Rõ Ràng Em Đã Động Lòng

Chương 3: Chương 3: Cho chó ăn




Từ nhỏ Nhiễm Ức luôn gọi loạn là tiểu Tuyết, Tuyết Nhi, Tuyết Tuyết, cho đến sơ trung Khương Trạc mới đổi lại tên.

Lúc bánh tiramisu được mang lên, Nhiễm Ức còn đang đấu võ mồm về mấy cái tên với Khương Trạc. Đột nhiên, điện thoại trên bàn của cô sáng lên, Weibo mới đăng một tin tức mới.

Nhiễm Ức liếc mắt nhìn tiêu đề------

[ Ngàn năm mới thấy! Ngô đồng hoa vũ, sinh viên mới báo danh xinh đẹp hệ biểu diễn Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành ngoái đầu nhìn lại!]

Nhiễm Ức tấm tắc hai tiếng đem điện thoại đưa tới trước mặt Khương Trạc:

“ Anh nói xem, hôm nay mới báo danh, buổi sáng còn mới cái gì em gái quốc dân, buổi tối lại là cái gì xinh đẹp ngoái đầu nhìn lại, mỗi ngày thì không sao, nhưng ngàn năm mới thấy, đây là Bạch Tố Trinh ra khỏi hang sao?”

Bạch Tố Trinh là bạch xà tu luyện ngàn năm, do uống tiên đơn của hòa thượng Pháp Hải nên tu luyện thành yêu tinh thần thông quảng đại. Vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của thư sinh Hứa Tiên ở kiếp trước nên hóa thân thành người, sau đó gặp Thanh Xà tinh Tiểu Thanh, hai người kết bạn. Khi Bạch Tố Trinh thi triển pháp lực, bày diệu kế quen biết được Hứa Tiên, rồi lấy chàng ta. Hòa thượng Pháp Hải ở chùa Kim Sơn vì muốn báo thù chuyện Bạch Tố Trinh ăn trộm tiên đơn, nên thuyết phục Hứa Tiên vào tiết Đoan Ngọ cho Bạch Tố Trinh uống rượu Hùng hoàng. Bạch Tố Trinh không thể không hiện nguyên hình, làm cho Hứa Tiên kinh hãi mà chết. Bạch Tố Trinh lên thiên đình trộm cỏ tiên cứu sống Hứa Tiên. Pháp Hải lừa Hứa Tiên đến chùa Kim Sơn rồi giam lỏng chàng, Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh đấu phép với Pháp Hải làm nước tràn chùa Kim Sơn và làm hại rất nhiều sinh linh. Bạch Tố Trinh vì vi phạm luật trời, sau khi sinh con bị Pháp Hải thu vào trong bát, đem nhốt dưới tháp Lôi Phong. Sau này con trai Bạch Tố Trinh lớn lên thi đỗ trạng nguyên, đến trước tháp tế mẹ, cứu thoát Bạch Tố Trinh, cả nhà đoàn tụ. Bộ phim truyền hình năm dựa theo bản này. ( Truyện này có nhiều phiên bản, Bộ phim truyền hình Đài Loan Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ năm 1992 dựa theo bản này)

Nhiễm Ức biết, mấy loại tiêu đề này đều là cách để tăng độ nổi tiếng, đặc biệt ở Học Viện Điện Ảnh những loại tiêu đề như vậy đều mong đứng ở vị trí đầu, việc này chưa từng là việc vô ích.

Cô cắt một miếng Tiramisu nhỏ bỏ vào miệng, lại mở tiêu đề, khí thế hừng hực vén tay áo:

“ Để xem người nào cải trang thành tiểu yêu tinh xuất hiện đây .”

Mở Weibo ra, mấy tấm ảnh liên tiếp hiện ra trước mắt, Nhiễm Ức híp mắt nhìn, không đến vài giây sắc mặt cô liền thay đổi.

“ Em.... Như thế nào lại------ lên đây?!”

Miệng cô vừa ăn đồ ngọt, vừa nói năng lộn xộn đem màn hình điện thoại đưa tới trước mặt Khương Trạc, như muốn anh xác nhận.

Khương Trạc nhàn nhạc liếc nhìn một cái:

“ Ai viết tiêu đề này vậy, bị mù sao?”

Đây là phần còn thiếu của chương 2. Dưới đây là chương 3

- ----------

Chương 3: Cho chó ăn

Nhiễm Ức vuốt lương tâm, cô đã từng nghĩ tới việc tăng độ nổi tiếng cho bản thân, nhưng đến ngày khai giảng đầu tiên, bận rộn trong ngoài, nơi nào còn thời gian cho tính toán nhỏ của mình.

Cho nên khi nhìn đến tiêu đề cái gì mà “ Ngoái đầu nhìn lại, tân sinh viên đẹp nhât “ xuất hiện trên vô số đại V trên Weibo, cô thật sự ngốc luôn rồi.

Đối với việc ngoái đầu nhìn lại kia, đúng là buổi sáng có một khắc cô đã quay đầu lại xem Irene bị phóng viên vây quanh, lúc đó lá cây ngô đồng bay múa đầy trời, ảnh chụp thật sự vô cùng đẹp.

Nếu như đương sự không phải là cô, Nhiễm Ức trăm phần trăm sẽ cho rằng đây là cố ý chụp.

Dưới Weibo vô số người khen chê không giống nhau, có khen cô xinh đẹp, cũng có mắng cô tâm cơ kỹ nữ, ngày đầu tiên đi học kiềm chế không được mà cố tình tự lăng xê bản thân.

Nhiễm Ức đọc bình luận nhưng vẫn như đang nằm mơ, hết thảy mọi chuyện này cô đều ù ù cạc cạc, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.

Khẽ nhìn, cô do dự ngẩng đầu hỏi Khương Trạc:

“ Không phải là anh sắp xếp phóng viên chụp em chứ?”

Khương Trạc mặt không chút biểu cảm:

“ Em tỉnh táo một chút đi.”

“ Ừm.”

Nhiễm Ức ngượng ngùng cúi đầu, kỳ thật cô cũng biết lời mình vừa hỏi đúng là nhiều lời, Khương Trạc xưa nay bản thân anh đều khinh thường việc lăng xê.

Cho nên rốt cuộc là ai ở sau lưng làm chuyện này?

Là nâng cô lên hay là đạp cô xuống đây?

“ Anh nói “ Nhiễm Ức bực bội nắm tóc, “ Cái này không phải là nhân vật lớn nào coi trọng em, muốn làm kim chủ của em đi?”

Tay cầm nĩa của Khương Trạc khựng lại, ngay sau đó không nhịn được mà đặt xuống, lau miệng, nói:“ Em cứ chậm rãi mà tưởng tượng bây bạ đi. 9 giờ rưỡi anh còn có việc.”

Anh đứng lên, đi qua người đang lơ đãng nhìn trên màn hình điện thoại là cô.

“ Anh đợi một lát!” Nhiễm Ức thấy anh phải đi, cô liền chữ chặt anh kéo anh ngồi lại vào ghế sô pha bên cạnh, chính mình cũng đặt mông ngồi xuống.

Sô pha thật mềm mại, thân thể hai người không cẩn thận dựa sát vào nhau, Khương Trạc ngẩn ra nửa giây, mất tự nhiên mà tránh né:

“ Em làm gì vậy?”

“ Đừng hỏi, anh mau cười lên .”

Nhiễm Ức đưa tay mình đến bên miệng Khương Trạch, ngón trỏ, ngón cái bắt đầu hướng khóe miệng anh, cố gắng giúp anh giương lên một độ cong ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại.

Cô tiếp tục mở Wechat, tìm thấy khung tin nhắn [ Mẹ đại nhân ]

Toàn bộ quá trình Khương trạc bị đùa nghịch: “?????”

“ Thật không dám dấu diếm, Tống nữ sĩ đối với anh một ngày không gặp như cách ba thu, hôm nay đã điên cuồng gọi mười mấy cuộc điện thoại cho em, nói em lúc nào gặp anh thì nhất định phải chụp một tấm ảnh gửi cho bà.”

Nhiễm Ức đặc biệt giả giọng bắt chước theo ngữ điệu của mẹ mình:

“ Ai da, đã lâu không thấy Trạc Trạc, ngày hôm qua mẹ thấy thằng bé trên TV sao lại gầy như vậy, con nhất định phải gửi ảnh nó cho mẹ xem.”

Khương Trạc: “....”

Rõ ràng tuần trước nhà bọn họ vừa tụ lại ăn cơm với nhau.

Thật là đã lâu.

Nhiễm Ức lấy túi sách cũng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, động tác trong tay dừng lại, nhìn Khương Trạch hỏi:

“ Cuối tuần này em tới nhà anh chơi nha.”

Khương Trạch ánh mắt ngưng lại một lát: “ Anh không chắc mình có ở đó.”

“ Hả? À, anh nghĩ nhiều rồi.” Nhiễm Ức không tim không phổi: “ Em chỉ muốn đến thăm Tháp Tháp

Khương Trạch: “.......”

Tháp Tháp là một con mèo đốm màu cam họ nhặt được ở bên ngoài vào hai năm trước.

Bởi vì thường xuyên phải đóng phim, năm hai đại học Khương Trạc cũng không ở trong trường, anh mua hai căn phòng gần Học Viện Điện Ảnh, để ngày thường tiện cho việc vừa đi học vừa đóng phim, vì vậy Tháp Tháp vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà anh.

“ Được rồi, dù sao em cũng có chìa khóa, thứ sáu buổi tối tự em đến.”

Nhiễm Ức mở cửa, quay trước quay sau đánh giá xung quanh một lát, xoay người làm điệu bộ OK với Khương Trạc, như là nói với anh------ Không có chó săn, rất an toàn.

Mặt Khương Trạc còn đắm chìm trong sự khó chịu vì lúc nãy bị cô ghét bỏ, lạnh lùng liếc mắc: “ Nhanh cút.”

Nhiễm Ức cũng không so đo với anh, cô đeo kính râm rồi rời đi.

Chưa tới vài phút sau, Tiểu Ma từ bên ngoài đi vào, thấy mặt Khương Trạc đen lại, nhỏ giọng gọi: “ Anh Trạc?”

Khương Trạc hít sâu nhiều lần mới láy lại binh tĩnh, sửa lại quần áo, đeo khẩu trang với kính râm lên: “ Đi thôi.”

Hai người đi từ thang máy VIP xuống bãi đỗ xe, vừa lên xe, Khương Trạc liền ngồi phía sau nhắm mắt lại, Tiểu Ma không biết rõ chuyện gì, nhưng cũng biết tính tình của Khương trạc từ trước đến giờ không phải quá tốt, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe.

Xe mới đi được mấy chục mét, Khương Trạc đột nhiên mở mắt : “ Trên Weibo có tài khoản tên [ 818 đại doanh trường ] có lai lịch thế nào?

“ A?” Tiểu Ma ở trong đầu lục lọi tin tức “ Đó chỉ là một tài khoản quảng cáo, có thể có lai lịch gì chứ.”

Khương Trạc không hỏi tiếp nữa, yên tĩnh một lát, phía sau lại truyền đến âm thanh:

“ Từ chối buổi tiệc tối thứ sáu.”

Tiểu Ma hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp hỏi gì, Khương Trạc lại tiếp tục nói:

“ Loại đồ ngọt lần trước cậu nói ăn rất ngon tên là gì?”

Đề tài đột nhiên bị chuyển, Tiểu Ma ngạc nhiên hai giây mới phản ứng lại: “ Ậc, cái kia là bánh kem dâu tây anh đào?”

“ Ừm, ăn ngon sao?”

“ Ăn ngon a! Ăn cực ngon.”

“Vậy cậu mua năm hộp----- ừm không.” Khương Trạc vỗ trán tự nói với bản thân.

“ Có thể không đủ, mười hộp đi, mua mười hộp, thứ sáu mang đến nhà tôi.”

Tiểu Ma nhíu mày: “ Anh Trạc, em nhớ không lầm là anh không ăn mấy thứ này.”

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy lưng Khương Trạc hạ xuống có chút mất tự nhiên, nói:

“ Mấy ngày trước tôi thấy trước tiểu khu có vài con chó hoang.”

Tiểu Ma nghe lý do này xong lại cảm thấy khó hiểu.

Trước tiên không nói trước chung cư cơ bản sẽ không có chó hoang xuất hiện, cho dù có-----

Mua bánh kem cho chó ăn rốt cuộc là anh có ý gì?

Cảnh đêm tươi đẹp không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ, từng điểm ánh sáng nhỏ chiếu lên mặt Khương Trạc, Tiểu Ma không nhìn rõ gương mặt anh, anh còn tính hỏi lại một câu, Khương Trạc đã lấy mũ che mặt lại, rõ ràng anh không nghĩ tiếp tục câu chuyện.

Anh đành thức thời câm miệng lại.

Khi Nhiễm Ức trở lại trường học thì đã là 9h tối

Trong phòng ngủ còn sáng đèn, cảm giác hưng phấn và mới mẻ trong ngày đầu tiên báo danh vẫn chưa tiêu tan hết, Kim Hiểu Manh cùng Chu Việt ngồi trước bàn nói chuyện phiếm, Irene cũng đã trở về, thấy Nhiễm Ức vào phòng, cô ấy nhìn lướt qua gương, sau đó thu lại tầm mắt.

Nhiễm Ức cảm thấy ánh mắt kia thật lạnh lùng, lại mang theo địch ý rất sâu.

Ngón tay Chu Việt để trước màn hình máy tính, trên màn hình là trang chủ Weibo, Nhiễm Ức đi qua cúi người xem, vừa lúc Kim Hiểu Manh ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Hot search đứng đầu lại bị cậu đẩy xuống, chắc là trong lòng khó chịu đi.”

Lúc nãy điện thoại Nhiễm Ức hết pin, cô nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, cô từ nhà hàng trở lại trường học, hot search đã biến thành [Nhiễm Ức ngoái đầu nhìn lại.]

Chỉ trong một thời gian ngắn, tên của cô đã bị đào ra.

Lúc này Irene đang tẩy trang, cô ấy cầm bộ quần áo, đi vào phòng tắm.

Lúc đi ngang qua chỗ Nhiễm Ức, cô ngừng lại, cằm hơi nâng lên, như là nhịn đã lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng.

“ Nhiễm Ức, cậu ký hợp đồng với công ty nào sao?”

Nhiễm Ức quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn đối diện vơi cô ấy.

Cô cũng không tính giải thích cái gì với Irene, nhưng vẫn cười qua loa: “ Không có “

Irene cũng lập tức cười nói:“ Phải không, vậy cậu cũng thật biết cách quảng cáo chính mình đó.”

Những lời này làm bầu không khí trong phòng ngủ nháy mắt trở nên thật quái dị, bề ngoài có vẻ như là khen ngợi, nhưng sâu trong đó, Nhiễm Ức cảm nhân được Irene đối với cô đều là kinh thường cùng xem rẻ.

Điều này làm cô cảm thấy hơi khó chịu.

Nhiễm Ức ngáp một cái xem như không sao: “ Thật ra là nhờ một người bạn tiện tay chụp lại, không ngờ lại được tìm kiếm nhiều như vậy.”

Mặc dù Irene đã lăn lộn trong giới giải trí được mấy năm, nhưng rốt cuộc chỉ là một cô gái 18 tuổi, đoàn đội phí hết tâm tư lại bị người khác đoạt mất danh tiếng, trong lòng chung quy vẫn cảm thấy không vui, vướng mắc vì không biết có người đứng phía sau Nhiễm Ức hay không, mặc dù không hiện lên trên mặt, mà lại cười khanh khách mà ngầm châm biếm

“ Phải không, vậy người bạn này của cậu cũng thật lợi hại, quen biết nhiều đại V như vậy.”

Irene nói không sai, vì có nhiều đại V chuyển tiếp ảnh chụp của Nhiễm Ức như vậy, rõ ràng mục đích của chuyện này đó là dốc lòng tuyên truyền.

Đêm khuya sau khi tắt đèn, Nhiễm Ức nằm trong chăn mở Weibo ra, tìm ra đại V đầu tiên đăng ảnh chụp cô lên.

Thì ra là kênh bát quái nổi tiếng [ 818 Đại Doanh Trường], thường ngày chủ yếu đăng một số tin tức bát quái và tiêu khiển, đại khái là do đăng tin rất nhanh, nên có mười triệu người theo dõi.

Lưu lượng như vàng, nếu không có ai ở sau lưng trả thù lao cho bọn họ để đẩy cô lên, Nhiễm Ức hoàn toàn không tin đại V không có lí do gì lại đi giúp đỡ mình.

Rốt cuộc là ai.

Người đó muốn làm gì đây.

Nhiễm Ức trằn trọc suy nghĩ, nghĩ nát óc nhưng ngay cả một đối tượng hoài nghi cũng không có, thẳng đến rạng sáng mới mơ màng thiếp đi.

Thấm thoát, khai giảng đã được một tuần.

Hệ biểu diên của Nhiễm Ức không có gì ngoài các môn bao gồm diễn theo mẫu, lời kịch, hình thể, thanh nhạc.... còn có nghệ thuật tu dưỡng, thường thức điện ảnh, sáu giờ mỗi ngày đều phải luyện tập, một tuần học kêt thúc rất nhanh, cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện bát quái.

Trên mạng, độ hot của Nhiễm Ức cũng giảm dần, dù sao cũng chỉ là một tân sinh viên mới báo danh, giới giải trí mỗi ngày đều có đủ loại tin tức, khuôn mặt cô có thể tạo một độ sốt như vậy đã là rất hiếm thấy.

Hôm nay là thứ sáu, vừa vặn là ngày kinh nguyệt thứ hai của Nhiễm Ức, bởi vì không khỏe, buổi trưa cô chỉ ăn một chén cháo đường đỏ nhỏ. Đến buổi chiều, sau khi kiên trì học xong hai tiết huấn luyện hình thể, toàn thân cô có cảm giác như bị đục khoét, vừa mệt vừa đói.

Cơ thể gửi đi mệnh lệnh, cần bổ sung năng lượng ngay lập tức.

Hết giờ học, Nhiễm Ức bay nhanh đến quầy bán quà ăn vặt, Kim Hiểu Manh đuổi theo túm cô lại

“ Cậu đi đâu đấy?”

“ Mua đồ ăn.... Tớ chết đói mất....”

“ Cậu còn có lòng dạ ăn uống sao, mọi người đã chen lấn hết đến phòng chiếu phim B rồi đấy.”

Lòng dạ Nhiễm Ức đều đã bay đến quầy bán phô mai, hotdog, một bên nuốt nước bọt mong chờ, một bên đáp lại “

“ Lại là đoàn phim nào đến vậy?”

Học viện Điên ảnh Bắc thành là trường điện ảnh nổi tiếng, lâu lâu lại có vài đoàn phim đến trường để tổ chức tuyên truyền cùng giao lưu, nghiên cứu, thảo luận

Kim Hiểu Manh đem đầu của Nhiễm Ức đang hướng về phía quầy ăn vặt mà xoay lại, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“ Lớn rồi còn thích đồ ngọt, chỉ biêt ăn thôi! Tớ cho cậu biết, lần này là phúc lợi cho sinh viên năm nhất, tổ kịch lần này thật là trâu bò, còn có nam thần của tớ! Chu Việt đã đi trước giúp chúng ta giữ chỗ, đi nhanh lên “

Nhiễm Ức vừa nghe liền vui vẻ:“ Ha? Lại là nam thần của cậu? Cậu cuối cùng có bao nhiêu nam thần vậy?”

Biểu tình của Kim Hiểu Manh rất nghiêm túc: “ Chỉ một người a”

Như là nhớ ra chuyện gì đó, điệu bộ tươi cười của Nhiễm Ức từ từ nghiêm túc lại “ Cậu ----- không phải người cậu đang nói mang họ Khương chứ?”

“ Ha ha, chính là Khương Trạc đó “

“...”

Bỏ đi, nghe buổi hội thảo của anh ấy còn không bằng quay về ký túc xá nghe Quách Đức Cường tướng thanh.

Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Nhiễm Ức đang tìm lí do để từ chối, tin nhắn Wechat liền vang lên.

Cô mở điện thoại ra, là Khương Trạc gửi tới:

[ Đến phòng chiếu phim B ]

Nhiễm Ức giả vờ không thấy, bình tĩnh tắt màn hình, đi về phía quầy bán quà ăn vặt.

Vừa bước được hai bước, Wechat lại vang lên

[ Không đến thì em biết rồi đó ]

..

Nhiễm Ức cười lạnh----- anh uy hiếp ai đó.

Từ nhỏ cô chính là ngang ngược mà trưởng thành, tất cả đứa trẻ trong viện không phải vừa nghe đến tên của cô đã chạy trối chết sao?

Cô sẽ sợ anh sao?

Ha hả.

Vài làn gió thổi bay mái tóc trước trán của Nhiễm Ức, cô ung dung vén chúng lại, sau đó lại xoay người:

“ Hiểu Manh, chúng ta đi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.