Rối Rắm

Chương 23: Chương 23: Chiến Lược Của Tề Nhạc




Hoàn toàn bỏ qua chuyện cũ, lúc Tề Nhạc đứng trước mặt Mộc Tình nói muốn bắt đầu theo đuổi nàng, Mộc Tình lòng đầy chờ mong sẽ nhận được hoa, thư tình của Tề Nhạc, cho dù mưa gió cũng làm bạn bên người nàng.

Nhưng Tề Nhạc tựa hồ càng ngày càng bề bộn, thời gian ở bên cạnh Tề Chương ngày càng nhiều. Không phải lớp của Tề Chương, hắn cũng sẽ ngồi bên cạnh Tề Nhạc nghe giảng, không cho phép nói chuyện, bọn họ sẽ truyền giấy, ngồi cạnh nhau, tờ giấy liên tục truyền qua tay, Tề Nhạc tức giận hung hăng trừng hắn, Tề Chương cười hì hì kéo tay cậu, thuận thế sờ eo, Tề Nhạc nhỏ giọng trách cứ hắn phải thành thật một chút, Tề Chương sẽ đáng thương hề hề gật đầu đáp ứng. Tề Nhạc nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt con chó nhỏ bi thương, nên sờ sờ tay hắn ở dưới bàn, Tề Chương lập tức vui vẻ lên, tiếp tục truyền giấy như thường.

Chỉ cần một chút thời gian rảnh rỗi, còn không đợi Mộc Tình cùng Tề Nhạc nói được câu nào, Tề Chương hấp tấp kéo Tề Nhạc chạy thoát ra ngoài. Lúc ăn cơm, hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ,bàn chỉ có 2 chỗ, ngươi một cái, ta một cái thân mật ăn, cho dù Mộc Tình đứng bên cạnh, Tề Chương cũng không thèm để ý, ngược lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Tình, như thể nàng là kẻ xâm lăng, muốn phá bĩnh thời gian dùng cơm của bọn họ. Khiến cho Mộc Tình có chút xấu hổ, đi không được, ở lại cũng không xong.

Trong thư viện, Tề Nhạc đang đọc sách, lúc Mộc Tình đi qua phát hiện Tề Chương đang nằm dài trên bàn, đeo tai nghe, không biết có phải đang ngủ thiếp đi hay không. Tề Nhạc nhìn nàng cười cười, nhưng nàng thấy Tề Chương ở sau lưng Tề Nhạc lạnh lùng trừng mắt với nàng. Cho dù nàng ngồi xuống cảm giác cũng sẽ có ánh mắt tựa như một bó tên nhọn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, làm cho nàng ngồi không yên.

Mộc Tình rất tức giận, Tề Nhạc căn bản không gọi điện thoại cho nàng, cho dù gặp gỡ trên lớp, cậu cũng chỉ mỉm cười gật đầu, không có hẹn hò, không viết thư tình, không tặng hoa, không lời ngon tiếng ngọt với nàng. Cảm giác so với bạn bè còn không bằng, căn bản không phải là yêu đương mà chỉ là một hình thức ở chung, giống như bạn bè xa lạ, gật đầu chi giao mà thôi. Nàng muốn hai người hảo hảo nói chuyện, những mỗi lần nàng ngồi xuống chuẩn bị mở miệng lại gặp phải Tề Chương. Rõ ràng là thế giới ngọt ngào của hai người, nhưng hết lần này đến lần khác trở thành ba người, tại sao lúc nào cũng phải thêm một Tề Chương? Chẳng lẽ Tề Chương không có ý tránh đi sao? Đây là chuyện tình yêu của ca ca hắn, không một chút quan hệ nào với hắn.

Rõ ràng nàng là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nhìn thấy Tề Nhạc dung túng cho sự có mặt của Tề Chương, nói chuyện vui vẻ với hắn, anh em bọn họ bí mật hôn nhẹ, nàng chính xác không biết nói năng gì nữa. Cảm giác nàng mới chính là kẻ xâm lăng không được hoan nghênh, sự có mặt của nàng mới là nguyên nhân chủ yếu đánh vỡ hết thảy mọi hài hòa, nàng mới là người nên biến mất kia.

Hơn nưã, Tề Chương luôn mang theo ánh mắt lạnh lùng, châm chọc, cười nhạo, khinh bỉ, làm cho nàng càng thêm thấp kém, yêu thầm nhớ trộm, chỉ có thể đuổi theo sau lưng Tề Nhạc, đáng tiếc, Tề Nhạc chưa bao giờ quay đầu, liếc mắt nhìn nàng lấy một cái.

Nàng từ khi sinh ra chưa bao giờ nếm trải cảm giác bị ra rìa thế này, nàng luôn được thổi phồng tận mây xanh, là tiểu công chúa được mọi người vây quanh, là thiên chi kiều nữ, khi sinh ra đã ngậm một chiếc thìa vàng *ý nói con nhà giàu* tất cả mọi người vây lấy nàng, bây giờ hoàn toàn bị bỏ qua rồi. Mộc Tình khó có thể bình tĩnh, ai oán nhìn Tề Nhạc, lại vừa không có biện pháp, rất ủy khuất, nhưng nàng không có biện pháp thay đổi tình cảm này, chỉ có thể cầu nguyện bên cạnh Tề Nhạc không có sự tồn tại của Tề Chương. Nhưng bọn họ giống như trẻ sinh đôi liền nhau, ngay cả đi WC còn đi cùng, nàng thật sự không có cách rồi.

Muốn nhờ cha, nhưng cha đã đem Tề Nhạc đưa đến trước mắt nàng rồi, nàng không đạt được là do mị lực của nàng không đủ. Nàng không tốt sao? Tại sao Tề Nhạc không thèm nhìn nàng, rõ ràng cậu ta nói thích nàng, thích sự đáng yêu của nàng, tại sao chỉ một cái đảo mắt, lại chuyển sang tươi cười với Tề Chương.

“Tề Nhạc”

Mộc Tình nhìn Tề Chương một chút, cậu ta mắt khép hờ, hình như đã ngủ thiếp đi, Mộc Tình lúc này mới nhỏ giọng kêu Tề Nhạc.

Tề Nhạc quay đầu nhìn nàng, kiên nhẫn đợi nàng.

“Tề Nhạc, chúng ta hẹn nhau được không? Chỉ có hai người chúng ta, tôi nghe nói cuối tuần này có bắn pháo hoa ở quảng trường, chúng ta cùng đi xem đi”

Tề Nhạc có chút khó xử, sờ sờ đầu.

“Nhưng cuối tuần này tôi đi leo núi với Tề Chương, muốn lên núi ngắm mặt trời mọc. Ở trên núi hai ngày hai đêm. Sau cuối tuần đi”

Một chút tươi cười của Mộc Tình biến mất, lại là Tề Chương, như thế nào không thoát được quan hệ với hắn, mỗi lần đều là hắn quấy rầy bọn họ.

“Ngày mai, ngày mai có thể ăn cơm cùng tôi không? Chúng ta từ lúc bắt đầu xác định quan hệ, còn không có cùng nhau ăn cơm, tôi đã đặt chỗ ở Hilton rồi, ngày mai cùng đi đi”

Tề Nhạc lại càng khó xử.

“Ngày mai Tề Chương muốn theo tôi đi ra ngoài, tôi muốn vẽ một bức tranh trời chiều,ba ngày trước đã chuẩn bị tốt lắm”

Tề Chương, lại là Tề Chương, tại sao chỉ cần hẹn hò, sẽ có Tề Chương lẫn vào?

“Tôi cùng đi với cậu cũng giống vậy mà”

“Chúng tôi muốn đợi đến khuya, cậu là con gái không an toàn. Hay là thôi đi”

Mộc Tình không thể nhịn lửa giận nữa rồi, thật muốn không quan tâm đây có phải thư viện hay không, gào thét chất vấn Tề Nhạc, Tề Chương quan trọng hay là bạn gái mới quan trọng? Tại sao muốn bỏ qua thời gian cùng một chỗ với bạn gái để cùng một chỗ bên cạnh Tề Chương?

Bên môi Tề Chương có một mạt cười đắc ý, ca ca hắn thật sự là không thể không yêu, có biện pháp như vậy, đã sớm dự liệu trong lòng rồi, hoàn toàn làm ngơ Mộc Tình. Mộc Tình thẹn quá thành giận, sau đó sẽ thương tâm, cũng sẽ tâm tàn ý lạnh, người nào cũng không thể chịu được có bạn trai không quan tâm, không thương xót, yêu thương, không đem nàng cưng chiều như bảo bối. Tề Nhạc không phù hợp chút nào, nàng sẽ phát hiện Tề Nhạc không thích hợp, sau đó, chia tay. Đến lúc đó, hợp đồng của cha chắc cũng thỏa thuận được không tồi rồi, bọn họ cũng chia tay, đều không chậm trễ, biện pháp cao minh.

Mộc Tình nhìn thấy nụ cười của Tề Chương tràn đầy châm chọc, cười nhạo nàng, mị lực của nàng không đủ đả động Tề Nhạc, bị quên là đáng đời.

Nhìn hắn chê cười, nhìn hắn xấu xa, Mộc Tình mặc kệ việc bị mất mặt mũi.

Ngún nguẩy đứng lên, những người bên cạnh đã chú ý bọn họ rồi.

“Tề Nhạc, cậu đây là ý tứ gì?”

Tề Nhạc buông tay, rất vô tội nhìn nàng.

“Tôi bề bộn nhiều việc không có thời gian, rất xin lỗi”

“Cậu bề bộn, bề bộn chính là hẹn hò với em trai cậu sao? Nào có anh em nào như các cậu vậy, các cậu không cảm thấy việc thường xuyên cùng nhau một chỗ là không đúng sao?”

Tề Nhạc vừa chuẩn bị đứng lên, lập tức bị ngã trở lại, ấn ấn lên bắp chăn trái, vẻ mặt có chút thống khổ. Tề Chương vội vàng đỡ lấy cậu.

“Làm sao vậy?”

“Chân bị tê rần. Ngồi thời gian lâu, chân trái mất cảm giác rồi”

Tề Chương có chút buồn cười, dìu cậu ngồi xuống rồi ngồi xổm dưới chân, nhẹ nhàng xoa bóp chân trái cho cậu.

“Mộc Tình, tôi nghĩ đến đây cậu nên hiểu, tôi cùng em trai tôi tình cảm thâm sâu không phải tốt lắm sao? Có cái gì không đúng, ai quy định anh em sẽ giống như kẻ thù, chúng tôi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc là chuyện thường tình, tôi tuyệt đối không cho phép bạn gái của mình vô lý nháo loạn, sinh sự từ việc không đâu, cậu rất ích kỷ rồi, tôi nghĩ cậu sẽ rất ôn nhu, chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi sao?”

Mộc Tình á khẩu không trả lời được, nàng không biết phải phản bác như thế nào, rõ ràng ở chung rất kỳ quái, nhưng trong miệng Tề Nhạc, ngược lại thành nàng lấy lý do vô lý náo loạn?

Tề Chương quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Tình, sắc mặt nàng hết đỏ rồi lại trắng, thật sự rất thú vị, ca ca không hổ muốn làm luật sư, tài ăn nói rất tuyệt.

“Em cõng anh về thôi, nhất thời cũng không giảm bớt được, trở lại ký túc xá em giúp anh xoa bóp lại một lần”

Tề Nhạc cười với Tề Chương, vươn tay ôm bả vai, ghé đầu trên vai Tề Chương, nhớ lại cảm giác khi còn bé, mỗi lần cậu đi không nổi, Tề Chương sẽ cõng cậu. Khi đó bọn họ hình dáng không khác biệt lắm, Tề Chương chưa bao giờ kêu mệt, cũng không vứt bỏ cậu giữa đường, vẫn cõng cậu, cho dù mệt đến đầu đầy mồ hôi cũng cõng cậu, thời gian đó rất ấm áp.

Tề Chương không thèm quan tâm đến lý lẽ của Mộc Tình, thu thập tập sách cho Tề Nhạc ôm lấy, hắn cõng Tề Nhạc trên lưng xoay người rời đi.

Ngay tại lúc Mộc Tình thấy Tề Chương xoay người rời đi, Mộc Tình thề đã nhìn thấy Tề Chương cười đắc ý châm chọc nàng, đó là một loại tuyên chiến, một loại khiêu khích.

Tề Nhạc ghé trên vai Tề Chương, mắt khép hờ, không biết nói gì bên tai Tề Chương. Tề Chương đưa tay chụp chân Tề Nhạc một chút, Tề Nhạc ôm chặt bả vai Tề Chương. Tề Chương cõng Tề Nhạc như tản bộ, Tề Nhạc như một đứa trẻ làm nũng, Tề Chương toàn tâm sủng nịch, hình ảnh hài hòa, đây là thế giới của bọn họ, chỉ có thể xa xa đứng nhìn, chạy vào không được.

Nàng muốn vào, đó là bạn trai của nàng, cái gì đi nữa cũng phải cướp Tề Nhạc về. Tề Chương sẽ không kiêu ngạo được lâu, bất quá chỉ là em trai Tề Nhạc, tại sao lại đi khắp nơi cướp đoạt Tề Nhạc, người xâm lăng kia không phải là nàng, mà là Tề Chương, chính là hắn, đối thủ của nàng là Tề Chương.

Mộc Tình hung hăng hất tập sách trên bàn xuống đất, làm cho mọi người rất bất mãn, nữ sinh tức giận rất khó xem, rất nhiều người cùng nhún vai, nữ sinh hung dữ thế này, rất khó mà tốt được, Tề Nhạc là một người rất ôn hòa, xem bộ dáng, nếu cưới Mộc Tình sẽ bị áp chế cả đời.

Hãy chờ xem, Tề Chương, tôi sẽ bức Tề Nhạc cách ly khỏi cậu, Tề Nhạc sẽ phải là người của tôi, cậu bất quá chỉ là em trai cậu ấy, không nên xông vào cướp người của tôi, Tề Nhạc là bạn trai của tôi, cậu ấy không còn là tất cả với cậu nữa rồi.

Các cậu huynh hữu đệ cung, cuộc sống anh em thật sự cũng sắp đến rồi, Tề Nhạc sẽ phải là người yêu hoàn mỹ của tôi, cậu đã có nguyên nhân để tránh sang một bên rồi.

Chờ coi, xem Tề Nhạc về tay ai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.