Căn- tin...
Khánh nổi tiếng là hot boy galăng nhất trường, hào phóng trả tiền ăn cho tụi nó:
- Mấy cô thích ăn j cứ gọi thoải mái đi. Hôm nay tôi bao!
- Còn tao thj sao mày? - Minh chỉ tay vào mình hỏi
- Ồ, tao cũng sẽ bao m chứ. Tất nhiên là thế rồi! Bạn bè bao nhiêu năm nay chả lẽ lại ko bao m dc 1 bữa.
Nghe Khánh ns vậy, Minh phởn phởn định nịnh Khánh vài câu thj chàng kia lại đốp vào 1 câu:
- TAo bao nhưng mà m trả tiền nha
- ....
Minh suýt nữa thj sặc nước bọt, tức tối đập vào đầu Khánh, miệng lầm bầm “ Thằng dại gái “
Vì muốn giữ hình tượng tốt trong mắt người đẹp, Khánh cố nhịn ko cãi nhau vs Minh, quay sang cười tỏa nắng vs tụi nó:
- 3 người đẹp muốn ăn j? Hôm nay tôi sẽ phục vụ các cô tận tình
- Èo, kinh ! Dẹp dẹp. Nói năng bình thường hộ cái coi! - Ngọc bĩu môi quát Khánh
- Aish, sao cô khó chiều thế? Người ta ns năng lịch sự thj lại ko thích. Thế các cô muốn ăn j ? Nói nhanh đi- Khánh bực bội lườm Ngọc mấy phát, trở lại nguyên hình
- Đàn ông đàn ang j mà ns năng thô lỗ, chả văn minh tí nào hết. Anh ko thể ns bình thường dc à? - Ngọc nhìn Khánh đầy khó chịu
- Này nhá, cô đừng có mà dc nước làm tới. Tôi thế này cô cũng kêu mà tôi thế kia cô cũng kêu. Vậy rốt cuộc cô muốn tôi phải làm sao hả?
Giọng ns của 2 người mỗi lúc 1 to hơn, nó ngồi bên cạnh khẽ nhíu may, chân trái hơi đưa lên đá vào chân Trang đang ngồi đối diện. Trang lập tức hiểu ý quay sang đập tay vào vai Ngọc làm nhỏ khó hiểu :
- j nữa ?
Trang ko ns j chỉ liếc mắt về phía nó. Ngọc cũng thuận mắt quay sang thj thấy mặt nó đã tối đi mấy phần. Biết chắc là do mình ảnh hưởng đến nó. Ngọc vội vàng bịt mồm Khánh lại ko cho anh chàng ns tiếp nữa. ngón chỏ đưa lên miệng làm dấu hiệu im lặng. Nhưng mà cái quan trọng ở đây chính là Khánh nhà ta ko có tinh ý đến thế. Ngọc vừa ms đưa tay lên che mồm Khánh lại thj chàng ta lập tức gạt ra ko do dự, quát:
- cô bị hâm à?
- anh hâm thj có - Ngọc ko hề ngại ngần gạt nó qua 1 bên nhảy vào đốp lại Khánh
- Cô hâm
- Anh hâm
- Cô
- Anh
....
Khẽ thở dài một tiếng, nó lắc đầu quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì đây là tầng hai của căn tin nên từ khung cửa sổ này ta có thể nhìn thấy hầu như toàn bộ khung cảnh dưới sân trường. Nó ngồi đó, trầm tư nhìn về 1 phía vô định nào đó giữa biển trời bát ngát kia. Chợt ánh mắt tĩnh lặng kia khẽ gợn sóng, ngón tay thon thả đang gõ nhè nhẹ lên mặt bàn cũng dừng lại.
Nhận thấy biểu hiện bất thường của nó, hắn quay mặt ra, hướng mắt về phía nó đang nhìn. Và rồi một cảnh tượng bẩn thỉu hiện ra. Trong một khe hẻm tối tăm giữa 2 tòa nhà, một đứa con gái quần áo nhem nhuốc run rẩy dựa vào bức tường đằng sau. Đôi mắt ngân ngấn nc của cô lộ rõ vẻ sợ hãi, cái miệng nhỏ xinh rơm rớm máu liên tục hét lên. Bỏ qua tiếng hét của cô, 1 lũ con trai nhìn là biết bọn du côn hay lang thang đầu đường xó chợ, nhìn cô vs ánh mắt đầy dục vọng, một sự đê tiện đến trần trụi. Chúng tiến lại gần cô, 2 thằng giữ tay cô ép vào tường, hai chân chúng ghì chặt lấy đôi chân nhỏ bé đang cố vùng vẫy của cô, cô đã hoàn toàn bất động, 2 mắt trợn tròn đầy ghê sợ, nc mắt theo đó cũng chảy dài trên mặt. Chúng như những con sói hoang lao vào ngang nhiên xé nát quần áo của cô, tiếp sau đó là những hành động hèn hạ và ghê tởm. Trong khi đó, 1 tốp con gái đứa nào đứa nấy ăn mặc sành điệu, cổ đeo vòng bạc, tay đeo vòng vàng, tóc tai nhuộm đủ màu, thích thú nhìn cảnh tượng trc mắt cười man rợ như thể cái cảnh tượng ấy chỉ là một trò hề, một trò hề thối nát.
Mấy đứa hsinh bên ngoài thj vẫn vô tư vui đùa như ko có chuyện j, có vẻ chúng đã qúa quen vs những hình ảnh âý, những âm thanh ấy hoặc giả là chúng tò mò nhưng ko dám xía vào.
Chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối nó ko ns 1 câu nào chỉ lạnh lùng cười khẩy 1 cái đầy khinh miệt. Nó chợt nghĩ đến cái câu mà hồi nhỏ hay dc học “ trường học là ngôi nhà thứ hai “. Khẽ hừ lạnh 1 tiếng, nó đột nhiên cảm thấy cái thế giới mình đang sống thật giả dối. Giả dối đến mức kinh hoàng, giả dối đến mức ghê rợn. Cái thế giới này chính là thế, nó vẫn đang tồn tại giữa cuồng quay chóng mặt của đồng tiền. Tình người cũng chẳng là j so vs đồng tiền bóng loáng hay so vs thứ quyền lực đầy xa xỉ.
Hắn ngồi bên cạnh quan sát mọi biểu hiện của nó. Vs tài tư duy và khả năng quan sát nhạy bén, hắn đã phần nào nhận ra con người nó. Một con người xa cách vs mọi thứ, có vẻ như mọi vc xảy ra xung quanh đều ko liên quan j đến nó. Và 1 điều hiện lên trong đôi mắt nó, dù chỉ là trong tích tắc nhưng cũng đủ làm hắn giật mình, một ánh nhìn khinh đời rõ nét. Hắn có cảm giác đằng sau ánh nhìn ấy là 1 mối thù vô cùng sâu đậm, một mối thù khắc cốt ghi tâm. Chỉ một ánh nhìn đấy thôi cũng đủ để biết đằng sau vẻ ngoài vạn người mê này là 1 tâm hồn chứa đầy máu đỏ
Đột nhiên nó đứng phắt dậy, nhảy qua bàn bằng tốc độ ánh sáng rồi bc ra khỏi căn tin. Tất cả đều vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm theo cho đến tận khi bóng lưng nó khuất hẳn sau cánh cửa. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy hình bóng mảnh mai kia đang tiến gần khe hẻm kia, hắn ko do dự lập tức chạy ra ngoài.
Nó trên mặt vẫn duy trì cái mặt nạ lạnh ngắt, ngón cái miết nhẹ viên đá trong tay, nhếch mép cười khẩy. VỤT! CHOẢNG...
- Mẹ kiếp! Con chó nào ném đá vào đầu ông
Một thằng ôm lấy vết rách trên đầu chửi loạn. Nó ko ns 1 tiếng nào, im lặng tiến về phía lũ con gái trên môi vẫn là cái nhếch mép đầy tà mị. Nhưng chưa đi dc 3 bước 1 bàn tay thô ráp đặt lên vai nó giữ lại cùng vs chất giọng lưu manh ghê rợn:
- Này em gái đi đâu thế? Đứng lại đây chơi vs tụi anh chút coi
Ko ngoài dự đoán, nó lập tức dừng bước, vẻ tà mị hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo đến thấu xương.Trên đời này nó ghét nhất là bị người lạ chạm vào người. Người thường nó có thể bỏ qua nhưng cái bàn tay dơ bẩn này lại là của 1 thằng còn dơ bẩn hơn thế. Nó đưa mắt nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, nhẫn nhịn hít một hơi sau gằn ra từng chữ:
- Bỏ- tay- ra!
Tên kia khựng lại trc giọng ns lạnh băng của nó nhưng chỉ vài giây sau lại trở về dáng vẻ lưu manh ban đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú:
- Chà, cô em có vẻ cá tính đấy, anh đây bắt đầu thích em rồi nha
Vừa nói tên đó vừa lấy tay vuốt ve vai nó. Khẽ nắm chặt tay lại, nó trợn trừng mắt, khẽ lách người thoát khỏi bàn tay của tên kia. Trc khi lao vào nó chỉ bỏ lại đúng 1 câu: “ Có trách thj trách các người quá ngu ngốc “. Thấy nó biết võ lũ du côn ms thôi đùa cợt ánh mất hằm hằm lôi vũ khí ra hướng về phía nó.
“ Dao ư? Thật ngu xuẩn..” Nó thầm nghĩ rồi xông lên ko 1 chút do dự. 1 thằng can đảm xông lên trc nhưng ngay lập tức nó giơ chân đá 1 phát vào tay hắn khiến con dao rơi xuống đất. Mất vũ khí tên đó chợt hoảng loạn trong tích tắc rồi liều mạng đánh tay ko vs nó. Tên đó tiến đến giơ nắm đấm về phía nó nhưng nó lại nhanh hơn 1 bước dùng chân đá thẳng vào bụng hắn làm gã bật người ra xa đập thẳng lưng vào tường, máu chảy lênh láng. Nó cười nhạt lấy trong túi áo 1 cái dây chun định búi tóc lên cho gọn thj 1 thằng khác lợi dụng sơ hở tiến về phía nó nhưng lại bị nó đạp ra xa. Từ đầu đến cuối nó ko dùng tay 1 lần nào. Búi tóc xong đâu đấy, nó ms giơ tay thủ sẵn tư thế taekwondo.
Vừa bước dc 1 bước thj 1 cánh tay đã giữ người nó lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt nó cất giọng trầm ấm:
- Cô bình tĩnh lại chút đi. Mọi việc cứ giao cho tôi, tôi có thể lo dc
Nó ko ns j chỉ nhún vai 1 cái rồi lùi ra phía sau. Thực ra nó cũng đâu có quan trọng quá trình chỉ cần kết quả là lũ kia xuống gặp bác vương là dc rồi. Nghĩ là hắn chắc cũng xử dc thôi nên nó chỉ lẳng lặng đứng đằng sau dựa người vào tường khoanh tay đứng nhìn vs ánh mắt nhìn thản. Hắn thấy nó ngoan ngoãn như vậy thj mỉm cười hài lòng nhưng vừa quay ra đói diện vs lũ kia thj thái đọ quay ngoắt 180o, nụ cười ban nãy như chưa từng tồn tại chỉ còn lại đó ánh mắt sắc lạnh vs tia chết chóc đã hằn rõ. Hắn im lặng tay đưa lên phanh 2 cúc áo trên ra để lộ hình xăm đôi cánh quỷ màu đen ở phía dưới xương đòn.
Bọn kia vừa thấy thứ đó thj hoảng sợ. Mẹ kiếp, sao chúng lại đen đủi đến vậy cơ chứ, đụng phải bang chủ bang Devil luôn rồi. Thằng cầm đầu lập tức biết thân biết phận quay ra cười xum xoe nịnh nọt:
- Anh ạ! Em...em ko biết con nhỏ đó là...là người của anh. Em...em sẽ ko dám làm thế nữa đâu ạ. Anh tha cho bọn em.
- Biết rồi thj cút ngay cho tao. Đừng để tao thấy mặt tụi mày lần thứ hai.
Hắn gằn giọng, ánh mắt đầy đe dọa. Chỉ chờ có thế cả bọn cảm ơn hắn rối rít rồi hấp tấp kéo nhau chạy. Nhưng vừa chạy dc 3 bước thj một giọng ns đầy uy lực vang lên:
- Đứng lại đó
Bọn kia nghe thấy vậy thj giật mình, run sợ quay lại, lắp ba lắp bắp:
- Dạ, chị...chị còn j sai bảo ạ?
- Các người nghĩ mình có thể đi dễ dàng vậy sao?
Nó nhếch mép, ánh mắt chứa đầy tà mị, cất giọng nguy hiểm. Tà khí nồng nặc từ lời nói của nó làm bọn kia bất giác run rẩy. Ai mà ngờ 1 con bé 17 tuổi lại có một vẻ ngoài bất cần đời như thế và cũng chả có ai ngờ 1 con bé 17 tuổi lại có thể toát lên một khí chất lạnh lùng và nguy hiểm như vậy. Thấy biểu hiện của chúng cái nhếch mép trên môi nó càng cao hơn. Nó bước tới, khi đến chỗ hắn thj dừng lại, cất giọng nhàn nhạt:
- Lo dc ư? Hừ....Vô dụng!
Buông 1 câu đầy khinh bỉ nó khẽ liếc mắt về phía cái hình xăm đen sì kia cười đầy ẩn ý rồi bước về phía bọn kia để lại hắn vẫn đứng như trời trồng, điêu đứng trong gió. Chớp nhẹ mắt 1 cái, nó nhìn lũ kia hỏi nhẹ nhàng:
- Mấy người thích dao hay thích súng?
- Dạ...xin...xin chị tha...tha cho tụi em
- Tha à? - Nó bày ra vẻ mặt đắn đo suy nghĩ tự hỏi - ok thôi, đi đi- nó bình thản trả lời trên môi là nụ cười tỉnh bơ
Thấy vậy lũ kia ngớ người ko đứa nào nhúc nhích, nó nhíu mày:
- Sao vậy? Muốn ở lại đây chơi sao?
- Dạ...dạ....không. Tụi em đi...đi ngay đây ạ- Nghe nó hỏi bọn chúng giật mình nháo nhác quay người đi bỏ chạy
VỤT!VỤT!VỤT!....- Ko biết bao nhiêu con dao sắc lẹm bay về phía chúng. Phụt! Máu đỏ bắn lên như nước phun cả vào tường đỏ tươi, mùi tanh nồng cũng từ từ bốc lên. Nó cười nhạt ung dung xỏ tay vào túi quần rời đi. Trc khi đi ko quên gọi điện thoại nói đúng 2 chữ “ Dọn dẹp!” để lại hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn nó bằng con mắt dò vét và cũng đầy cảnh giác. “ Cô gái này, quả nhiên...vẫn còn là 1 bí ẩn!”