- Alo papa con nghe
-.................
- HẢ? Về VN? Nhưng còn buổi hòa nhạc của con....huhu...
-....................
- Dạ vâng bye papa
Vâng đó chính là cuộc đối thoại của chị Bảo Anh nhà ta. Sau khi cúp máy nó trưng cái bộ mặt như đưa đám thẫn thờ nhìn tấm vé trên tay mà lòng ko khỏi não nề (t/g; có mỗi tấm vé làm j tiếc dữ vậy? - nó: tiếc chứ! trên thế giới có 3 tấm thôi đó!). Sau vài phút, nó vs lấy cái đt ở đầu giường, khoác chiếc áo vào rồi phóng xe đi. Trước mặt nó bay h là 1 khu biệt tự to đùng vs màu chủ đạo là màu hồng. Nhanh chóng “vứt” con xe vào trong sân, nó chạy như bay lên lầu. RẦM!!!Cánh cửa dc “mở” ra. Nhìn 'sinh vật lạ” vừa bước vào phòng mình, Ngọc thở dài lắc đầu:
- Ôi zời ơi là zời! Bảo Anh ơi! Tao lạy mày! Đây là cái cửa thứ 68 rooid đó! Nhà tao nghèo kiết xác mày phải thương tao chứ! (-_-)
- Mày lải nhải ít thôi1 Papa gọi về kìa! - nó ngồi xuống ghế ns = giọng nghiêm túc
- về đâu cơ?- Ngọc thắc mắc
- VN- nó trả lời tỉnh queo
- Hả?? VN?????.......Bao h bay?- Ngọc hi vọng nhìn nó
- Ngày mai
Lời nó đáp như 1 thảm họa hiện ra trc mắt Ngọc, nhỏ tuyệt vọng hét lên:
-.Aaaaaaaaaaa..................
- Trời ơi ngậm cái mỏ mày lại....!- nó nhăn mặt bịt chặt 2 tai kêu lên
- cái Trang biết chưa?
- Chưa, bây h tao sang bảo nó đây
- ừm...chờ tao chút....-ns đoạn Ngọc phi vào làm VSCN
------------------------------------------------
Trên xe, Ngọc ngồi lải nhải than trời than đất khiến nó phát điên suýt nữa thì đâm vào cột điện....và tình trạng của trang cùng ko khác Ngọc là mấy. Sáng hôm sau trong khi chúng nó đang thu dọn hành lí thì ngoài đường người ta đag bàn tàn chuyện là hôm qua ở 2 biệt thự lớn phát ra tiếng hét chói tai, nghe đâu là tiếng của 2 hồn ma chết đói ko có cái ăn (hêh....cái này mà để 2 chị kia nghe thấy thì mấy bà tám này đi uống trà vs Diêm Vương sớm)
9 h sáng, tại sân bay có 3 cô gái xinh đẹp bc xuống máy bay. Tất cả mn đều nhìn họ = con mắt ♥. Vâng ko ai khác ngoài 3 chị nhà ta. Lê từng bc chân mệt mỏi lên chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, tụi nó ngáp dài 1 cái rồi nằm ườn lên xe để lại đống hành lí cho mấy ông vệ sĩ (vệ sĩ: Chắc tôi phải bỏ nghề sớm quá!...Đống hành lí như thể dc nhét mấy tấn sắt vào....nặng thấy mồ!). Chiếc xe đưa tụi nó đến 1 căn biệt thự to kinh khủng, tụi nó “bay” lên phòng để.....ngủ. Trc khi đóng cửa Ngọc và Trang còn cố ns vọng sang phòng nó:
- Chiều nay, Plaza nhé!
Tụi nó đánh 1 giấc đến tận 3 h chiều ms dậy. Nó ngồi dậy ngáp 1 cái rõ dài, rồi như nhớ ra j đó nó chạy sang phòng bên cạnh.
Còn về phía chị Trang nhà ta thì vẫn đag say giấc nồng, chả biết trời đất j hết. Bỗng RENGG!!! 1 tiếng động inh tai kêu lên (đồng hồ báo thức ý mà). Đag ngủ ngon tự nhiên bị phá, Trang quơ lấy chiếc đồng hồ vứt bừa ra chỗ khác. Véo!!!...(ủa, ủa tiếng “rầm” của tôi đâu rồi) Thấy ko có động tĩnh j trang tò mò ngước mắt lên nhìn. Thì...1 cảnh tượng sát sinh hiện ra. Chiếc đồng hồ hình thỏ con xinh xắn đag bị “bóp nghẹt” trog bàn tay của 1 ai đó.
- Trang ơi!!!- 1 giọng ns ngọt ngào vang lên
- Bảo...Bảo...Anh...tao...tao xin lỗi mày nha!!..tao ko biết mày đứng đó- Trang ngước đôi mắt cún con lên nhìn nó
- Ừ...ko sao đâu...Mày dậy đi chiều rồi...- nó vẫn giữ nguyên cái giọng ngọt ngào....đầy sát khí
- Dậy làm j tao buồn ngủ lắm - ns đoạn Trang lại chui tọt lên giường
-.........-nó im lặng mặt tối sầm lại
- Mày về phòng đi cho tao ngủ- Vừa ns Trang vừa ngáp
- MÀY CÓ DẬY KO THÌ BẢO ĐÂY....TAO CHO MÀY ĐI GẶP BÁC VƯƠNG GIỜ
Nó hét xog thì hậm hực bs xuống lầu, Ngọc đang đọc báo ở dưới lầu nghe thấy tiếng nó hét thì giật mih đánh rơi cả tờ báo
- Ờ...ờ...tao xuống đây- Biết nó giận rồi Trang cũng biết thân biết phận mà làm nhanh VSCN rồi đi xuống.