vọng hơn. Cao Linh lão trưởng môn sau hơn hai trăm năm tu hành đã cưỡi hạc quy thiên, Nhan Linh đại sư tỷ được chọn làm trưởng môn nhân đời kế tiếp, bên dưới nàng cũng đã có đệ tử đạt thành bán tiên.

Huy hoàng nhất vẫn là Hoa Linh thượng tiên, ở tuổi bảy trăm năm mốt lại mang thai lần thứ ba, nghe nói là một đôi song thai, thật khiến người ta trợn mắt há mồm.

Thanh Sơn thay đổi, phái Thanh Thanh cũng thay đổi, phiến đá lớn chắn động Thanh Linh hoa cỏ quấn đầy, gần như không còn nhận ra đó là cửa động năm nào thu hút toàn bộ đệ tử phái Thanh Thanh trông ngóng. Sau tán lá rậm rạp, một con rết cuộn mình chờ đợi.

Vậy là nàng đã rời khỏi hắn gần mười năm.

Mười năm đối với cuộc đời ngàn năm của hắn không đáng kể, thậm chí một lần bế quan của hắn có thể kéo dài đến vài trăm năm, cho nên với hắn có lãng phí thêm mười năm cũng không có gì to tát.

Cô độc ngàn năm đã sớm quen, vậy mà chỉ hơn mười lăm năm sớm tối bên nàng, hắn đã không còn chịu được tịch mịch nữa. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thuận theo nàng, cho dù nàng tùy hứng, nàng nghịch ngợm, chỉ cần hắn đi theo giải quyết sẽ không khiến nàng chịu ủy khuất hay thiệt thòi một lần nào. Trở thành cái đuôi của nàng là đặc quyền chỉ có hắn được hưởng. Nàng giận dỗi, xa lánh hắn, dù hắn không biết lý do nhưng hắn biết nàng vẫn luôn dõi theo mình, cho nên hắn kiên nhẫn chờ nàng nguôi giận, chờ nàng chịu gặp hắn.

Chỉ là,

Nàng nhập quan, không muốn nhìn đến hắn nữa, hắn thực sự không biết làm sao.

Ngây ngốc chờ đợi hơn mười năm, tảng đá chắn bên ngoài động đều đã phủ một tầng rêu, chỉ duy nhất chỗ ngồi của hắn là nhẵn nhụi. Hắn biết nàng hạ quyết tâm muốn phi thăng, vậy thì cứ chờ đến khi nàng lịch kiếp đi.

Nhưng phải chờ đến bao giờ?

Lịch kiếp phi thăng đâu phải cứ muốn là gặp? Đối với bán tiên nhỏ tuổi như nàng có khi phải mất tới trăm năm. Hắn không sợ chờ đợi, hắn chỉ sợ không biết phải chờ đến bao giờ.

“Đáng đời chàng lắm!”

Một chấm đen từ trên cành cây từ từ hạ xuống, treo lơ lửng trên sợi tơ trắng mảnh, nổi bật giữa tán lá xanh, tám con mắt cùng híp lại cười cợt, một cẳng chân đầy lông đen chỉ về phía con rết đỏ bên dưới chế giễu.

“…”

Không có tiếng trả lời, hắn đã quá quen việc Tiểu Mị thi thoảng lại đến cười nhạo hắn, lần nào cũng nói hắn đáng đời rồi rời đi, lâu dần hắn cũng mặc kệ nàng ta.

“Nè nè, chàng vẫn muốn giả điếc với ta vậy sao?”

“…”

“Hứ, ta mặc kệ chàng luôn.”

“…”



Hắn lại lim dim nhắm mắt, thi thoảng có người tới quấy quá sự tịch mịch của hắn cũng không tồi lắm. Chỉ sợ người bên trong kia chịu tịch mịch so với hắn chỉ có hơn, hắn theo thói quen dùng nội lực gõ lên vách đá ba tiếng theo nhịp, nàng ở bên trong kia chắc chắn sẽ nghe thấy, sẽ biết rằng hắn ở đây…

Mùa hạ qua đi, dây leo quanh tảng đá héo khô rơi rụng, hắn vẫn như cũ cuộn tròn chờ nàng, cau mày mặc kệ Tiểu Mị đung đưa trên tán cây trêu ghẹo.

Đông đến, tuyết phủ trắng một mảng, tảng đá bị băng tuyết vùi lấp hơn phân nửa, hắn từ trong đống tuyết thò đầu ra, mạng nhện đối diện khẽ phất phơ trong gió, lại không thấy Tiểu Mị đâu.

Bất giác xuân đã về, mưa bụi rải đều khắp núi, hắn thu mình tránh dưới phiến lá to, chân trước không ngừng gõ nhịp nhàng, tận hưởng cảm giác yên bình.

Ngay khi hắn ngỡ rằng Tiểu Mị đã bỏ đi không thèm đến trêu chọc hắn nữa, một con nhện nhỏ thình lình phóng tới trước mặt hắn.

“Hỏa mạc, cứu thiếp!”

Sau khi phát ra lời tuyệt vọng của Tiểu Mị, con nhện nhỏ lập tức cháy đen. Hắn bịt mũi lùi lại tránh đi làn khói khét lẹt kia, suy nghĩ trong đầu liền đảo qua một vòng.

Hỏa mạc? Chỗ này hình như là địa bàn của Bọ cạp tinh ngàn năm bên Hỏa quốc?

Ngũ quốc đều có các thế lực yêu quái riêng biệt chiếm đóng, những kẻ tu luyện tới ngàn năm lại không nhiều, những kẻ đạo hạnh trên ngàn năm mà nổi danh lại càng ít, phần lớn đều dựa vào sức mạnh hoặc sự ngang ngược, chỉ có một số ít mang đặc điểm riêng.

Ví như Rết tinh hắn nổi danh ở Kim quốc là tàn bạo, những kẻ đã giao đấu với hắn đều nói hắn có kiểu đánh nhau biến thái. Chỉ cần không phải công kích chí mạng hắn đều không thèm né. Cứ nhìn sẹo chi chít trên người hắn thì biết, có nơi nào là chưa bị người ta đánh chém qua? Nhưng hắn lĩnh thương tám thì đối thủ cũng ăn đủ mười phần, còn chưa kể độc chưởng lợi hại của hắn, trúng vào chỉ cần bảy ngày không uống thuốc giải cơ thể sẽ thối rữa mà chết.

Nhưng biến thái nhất là người ta đánh với đối thủ hai tay đã đủ mệt, đằng này hắn lại mọc ra thêm vài chục cánh tay cùng lúc công kích khiến cho đối phương có muốn thở cũng không kịp, né trái né phải cũng không né hết tay của hắn, muốn khóc cũng không xong. Không có mấy kẻ dám giao chiến trực diện với hắn. Hắn vì thế mà vẫn ngang ngược chiếm đóng một phương.

Ở Thổ quốc có hơi khác một chút, nổi danh nhất là Cửu vĩ hồ Bạch Tầm lão bà bà, mặc dù Hồ tộc đã xa lánh thế nhân, nhưng ai mà không tò mò cái nơi ở Bàn Sơn đó có gì đâu? Chưa kể Thanh Sơn vẫn còn sừng sững ở kia, yêu quái ở Thổ quốc muốn hoành hành, chỉ sợ là không cần mạng nữa rồi.

Thủy quốc có Long tộc, Thổ quốc có Mộc tinh, đều là các dạng đặc thù không thể rời bỏ lãnh thổ quá xa.

Còn với Hỏa quốc, cái nơi toàn là hoang mạc núi lửa cằn cỗi đó, con người thì chuyên cướp bóc chiến tranh, vậy nên yêu quái cũng đặc biệt hung hăng khát máu. Bọ cạp tinh không tính là nổi trội nhất Hỏa quốc, nhưng danh tiếng của hắn vang xa tới Rết tinh cũng biết thì hiển nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì. Tiểu Mị rơi vào tay hắn chỉ e lành ít dữ nhiều rồi.

Còn lí do Tiểu Mị rơi vào tay Bò cạp tinh sao?

Có nghĩ bằng ngón chân hắn cũng biết thừa nàng ta mò tới Hỏa quốc làm cái gì.

Tự mình rước họa lại còn muốn hắn tới cứu?

Hắn thổi một hơi, xác nhện cháy đen lập tức bị cuốn bay đi mất, sự việc Tiểu Mị cầu cứu bị hắn ném ra sau đầu.

“…”





Hừ!

Nể tình nàng ta mấy năm nay vẫn còn quan tâm hắn sống chết, chí ít hắn cũng nên tới giúp nàng ta nhặt xác về an táng.

“Ta sẽ trở về sớm.”

Hắn thì thầm với người trong động, sau đó ánh sáng đỏ lóe lên, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Chỉ là, khi hắn đi mất, bầu trời trên đỉnh Thanh Sơn bỗng đột nhiên tối mịt, mây đen vần vũ, tụ lại trên đỉnh động Thanh Linh thành từng tầng dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.